Dự Định
2024-08-07 19:20:09
Quả thực là trong quân khi có truyền thống giúp vợ quân nhân cân đối công việc, trước đó đã nói có thể giúp nguyên chủ giải quyết vấn đề được vào làm y tá biên chế trong bệnh viện quân y, chỉ là nguyên chủ không thích làm y tá phải trực ca đêm nên đã từ chức.
Bây giờ không cần Trác Dĩnh Giang nói thì Đồng Ngữ Hân cũng biết đại khái là những công việc nào, không còn gì ngoài các đơn vị như bệnh viện, bộ phận hậu cần, các cơ quan nhà nước. Nói tật thì Đồng Ngữ Hân đều không thấy hứng thú lắm.
Đời trước cô đã không thích những công việc cứng nhắc và máy móc, mặc dù rất nhiều người khuyên cô rằng điểm cuối cùng vẫn là thi công chức, nhưng nghĩ đến chuyện phải làm việc như thế mấy chục năm thì cô lại thấy rất ngột ngạt, cho nên sau khi tốt nghiệp cô đã chọn ngành có tình khiêu chiến cao như là thương nghiệp.
Chỉ có điều Đồng Ngữ Hân cũng không từ chối thẳng thừng, dù sao thì trước mắt cô vẫn chưa thể xác định là có thể tìm được công việc vừa ý không, nếu lỡ như không tìm thấy mà lại quay lại nhờ vả người khác thì cũng rất xấu hổ.
“Chuyện lớn như vậy trong thời gian ngắn cũng chưa thể cân nhắc kỹ càng được, em suy nghĩ thêm một chút đã.”
Trác Dĩnh Giang gật đầu đồng ý: “Anh cũng nghĩ như vậy, trong nhà có anh kiếm tiền là đủ rồi.”
Trác Dĩnh Giang vẫn rất tự tin về phương diện này, thu nhập của anh cũng ổn, anh lại ở trong quân khu cả ngày nên cũng không cần tiêu tiền, bên phía bố mẹ càng không cần anh biếu tiền.
Tiền lương của anh cộng thêm trợ cấp mà quân đội phát cho gia đình quân nhân, nuôi một cô vợ thì vẫn dư sức.
Trong tiểu thuyết gốc anh cũng nghĩ như vậy, chỉ là anh không ngờ rằng sau khi nguyên chủ quen biết với đám bạn xấu thì lòi ra cái tính ham hư vinh, nào là túi xách hàng hiệu, đồng hồ đeo tay hàng hiệu, mọi thứ đều không phải là số lượng ít, cuối cùng cũng không chịu được sự mê hoặc mà lạc lối.
Nghĩ đến đây Đồng Ngữ Hân không khỏi thấy anh đời trước thật đáng thương.
“Em không nỡ để một mình anh vất vả, còn nữa, không có việc làm thì không thể ngẩng đầu lên được, sau này anh chê em thì phải làm sao, rồi vứt bỏ em đi tìm bồ nhí gì gì đó, dù sao thì phụ nữ cũng phải có một công việc mới được.”
Lời nói nửa thật nửa giả, dỗ cho Trác Dĩnh Giang vừa vui vẻ vừa thất bất đắc dĩ, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt, anh chỉ hận không thể lập tức trở về nhà khóa đôi môi ăn nói xằng bậy kia lại.
Bây giờ không cần Trác Dĩnh Giang nói thì Đồng Ngữ Hân cũng biết đại khái là những công việc nào, không còn gì ngoài các đơn vị như bệnh viện, bộ phận hậu cần, các cơ quan nhà nước. Nói tật thì Đồng Ngữ Hân đều không thấy hứng thú lắm.
Đời trước cô đã không thích những công việc cứng nhắc và máy móc, mặc dù rất nhiều người khuyên cô rằng điểm cuối cùng vẫn là thi công chức, nhưng nghĩ đến chuyện phải làm việc như thế mấy chục năm thì cô lại thấy rất ngột ngạt, cho nên sau khi tốt nghiệp cô đã chọn ngành có tình khiêu chiến cao như là thương nghiệp.
Chỉ có điều Đồng Ngữ Hân cũng không từ chối thẳng thừng, dù sao thì trước mắt cô vẫn chưa thể xác định là có thể tìm được công việc vừa ý không, nếu lỡ như không tìm thấy mà lại quay lại nhờ vả người khác thì cũng rất xấu hổ.
“Chuyện lớn như vậy trong thời gian ngắn cũng chưa thể cân nhắc kỹ càng được, em suy nghĩ thêm một chút đã.”
Trác Dĩnh Giang gật đầu đồng ý: “Anh cũng nghĩ như vậy, trong nhà có anh kiếm tiền là đủ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Dĩnh Giang vẫn rất tự tin về phương diện này, thu nhập của anh cũng ổn, anh lại ở trong quân khu cả ngày nên cũng không cần tiêu tiền, bên phía bố mẹ càng không cần anh biếu tiền.
Tiền lương của anh cộng thêm trợ cấp mà quân đội phát cho gia đình quân nhân, nuôi một cô vợ thì vẫn dư sức.
Trong tiểu thuyết gốc anh cũng nghĩ như vậy, chỉ là anh không ngờ rằng sau khi nguyên chủ quen biết với đám bạn xấu thì lòi ra cái tính ham hư vinh, nào là túi xách hàng hiệu, đồng hồ đeo tay hàng hiệu, mọi thứ đều không phải là số lượng ít, cuối cùng cũng không chịu được sự mê hoặc mà lạc lối.
Nghĩ đến đây Đồng Ngữ Hân không khỏi thấy anh đời trước thật đáng thương.
“Em không nỡ để một mình anh vất vả, còn nữa, không có việc làm thì không thể ngẩng đầu lên được, sau này anh chê em thì phải làm sao, rồi vứt bỏ em đi tìm bồ nhí gì gì đó, dù sao thì phụ nữ cũng phải có một công việc mới được.”
Lời nói nửa thật nửa giả, dỗ cho Trác Dĩnh Giang vừa vui vẻ vừa thất bất đắc dĩ, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt, anh chỉ hận không thể lập tức trở về nhà khóa đôi môi ăn nói xằng bậy kia lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro