[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Thắng Kẹo (2)
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"An An, cậu nói cho tớ biết, tớ cho cậu kẹo!" Cậu nhóc móc ra một cái kẹo đưa cho Sầm Hoài An.
Sầm Hoài An nghe nói tới kẹo, cuối cùng cậu bé cũng chịu nhìn cậu nhóc.
"Lật quân cờ." Cậu nhóc đưa tay ra cầm lấy cái kẹo.
Sau đó Thần Thần dùng năm cái kẹo để đổi lấy cơ hội chơi trò chơi cùng với Sầm Hoài An.
Trước kia mấy bạn nhỏ ở trong lớp mẫu giáo chưa từng chơi trò chơi này, dần dần có thêm mấy bạn nhỏ khác nữa xúm lại chơi.
Sầm Hoài An bực mình ngẩng đầu len, cau mày trừng mắt với cậu nhóc sát bên cạnh cậu bé, làm cậu nhóc lo sợ, vội vàng đứng qua bên phía của Thần Thần và cách xa Sầm Hoài An.
"Nói rồi đó, ai thua thì phải đưa một cái kẹo nha."
"Được!" Thần Thần vặn cái tay nhỏ bụ bẫm của mình, vừa kích động vừa phấn khởi, chuẩn bị đánh bại tất cả, cậu nhóc nhất định phải thắng hết kẹo của An An!
Một vòng đã qua, Thần Thần đập cái kẹo trên bàn của Sầm Hoài An, luống cuống nói: "Tớ chưa chuẩn bị xong, chơi lại một lần nữa! Lần này tớ chắc chắn sẽ thắng cậu!"
"Đưa kẹo." Không có kẹo cậu bé không chơi.
Bắt đầu lại, Sầm Hoài An vẫn là lật một con nhìn một cái, nhìn một người bạn xung quanh reo hò.
Thần Thần nôn nóng tới mức mặt đỏ cả lên, cậu nhóc đi sai mấy nước rồi, hễ đi sai là những đứa trẻ khác liền "ôi" lên, làm cho cậu nhóc càng nôn nóng, mà càng nôn nóng thì đi sai càng nhiều.
"Ván nữa ván nữa!"
Sầm Hoài An nhìn cậu nhóc: "Cậu còn kẹo không?"
Cậu bé nhớ là mẹ của Thần Thần không cho phép cậu nhóc ăn kẹo.
"Có!" Thần Thần nói với vẻ mặt đắc ý: "Hôm nay bà nội của tớ cho tớ cả một túi kẹo."
Sầm Hoài An yên tâm rồi.
Cuối cùng số kẹo ở trong túi của Thần Thần đều rơi qua túi của Sầm Hoài An, ngoài ra cậu nhóc còn nợ cậu bé hai cái nữa.
Thần Thần sắp khóc luôn rồi, nhìn Sầm Hoài An lấy từng cái từng cái kẹo ăn, càng ấm ức hơn, một tiếng "oa" òa khóc.
"Của tớ...kẹo của tớ!"
Cặp lông mày nhỏ của Sầm Hoài An nhíu lại, cảm thấy khó chịu vì tiếng khóc của cậu nhóc đó, rồi lát nữa lại thu hút giáo viên tới.
Cậu bé nhanh chóng nhét một cái kẹo vào miệng của cậu nhóc: "Im miệng, cậu nhớ là nợ tớ ba cái kẹo."
Thần Thần sau một giây do dự giữa khóc và ăn kẹo, cậu nhóc đã chọn ăn kẹo.
Không để giáo viên biết, nếu không giáo viên mà nói cho mẹ của cậu bé thì sẽ không còn kẹo nữa.
Qua ngày thứ hai là cuối tuần, nhà máy không cần đi làm.
Bây giờ một tuần làm sáu nghỉ một, trước khi chưa xuyên tới đây, Sơ Hạ vẫn không biết thời này không phải nghỉ hai ngày.
Tuy là ở kiếp trước công việc của cô cũng không được nghỉ hai ngày.
Buổi sáng Sơ Hạ chuẩn bị làm bánh trứng khoai tây sợi.
"An An, giúp mẹ rửa hai củ khoai tây này."
Sầm Hoài An vừa xếp mền xong, liền chạy tới bưng khoai tây đi ra phòng nước.
Lúc này trong phòng nước có rất nhiều người, đều là mấy người đàn bà nội trợ đang chuẩn bị nấu bữa sáng.
Nhìn thấy Sầm Hoài An cầm củ khoai tây bước vào, có một người trêu đùa cậu bé.
"An An , mẹ cháu lại bắt cháu đi rửa rau à."
Sầm Hoài An không thích ánh mắt của mấy người đàn bà này, cậu bé cúi đầu xuống nhìn củ khoai tây, căn bản là cậu bé không thèm để ý cô ta.
"Con trai sao có thể làm công việc rửa rau chứ, An An cháu nói với mẹ cháu, việc này là của con gái làm."
"Cả việc rửa chén nữa, cháu cũng không thể làm."
"An An, cậu nói cho tớ biết, tớ cho cậu kẹo!" Cậu nhóc móc ra một cái kẹo đưa cho Sầm Hoài An.
Sầm Hoài An nghe nói tới kẹo, cuối cùng cậu bé cũng chịu nhìn cậu nhóc.
"Lật quân cờ." Cậu nhóc đưa tay ra cầm lấy cái kẹo.
Sau đó Thần Thần dùng năm cái kẹo để đổi lấy cơ hội chơi trò chơi cùng với Sầm Hoài An.
Trước kia mấy bạn nhỏ ở trong lớp mẫu giáo chưa từng chơi trò chơi này, dần dần có thêm mấy bạn nhỏ khác nữa xúm lại chơi.
Sầm Hoài An bực mình ngẩng đầu len, cau mày trừng mắt với cậu nhóc sát bên cạnh cậu bé, làm cậu nhóc lo sợ, vội vàng đứng qua bên phía của Thần Thần và cách xa Sầm Hoài An.
"Nói rồi đó, ai thua thì phải đưa một cái kẹo nha."
"Được!" Thần Thần vặn cái tay nhỏ bụ bẫm của mình, vừa kích động vừa phấn khởi, chuẩn bị đánh bại tất cả, cậu nhóc nhất định phải thắng hết kẹo của An An!
Một vòng đã qua, Thần Thần đập cái kẹo trên bàn của Sầm Hoài An, luống cuống nói: "Tớ chưa chuẩn bị xong, chơi lại một lần nữa! Lần này tớ chắc chắn sẽ thắng cậu!"
"Đưa kẹo." Không có kẹo cậu bé không chơi.
Bắt đầu lại, Sầm Hoài An vẫn là lật một con nhìn một cái, nhìn một người bạn xung quanh reo hò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Thần nôn nóng tới mức mặt đỏ cả lên, cậu nhóc đi sai mấy nước rồi, hễ đi sai là những đứa trẻ khác liền "ôi" lên, làm cho cậu nhóc càng nôn nóng, mà càng nôn nóng thì đi sai càng nhiều.
"Ván nữa ván nữa!"
Sầm Hoài An nhìn cậu nhóc: "Cậu còn kẹo không?"
Cậu bé nhớ là mẹ của Thần Thần không cho phép cậu nhóc ăn kẹo.
"Có!" Thần Thần nói với vẻ mặt đắc ý: "Hôm nay bà nội của tớ cho tớ cả một túi kẹo."
Sầm Hoài An yên tâm rồi.
Cuối cùng số kẹo ở trong túi của Thần Thần đều rơi qua túi của Sầm Hoài An, ngoài ra cậu nhóc còn nợ cậu bé hai cái nữa.
Thần Thần sắp khóc luôn rồi, nhìn Sầm Hoài An lấy từng cái từng cái kẹo ăn, càng ấm ức hơn, một tiếng "oa" òa khóc.
"Của tớ...kẹo của tớ!"
Cặp lông mày nhỏ của Sầm Hoài An nhíu lại, cảm thấy khó chịu vì tiếng khóc của cậu nhóc đó, rồi lát nữa lại thu hút giáo viên tới.
Cậu bé nhanh chóng nhét một cái kẹo vào miệng của cậu nhóc: "Im miệng, cậu nhớ là nợ tớ ba cái kẹo."
Thần Thần sau một giây do dự giữa khóc và ăn kẹo, cậu nhóc đã chọn ăn kẹo.
Không để giáo viên biết, nếu không giáo viên mà nói cho mẹ của cậu bé thì sẽ không còn kẹo nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua ngày thứ hai là cuối tuần, nhà máy không cần đi làm.
Bây giờ một tuần làm sáu nghỉ một, trước khi chưa xuyên tới đây, Sơ Hạ vẫn không biết thời này không phải nghỉ hai ngày.
Tuy là ở kiếp trước công việc của cô cũng không được nghỉ hai ngày.
Buổi sáng Sơ Hạ chuẩn bị làm bánh trứng khoai tây sợi.
"An An, giúp mẹ rửa hai củ khoai tây này."
Sầm Hoài An vừa xếp mền xong, liền chạy tới bưng khoai tây đi ra phòng nước.
Lúc này trong phòng nước có rất nhiều người, đều là mấy người đàn bà nội trợ đang chuẩn bị nấu bữa sáng.
Nhìn thấy Sầm Hoài An cầm củ khoai tây bước vào, có một người trêu đùa cậu bé.
"An An , mẹ cháu lại bắt cháu đi rửa rau à."
Sầm Hoài An không thích ánh mắt của mấy người đàn bà này, cậu bé cúi đầu xuống nhìn củ khoai tây, căn bản là cậu bé không thèm để ý cô ta.
"Con trai sao có thể làm công việc rửa rau chứ, An An cháu nói với mẹ cháu, việc này là của con gái làm."
"Cả việc rửa chén nữa, cháu cũng không thể làm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro