[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Oan Ức (1)
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đã sống chung trong một khu tập thể thì có ai mà không biết, mẹ Hắc Cẩu Tử chính là một con gấu mẹ chiều con trai đến không còn biết trời chăng gì.
Chuyện bên ngoài cô ta một chút cũng không chịu lép vế, tính cách cực kỳ chua ngoa.
Vừa nghe thấy Sơ Hạ nói vậy, cô ta lập tức chỉ Sơ Hạ rồi hếch mũi lên chửi: “Cái đồ nghèo kiết xác yếu ớt như cô thì có thể dành dụm được bao nhiêu tiền hả? Có mua nổi quần áo không? Ít nói nhảm đi, sao tôi quan tâm nhiều thế làm gì, con trai tôi bị con trai cô đánh là sự thật, đền tiền!”
“Đền tiền cái gì hả?” Sơ Hạ bình tĩnh rồi nhàn nhạt nói: “Mặt mũi con trai tôi bị nó cào thương tôi còn chưa nói gì đấy? Lỡ như khuôn mặt đẹp trai của con tôi lưu lại sẹo, không biết cô phải đền bao nhiêu nhỉ? Gieo gió gặt bão* cả thôi, nếu con trai cô không mắng không chửi người khác thì sẽ bị đánh à? Còn nữa, cô có biết bộ đồ trên người con trai tôi có giá bao nhiêu không? Đây nhìn chỗ này đi, đều bị xé rách đến biến dạng, đây là đồ mới đấy, cô muốn đền như thế nào đây? Với lại, tôi có để dành được bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô, cô cứ nhớ thương tiền nhà tôi như thế, không phải là định chờ đến lúc không có ai rồi tới trộm đúng không? Ông trời ơi, khu tập thể của chúng ta sắp sinh ra một tên trộm thật rồi này.”
(*) Câu gốc là “Tiên liêu giả tiện” (先撩者贱): Bắt nguồn từ từ lóng Quảng Đông, cả câu là Tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán (先撩者贱, 打死无怨), nghĩa là đầu têu trêu chọc người ta trước, thì bị đánh chết cũng không oan.
Sơ Hạ chỉ vào mẹ Hắc Cẩu Tử rồi như sửng sốt hô toáng lên, mọi người xung quanh đều ha ha cười ầm lên, cười vì mẹ Hắc Cẩu Tử chuyện bé xé ra to.
Trẻ con đánh nhau cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, nếu không phải ác ý bắt nạt thì sẽ không có người lớn nhúng tay vào, còn nếu chuyện gì cũng so đo, mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau cũng không còn.
Vậy mà mẹ Hắc Cẩu Tử không quan tâm, còn bắt người ta đền tiền, hai đứa nhỏ đều chịu thiệt, là ai đền ai, thật là cười ra nước mắt!
Mẹ Hắc Cẩu Tử bị lời nói của Sơ Hạ chọc cho vừa thẹn vừa bực, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung nhưng cũng chẳng biết chửi lại như thế nào, vì thế cô ta bắt đầu nói năng loạn xạ, nguyền rủa đủ thứ.
Đối với loại người này, bạn không thể mắng chửi với cô ta, cô ta đã hết nói lý lẽ rồi.
Đột nhiên sắc mặt Sơ Hạ tái nhợt, cô lấy tay che ngực, tuyến lệ như hạt châu không ngừng rơi trên mặt, bộ dáng vô cùng đáng thương và bất lực.
“Hu hu ~ Ăn hiếp người quá đáng, cô khinh chồng tôi không ở nhà, khinh hai mẹ con chúng tôi một nhỏ một yếu ớt nên kiếm cớ đến bắt chẹt tiền, không cho thì la lối khóc lóc mắng chửi người, còn có công bằng nào hay không? Tranh Niên, anh cống hiến vì quốc gia thì bị chế giễu, vợ và con trai anh cũng bị người ta ức hiếp tả tơi. Tôi muốn đi tìm chủ tịch công đoàn, tìm bí thư, tìm quản đốc, tôi không tin toàn bộ nhà máy dệt số ba đều không biết nói lý, hu hu ~”
Cô vừa nức nở vừa nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhìn đến người đàn bà đanh đá miệng lưỡi ác độc ở phía đối diện vẫn không biết lý lẽ muốn bắt chẹt tiền người ta, chính là mẹ Hắc Cẩu Tử luôn khiến người chán ghét, cán cân trong lòng mọi người lập tức nghiêng sang một bên.
Đã sống chung trong một khu tập thể thì có ai mà không biết, mẹ Hắc Cẩu Tử chính là một con gấu mẹ chiều con trai đến không còn biết trời chăng gì.
Chuyện bên ngoài cô ta một chút cũng không chịu lép vế, tính cách cực kỳ chua ngoa.
Vừa nghe thấy Sơ Hạ nói vậy, cô ta lập tức chỉ Sơ Hạ rồi hếch mũi lên chửi: “Cái đồ nghèo kiết xác yếu ớt như cô thì có thể dành dụm được bao nhiêu tiền hả? Có mua nổi quần áo không? Ít nói nhảm đi, sao tôi quan tâm nhiều thế làm gì, con trai tôi bị con trai cô đánh là sự thật, đền tiền!”
“Đền tiền cái gì hả?” Sơ Hạ bình tĩnh rồi nhàn nhạt nói: “Mặt mũi con trai tôi bị nó cào thương tôi còn chưa nói gì đấy? Lỡ như khuôn mặt đẹp trai của con tôi lưu lại sẹo, không biết cô phải đền bao nhiêu nhỉ? Gieo gió gặt bão* cả thôi, nếu con trai cô không mắng không chửi người khác thì sẽ bị đánh à? Còn nữa, cô có biết bộ đồ trên người con trai tôi có giá bao nhiêu không? Đây nhìn chỗ này đi, đều bị xé rách đến biến dạng, đây là đồ mới đấy, cô muốn đền như thế nào đây? Với lại, tôi có để dành được bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô, cô cứ nhớ thương tiền nhà tôi như thế, không phải là định chờ đến lúc không có ai rồi tới trộm đúng không? Ông trời ơi, khu tập thể của chúng ta sắp sinh ra một tên trộm thật rồi này.”
(*) Câu gốc là “Tiên liêu giả tiện” (先撩者贱): Bắt nguồn từ từ lóng Quảng Đông, cả câu là Tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán (先撩者贱, 打死无怨), nghĩa là đầu têu trêu chọc người ta trước, thì bị đánh chết cũng không oan.
Sơ Hạ chỉ vào mẹ Hắc Cẩu Tử rồi như sửng sốt hô toáng lên, mọi người xung quanh đều ha ha cười ầm lên, cười vì mẹ Hắc Cẩu Tử chuyện bé xé ra to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trẻ con đánh nhau cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, nếu không phải ác ý bắt nạt thì sẽ không có người lớn nhúng tay vào, còn nếu chuyện gì cũng so đo, mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau cũng không còn.
Vậy mà mẹ Hắc Cẩu Tử không quan tâm, còn bắt người ta đền tiền, hai đứa nhỏ đều chịu thiệt, là ai đền ai, thật là cười ra nước mắt!
Mẹ Hắc Cẩu Tử bị lời nói của Sơ Hạ chọc cho vừa thẹn vừa bực, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung nhưng cũng chẳng biết chửi lại như thế nào, vì thế cô ta bắt đầu nói năng loạn xạ, nguyền rủa đủ thứ.
Đối với loại người này, bạn không thể mắng chửi với cô ta, cô ta đã hết nói lý lẽ rồi.
Đột nhiên sắc mặt Sơ Hạ tái nhợt, cô lấy tay che ngực, tuyến lệ như hạt châu không ngừng rơi trên mặt, bộ dáng vô cùng đáng thương và bất lực.
“Hu hu ~ Ăn hiếp người quá đáng, cô khinh chồng tôi không ở nhà, khinh hai mẹ con chúng tôi một nhỏ một yếu ớt nên kiếm cớ đến bắt chẹt tiền, không cho thì la lối khóc lóc mắng chửi người, còn có công bằng nào hay không? Tranh Niên, anh cống hiến vì quốc gia thì bị chế giễu, vợ và con trai anh cũng bị người ta ức hiếp tả tơi. Tôi muốn đi tìm chủ tịch công đoàn, tìm bí thư, tìm quản đốc, tôi không tin toàn bộ nhà máy dệt số ba đều không biết nói lý, hu hu ~”
Cô vừa nức nở vừa nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhìn đến người đàn bà đanh đá miệng lưỡi ác độc ở phía đối diện vẫn không biết lý lẽ muốn bắt chẹt tiền người ta, chính là mẹ Hắc Cẩu Tử luôn khiến người chán ghét, cán cân trong lòng mọi người lập tức nghiêng sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro