[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Oan Ức (3)
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn việc nói cho quản đốc, điều này càng không thể. Quản đốc bận rộn lắm, lại không phải chuyện gì to tát, bọn họ cũng không rõ lai lịch của Sơ Hạ và An An thế nào, dĩ nhiên có thể tránh được việc nào thì đỡ việc ấy.
Nhưng nếu Sơ Hạ bị người ngoài ức hiếp, hoặc cô ta tự mình tới cửa cầu, bên công đoàn chắc chắn sẽ nghiêng về hai người Sơ Hạ, huống chi là khi các cô còn đúng lẽ nữa.
Sau khi Sơ Hạ kéo Sầm Hoài An vào nhà, đầu tiên cô uống một hơi hết chén thuốc bắc đã sắp nguội, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương trên người cậu.
Cũng may, hai đứa đều là trẻ con, không gây ra vết thương nghiêm trọng nào, chỉ toàn là mấy vết móng tay cào.
Nhưng dù có là vậy, lúc Sơ Hạ bôi thuốc đỏ vào miệng vết thương của Sầm Hoài An, trên mặt vẫn không có lấy một nụ cười, đôi mắt cũng chẳng thèm liếc cậu một cái.
Sầm Hoài An biết cô tức giận, cho nên khi bôi thuốc dù hơi đau một chút cậu cũng không dám lên tiếng, cắn răng chịu đựng.
“Đau không?”
Sầm Hoài An gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Sơ Hạ cất thuốc đỏ đi, cô ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Sầm Hoài An, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ngoan ngoãn như vậy trước mặt mình.
Cô “Hừ” một tiếng rồi nói: “Con có ngốc hay không, muốn trả thù có biết bao nhiêu cách, còn cố tình dùng cách tệ nhất, mới giết địch một ngàn đã tự tổn hại tám trăm.”
Tuy Sầm Hoài An nghe không hiểu câu cuối cùng mẹ mình nói có ý gì, nhưng cậu có thể hiểu mẹ cảm thấy mình đánh nhau là ngu ngốc.
“Nhưng cậu ta mắng con.” Trong lòng Sầm Hoài An thấy hơi khó chịu, rõ ràng là Hắc Cẩu Tử mắng cậu trước, cậu đánh người có gì sai.
“Con oan ức lắm sao, mẹ cũng đâu mắng con đánh nhau, mẹ trách con vì con đánh nhau khiến bản thân con bị thương.”
Sầm Hoài An mở to hai mắt, những uất ức ở trong lòng đã không còn, chỉ còn lại cảm giác không biết nên miêu tả như thế nào, giống y như lúc nó ăn kẹo sữa vậy, rất ngọt ngào.
"Hôm nay mẹ của Hắc cẩu tử đến tìm con, con cũng không đánh nhau với cô ta à?"
Sầm Hoài An lắc đầu.
"Vậy thì con chịu thiệt rồi phải không, cũng không có nhỉ, thậm chí con còn khiến cho mẹ của Hắc Cẩu Tử bị mọi người trách móc. Đương nhiên là do cô ta không hiểu lý lẽ, lại đắc tội với quá nhiều người nên người khác mới nói thay con. Còn có nguyên nhân quan trọng khác, đó là dựa vào quan hệ của ba con, bên nhà máy nhất định sẽ đứng về phía chúng ta."
Sầm Hoài An cau mày, cẩn thận suy nghĩ về những lời của Sơ Hạ và biểu hiện của cô trước mặt mọi người lúc nãy.
"Mẹ bảo con giả vờ khóc sao?"
Sơ Hạ dở khóc dở cười nói: "Con chỉ nhìn thấy cái này thôi à? Mẹ không giả bộ khóc, mẹ đang lợi dụng lợi thế của chính mình. Sức lực của mẹ yếu ớt, đánh không lại mẹ của Hắc Cẩu Tử, bằng không đã trực tiếp dùng vũ lực rồi. Vì vậy, đôi khi thể hiện sự yếu đuối không có nghĩa là con thực sự yếu đuối. Đó cũng là một đạo lý lợi dụng hoàn cảnh để đạt được mục đích của mình bằng cách thể hiện sự yếu thế. Giống như con đánh nhau với Hắc Cẩu Tử vậy, nếu con thực sự có thể trấn áp cậu ta, để cậu ta lần sau không dám đến chọc giận con nữa, thậm chí còn muốn chơi với con, vậy con có thể đánh. Nhưng nếu như con không thể dùng vũ lực khuất phục được cậu ta, vậy con phải nghĩ xem có biện pháp khác hay không, có thể đạt được mục đích của mình không.”
Còn việc nói cho quản đốc, điều này càng không thể. Quản đốc bận rộn lắm, lại không phải chuyện gì to tát, bọn họ cũng không rõ lai lịch của Sơ Hạ và An An thế nào, dĩ nhiên có thể tránh được việc nào thì đỡ việc ấy.
Nhưng nếu Sơ Hạ bị người ngoài ức hiếp, hoặc cô ta tự mình tới cửa cầu, bên công đoàn chắc chắn sẽ nghiêng về hai người Sơ Hạ, huống chi là khi các cô còn đúng lẽ nữa.
Sau khi Sơ Hạ kéo Sầm Hoài An vào nhà, đầu tiên cô uống một hơi hết chén thuốc bắc đã sắp nguội, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương trên người cậu.
Cũng may, hai đứa đều là trẻ con, không gây ra vết thương nghiêm trọng nào, chỉ toàn là mấy vết móng tay cào.
Nhưng dù có là vậy, lúc Sơ Hạ bôi thuốc đỏ vào miệng vết thương của Sầm Hoài An, trên mặt vẫn không có lấy một nụ cười, đôi mắt cũng chẳng thèm liếc cậu một cái.
Sầm Hoài An biết cô tức giận, cho nên khi bôi thuốc dù hơi đau một chút cậu cũng không dám lên tiếng, cắn răng chịu đựng.
“Đau không?”
Sầm Hoài An gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Sơ Hạ cất thuốc đỏ đi, cô ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Sầm Hoài An, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ngoan ngoãn như vậy trước mặt mình.
Cô “Hừ” một tiếng rồi nói: “Con có ngốc hay không, muốn trả thù có biết bao nhiêu cách, còn cố tình dùng cách tệ nhất, mới giết địch một ngàn đã tự tổn hại tám trăm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Sầm Hoài An nghe không hiểu câu cuối cùng mẹ mình nói có ý gì, nhưng cậu có thể hiểu mẹ cảm thấy mình đánh nhau là ngu ngốc.
“Nhưng cậu ta mắng con.” Trong lòng Sầm Hoài An thấy hơi khó chịu, rõ ràng là Hắc Cẩu Tử mắng cậu trước, cậu đánh người có gì sai.
“Con oan ức lắm sao, mẹ cũng đâu mắng con đánh nhau, mẹ trách con vì con đánh nhau khiến bản thân con bị thương.”
Sầm Hoài An mở to hai mắt, những uất ức ở trong lòng đã không còn, chỉ còn lại cảm giác không biết nên miêu tả như thế nào, giống y như lúc nó ăn kẹo sữa vậy, rất ngọt ngào.
"Hôm nay mẹ của Hắc cẩu tử đến tìm con, con cũng không đánh nhau với cô ta à?"
Sầm Hoài An lắc đầu.
"Vậy thì con chịu thiệt rồi phải không, cũng không có nhỉ, thậm chí con còn khiến cho mẹ của Hắc Cẩu Tử bị mọi người trách móc. Đương nhiên là do cô ta không hiểu lý lẽ, lại đắc tội với quá nhiều người nên người khác mới nói thay con. Còn có nguyên nhân quan trọng khác, đó là dựa vào quan hệ của ba con, bên nhà máy nhất định sẽ đứng về phía chúng ta."
Sầm Hoài An cau mày, cẩn thận suy nghĩ về những lời của Sơ Hạ và biểu hiện của cô trước mặt mọi người lúc nãy.
"Mẹ bảo con giả vờ khóc sao?"
Sơ Hạ dở khóc dở cười nói: "Con chỉ nhìn thấy cái này thôi à? Mẹ không giả bộ khóc, mẹ đang lợi dụng lợi thế của chính mình. Sức lực của mẹ yếu ớt, đánh không lại mẹ của Hắc Cẩu Tử, bằng không đã trực tiếp dùng vũ lực rồi. Vì vậy, đôi khi thể hiện sự yếu đuối không có nghĩa là con thực sự yếu đuối. Đó cũng là một đạo lý lợi dụng hoàn cảnh để đạt được mục đích của mình bằng cách thể hiện sự yếu thế. Giống như con đánh nhau với Hắc Cẩu Tử vậy, nếu con thực sự có thể trấn áp cậu ta, để cậu ta lần sau không dám đến chọc giận con nữa, thậm chí còn muốn chơi với con, vậy con có thể đánh. Nhưng nếu như con không thể dùng vũ lực khuất phục được cậu ta, vậy con phải nghĩ xem có biện pháp khác hay không, có thể đạt được mục đích của mình không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro