[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Con Sắp Chết Rồ...
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà máy dệt quả thật hàng năm sẽ có tuyển dụng nội bộ, tuyển dụng công nhân các phân xưởng và cả nhân viên văn phòng.
Chỉ là thông báo tuyển dụng công nhân viên chức nội bộ này bình thường là chỉ thông báo tuyển dụng công bố ở trong nhà máy, công đoàn nhà máy nói cho người thân hay bạn tốt của mình đến thi, người ngoài rất ít có thể nhận được tin tức này.
Đương nhiên công nhân viên chức trong nhà máy muốn điều động nội bộ không đơn giản như vậy, từ công nhân phân xưởng đến nhân viên ngồi văn phòng, đầu tiên phải có chức vị thích hợp, tiếp theo còn có cuộc thi tuyển chọn nội bộ, đạt tiêu chuẩn còn có phân đoạn bỏ phiếu.
Tóm lại không đơn giản.
Chủ tịch Trịnh nói với cô cũng là đi cửa sau, bảo cô ôn tập trước, để không bị loại khỏi vòng thi đầu tiên.
Chủ tịch Trịnh sợ Sơ Hạ sợ, còn an ủi cô: "Cho dù cháu không thi được vào vị trí nhân viên văn phòng, cô cũng sẽ giúp cháu nghĩ cách xem có thể được chuyển đến một vị trí thoải mái hay không.”
Sơ Hạ thật lòng cảm ơn bà ấy: "Chủ tịch Trịnh, cháu về nhà chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự giúp đỡ của cô đối với cháu!"
Chủ tịch Trịnh nghe lời này trong lòng lập tức vui vẻ, bà ấy thích nhìn bộ dáng tích cực đi lên của công nhân viên chức.
Đặc biệt là khi trải qua sự giúp đỡ của bà ấy mới trở nên tích cực phấn đấu, điều này sẽ làm cho bà ấy cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Đang vui vẻ thì Tần Tam Phượng đến.
Tâm trạng chủ tịch Trịnh lập tức trở nên âm u.
“Tiểu Tần, hôm qua tôi và cô đã cam đoan cái gì?”
Tần Tam Phượng vừa thấy trong phòng làm việc có La Sơ Hạ, trong lòng lập tức biết có chuyện không ổn.
Cô vội vàng nịnh nọt đi tới trước mặt chủ tịch Trịnh, cơ thể còn muốn chen lên một chút khiến Sơ Hạ né tránh.
“Chủ tịch Trịnh, hôm qua cháu tăng ca về muộn, về đến nhà đứa nhỏ nhà cháu đói đến mức khóc oa oa, đây không phải là cháu chỉ quên đi tìm La Sơ Hạ xin lỗi thôi sao.”
La Sơ Hạ ở bên cạnh nói: "Không sao, bây giờ đồng chí Tần xin lỗi cũng được.”
Tần Tam Phượng cực kỳ coi thường La Sơ Hạ, vừa nghèo kiết xác vừa vô dụng, chồng vài năm không ở nhà chắc chắn là không cần cô nữa.
Cho nên cô ta căn bản không muốn xin lỗi cô, nếu không phải sợ chủ tịch tìm đến cô ta, vết thương của con trai cô ta sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.
Ai biết thứ dơ bẩn La Sơ Hạ này ghê tởm như vậy, cô lại còn mọi chuyện của cô ta ra rồi còn đến công hội kiện cô ta, cô ta không mắng cô thì thôi, xin lỗi? Hừ, không có chuyện đó đâu!
Tần Tam Phượng bị lời này của La Sơ Hạ làm cho nghẹn họng, câu nói kế tiếp bị nghẹn vào trong bụng.
Cô ta xấu hổ cười với chủ tịch Trịnh hai tiếng không nói gì nữa, thái độ kia chính là không muốn xin lỗi.
Chủ tịch Trịnh không biết đã xử lý biết bao nhiêu chuyện như vậy, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.
“Tần Tam Phượng, cô đây là có thái độ gì?”
Cơ thể Tần Tam Phượng run lên, nhớ tới lời nói của chủ tịch Trịnh ngày hôm qua, trong lòng cô ta bắt đầu lo sợ bất an, dũng khí vừa rồi trong nháy mắt biến mất không giấu vết.
Nếu cô ta không xin lỗi, chủ tịch sẽ không thật sự kiếm chuyện với cô ta chứ?
Vị trí hiện tại của cô ta tuy rằng có mệt mỏi một chút, nhưng tiền lương rất cao, cô ta cũng không muốn bị thuyên chuyển.
Nhà máy dệt quả thật hàng năm sẽ có tuyển dụng nội bộ, tuyển dụng công nhân các phân xưởng và cả nhân viên văn phòng.
Chỉ là thông báo tuyển dụng công nhân viên chức nội bộ này bình thường là chỉ thông báo tuyển dụng công bố ở trong nhà máy, công đoàn nhà máy nói cho người thân hay bạn tốt của mình đến thi, người ngoài rất ít có thể nhận được tin tức này.
Đương nhiên công nhân viên chức trong nhà máy muốn điều động nội bộ không đơn giản như vậy, từ công nhân phân xưởng đến nhân viên ngồi văn phòng, đầu tiên phải có chức vị thích hợp, tiếp theo còn có cuộc thi tuyển chọn nội bộ, đạt tiêu chuẩn còn có phân đoạn bỏ phiếu.
Tóm lại không đơn giản.
Chủ tịch Trịnh nói với cô cũng là đi cửa sau, bảo cô ôn tập trước, để không bị loại khỏi vòng thi đầu tiên.
Chủ tịch Trịnh sợ Sơ Hạ sợ, còn an ủi cô: "Cho dù cháu không thi được vào vị trí nhân viên văn phòng, cô cũng sẽ giúp cháu nghĩ cách xem có thể được chuyển đến một vị trí thoải mái hay không.”
Sơ Hạ thật lòng cảm ơn bà ấy: "Chủ tịch Trịnh, cháu về nhà chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự giúp đỡ của cô đối với cháu!"
Chủ tịch Trịnh nghe lời này trong lòng lập tức vui vẻ, bà ấy thích nhìn bộ dáng tích cực đi lên của công nhân viên chức.
Đặc biệt là khi trải qua sự giúp đỡ của bà ấy mới trở nên tích cực phấn đấu, điều này sẽ làm cho bà ấy cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Đang vui vẻ thì Tần Tam Phượng đến.
Tâm trạng chủ tịch Trịnh lập tức trở nên âm u.
“Tiểu Tần, hôm qua tôi và cô đã cam đoan cái gì?”
Tần Tam Phượng vừa thấy trong phòng làm việc có La Sơ Hạ, trong lòng lập tức biết có chuyện không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vội vàng nịnh nọt đi tới trước mặt chủ tịch Trịnh, cơ thể còn muốn chen lên một chút khiến Sơ Hạ né tránh.
“Chủ tịch Trịnh, hôm qua cháu tăng ca về muộn, về đến nhà đứa nhỏ nhà cháu đói đến mức khóc oa oa, đây không phải là cháu chỉ quên đi tìm La Sơ Hạ xin lỗi thôi sao.”
La Sơ Hạ ở bên cạnh nói: "Không sao, bây giờ đồng chí Tần xin lỗi cũng được.”
Tần Tam Phượng cực kỳ coi thường La Sơ Hạ, vừa nghèo kiết xác vừa vô dụng, chồng vài năm không ở nhà chắc chắn là không cần cô nữa.
Cho nên cô ta căn bản không muốn xin lỗi cô, nếu không phải sợ chủ tịch tìm đến cô ta, vết thương của con trai cô ta sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.
Ai biết thứ dơ bẩn La Sơ Hạ này ghê tởm như vậy, cô lại còn mọi chuyện của cô ta ra rồi còn đến công hội kiện cô ta, cô ta không mắng cô thì thôi, xin lỗi? Hừ, không có chuyện đó đâu!
Tần Tam Phượng bị lời này của La Sơ Hạ làm cho nghẹn họng, câu nói kế tiếp bị nghẹn vào trong bụng.
Cô ta xấu hổ cười với chủ tịch Trịnh hai tiếng không nói gì nữa, thái độ kia chính là không muốn xin lỗi.
Chủ tịch Trịnh không biết đã xử lý biết bao nhiêu chuyện như vậy, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.
“Tần Tam Phượng, cô đây là có thái độ gì?”
Cơ thể Tần Tam Phượng run lên, nhớ tới lời nói của chủ tịch Trịnh ngày hôm qua, trong lòng cô ta bắt đầu lo sợ bất an, dũng khí vừa rồi trong nháy mắt biến mất không giấu vết.
Nếu cô ta không xin lỗi, chủ tịch sẽ không thật sự kiếm chuyện với cô ta chứ?
Vị trí hiện tại của cô ta tuy rằng có mệt mỏi một chút, nhưng tiền lương rất cao, cô ta cũng không muốn bị thuyên chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro