[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Đòi Tiền (1)
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Hạ biết La Đại Phú từng đánh nguyên chủ rồi, cái bàn tay to bằng cái quạt kia có thể sẽ đánh cho nguyên chủ ngã trên mặt đất đứng dậy không nổi.
La Sơ Hạ liếc nhìn dáng vẻ co rúm già vờ như không tồn tại của anh cả, rồi nhìn sang gương mặt tức giận của chị dâu cả La, còn bộ dáng giả vờ yếu ớt của Vương Ngọc Lan.
Cô âm thầm cười lạnh, tỏ vẻ sầu bi trên gương mặt, một giọt nước mắt trong hốc mắt lăn xuống rồi nhanh chóng lệ chan chứa.
Cô ôm lấy Sầm Hoài An yếu ớt hơn cả Vương Ngọc Lan nhìn họ nói: "Ba mẹ, hai người cũng thương xót cho con với An An với. Ba mở to mắt ra mà nhìn xem, mẹ con con sắp đói chết rồi này! Mẹ đừng lấy tiền của con cho em trai làm sính lễ nữa, con thật sự không còn gì để ăn rồi.
Mỗi tháng Tranh Niên gửi tiền về mẹ cũng mượn đi hết, tới giờ cũng không trả một đồng, chị dâu sinh con cũng lấy tiền của con ra mà trả, cháu trai cháu gái lớn cũng lấy tiền của con ra nuôi, em gái đi học cũng lấy tiền của con ra đóng, bây giờ em trai sắp lên kết hôn cũng muốn lấy tiền của con, có phải ba mẹ muốn ép chết đứa con gái này không? Nếu như thế, con dẫn theo An An đi ra ngoài nhảy lầu, mẹ con con không sống được nữa!"
Giọng nói của Sơ Hạ không cao cũng không thấp, nhưng nếu có người nhiều chuyện muốn nghe thì cả cái nhà ống này không còn gì là bí mật.
Vương Ngọc Lan thoáng chốc luống cuống sợ rằng La Sơ Hạ chạy ra ngoài hành lang khóc lóc ầm ĩ, nên vội vàng nói: "Sơ Hạ, có chuyện gì gia đình mình từ từ nói, chuyện xấu trong nhà đừng truyền ra ngoài."
Sơ Hạ cũng chỉ già vờ đe dọa đám người này thôi, cô biết gần đây trong nhà máy đã chia phòng ở, anh cả và chị dâu cả của cô cũng thuộc trong nhóm được chia phòng.
Nếu Sơ Hạ làm ầm ĩ lên thì thanh danh của nhà họ La mất đi, cái phòng ở kia cũng chết ỉu theo đó luôn.
La Đại Phú nghe thế nhíu mày nhìn Vương Ngọc Lan hỏi: "Bà mượn tiền Sơ Hạ thật đấy à?"
Trong mắt của Vương Ngọc Lan xẹt qua sự buồn phiền, cái đầu gỗ ông ta không nhìn thấy mấy thứ đồ trong nhà lấy từ đâu ra à? Đúng là thằng ngu mà.
"Đúng, đúng là có mượn chút..."
"Không phải chút đâu mẹ, tính từ khi tôi xuất giá đến bây giờ, tháng nào mẹ cũng đến chỗ còn lấy tiền. Ban đầu là mười khối, về sau là hai mươi, hai năm qua số tiền mượn đó càng nhiều hơn, tiền trợ cấp của Tranh Niên gửi đến chẳng để lại cho con đồng nào, có đôi khi tiền lương của con cũng bỏ ra đến mười hai mươi khối đấy."
Sơ Hạ ngồi bên cạnh nói, tính xong con số này từ La Đại Phú đến cả vợ chồng anh cả La cũng khiếp sợ nhìn Vương Ngọc Lan.
Sơ Hạ vẫn nói tiếp: "Con tính sơ qua thì mẹ đã lấy tiền của con ít nhất là năm nghìn rồi đấy."
"Ặc!"
Hô hấp của vợ chồng của anh cả La cũng cứng lại, năm nghìn? Bọn họ nghĩ cũng không dám, mẹ/bà nội lại mượn đến năm nghìn!
Phản ứng đầu tiên của La Đại Phú là không tin: "Năm nghìn lượng không thể được! Mẹ mày nhát gan, không dám mượn nhiều thế đâu."
"Sao không thể được nhỉ? Mẹ này, tính đơn giản lại số tiền trợ cấp mà Tranh Niên gửi cho con thôi, lần đầu tiên mẹ nói em gái út muốn đi học nhưng nhà không có tiền. Sau đó, chị dâu sinh con, rồi em trai chạy việc, cháu trai cháu gái đến trường, tiền mỗi tháng của con đó đều bỏ vào trong đó hết đấy, mẹ nói xem con có tính toán không? Tròn Năm nghìn không sơ dịch đi đâu được."
Sơ Hạ biết La Đại Phú từng đánh nguyên chủ rồi, cái bàn tay to bằng cái quạt kia có thể sẽ đánh cho nguyên chủ ngã trên mặt đất đứng dậy không nổi.
La Sơ Hạ liếc nhìn dáng vẻ co rúm già vờ như không tồn tại của anh cả, rồi nhìn sang gương mặt tức giận của chị dâu cả La, còn bộ dáng giả vờ yếu ớt của Vương Ngọc Lan.
Cô âm thầm cười lạnh, tỏ vẻ sầu bi trên gương mặt, một giọt nước mắt trong hốc mắt lăn xuống rồi nhanh chóng lệ chan chứa.
Cô ôm lấy Sầm Hoài An yếu ớt hơn cả Vương Ngọc Lan nhìn họ nói: "Ba mẹ, hai người cũng thương xót cho con với An An với. Ba mở to mắt ra mà nhìn xem, mẹ con con sắp đói chết rồi này! Mẹ đừng lấy tiền của con cho em trai làm sính lễ nữa, con thật sự không còn gì để ăn rồi.
Mỗi tháng Tranh Niên gửi tiền về mẹ cũng mượn đi hết, tới giờ cũng không trả một đồng, chị dâu sinh con cũng lấy tiền của con ra mà trả, cháu trai cháu gái lớn cũng lấy tiền của con ra nuôi, em gái đi học cũng lấy tiền của con ra đóng, bây giờ em trai sắp lên kết hôn cũng muốn lấy tiền của con, có phải ba mẹ muốn ép chết đứa con gái này không? Nếu như thế, con dẫn theo An An đi ra ngoài nhảy lầu, mẹ con con không sống được nữa!"
Giọng nói của Sơ Hạ không cao cũng không thấp, nhưng nếu có người nhiều chuyện muốn nghe thì cả cái nhà ống này không còn gì là bí mật.
Vương Ngọc Lan thoáng chốc luống cuống sợ rằng La Sơ Hạ chạy ra ngoài hành lang khóc lóc ầm ĩ, nên vội vàng nói: "Sơ Hạ, có chuyện gì gia đình mình từ từ nói, chuyện xấu trong nhà đừng truyền ra ngoài."
Sơ Hạ cũng chỉ già vờ đe dọa đám người này thôi, cô biết gần đây trong nhà máy đã chia phòng ở, anh cả và chị dâu cả của cô cũng thuộc trong nhóm được chia phòng.
Nếu Sơ Hạ làm ầm ĩ lên thì thanh danh của nhà họ La mất đi, cái phòng ở kia cũng chết ỉu theo đó luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Đại Phú nghe thế nhíu mày nhìn Vương Ngọc Lan hỏi: "Bà mượn tiền Sơ Hạ thật đấy à?"
Trong mắt của Vương Ngọc Lan xẹt qua sự buồn phiền, cái đầu gỗ ông ta không nhìn thấy mấy thứ đồ trong nhà lấy từ đâu ra à? Đúng là thằng ngu mà.
"Đúng, đúng là có mượn chút..."
"Không phải chút đâu mẹ, tính từ khi tôi xuất giá đến bây giờ, tháng nào mẹ cũng đến chỗ còn lấy tiền. Ban đầu là mười khối, về sau là hai mươi, hai năm qua số tiền mượn đó càng nhiều hơn, tiền trợ cấp của Tranh Niên gửi đến chẳng để lại cho con đồng nào, có đôi khi tiền lương của con cũng bỏ ra đến mười hai mươi khối đấy."
Sơ Hạ ngồi bên cạnh nói, tính xong con số này từ La Đại Phú đến cả vợ chồng anh cả La cũng khiếp sợ nhìn Vương Ngọc Lan.
Sơ Hạ vẫn nói tiếp: "Con tính sơ qua thì mẹ đã lấy tiền của con ít nhất là năm nghìn rồi đấy."
"Ặc!"
Hô hấp của vợ chồng của anh cả La cũng cứng lại, năm nghìn? Bọn họ nghĩ cũng không dám, mẹ/bà nội lại mượn đến năm nghìn!
Phản ứng đầu tiên của La Đại Phú là không tin: "Năm nghìn lượng không thể được! Mẹ mày nhát gan, không dám mượn nhiều thế đâu."
"Sao không thể được nhỉ? Mẹ này, tính đơn giản lại số tiền trợ cấp mà Tranh Niên gửi cho con thôi, lần đầu tiên mẹ nói em gái út muốn đi học nhưng nhà không có tiền. Sau đó, chị dâu sinh con, rồi em trai chạy việc, cháu trai cháu gái đến trường, tiền mỗi tháng của con đó đều bỏ vào trong đó hết đấy, mẹ nói xem con có tính toán không? Tròn Năm nghìn không sơ dịch đi đâu được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro