Hướng Đi
2024-08-07 19:20:09
“Vậy không làm y tá cũng được, Hân Hân à, cháu xem cháu gả vào nhà giàu có như vậy, không phải là vì có công việc ở bệnh viện sao, nếu như Lộ Lộ cũng đến bệnh viện làm việc thì cũng hơn làm công ty, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của con bé, cháu làm chị gái không thể mặc kệ được.”
Đồng Ngữ Hân không có ý kiến gì về Đồng Lộ, trong ấn tượng của cô thì cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn, mặc dù cô rất không muốn nói nhưng xuất phát từ ý tốt, cô vẫn vô cùng chân thành mà đưa ra một lời đề nghị: “Cháu nhớ Tiểu Lộ học tài chính, vào bệnh viện rất không thích hợp, vẫn nên cân nhắc theo hướng ngân hàng, chứng khoán thì hơn, những công việc này trong vòng mười mấy hai mươi năm nữa sẽ rất được ưa chuộng, nếu như em ấy cần thì cháu có thể giúp em ấy tìm tài liệu mà phỏng vấn cần dùng đến. Thím à, tìm việc không có dễ như vậy, thím nhìn cháu này, không phải là bây giờ cháu vẫn chưa tìm được công việc phù hợp đây sao?”
Bệnh viện cũng không phải do cô mở mà còn có thể chọn chọn lựa lựa công việc được. Một người học tài chính đến bệnh viện xin việc, không có việc nào ngoại trừ thu ngân, đồng thời còn phải cạnh tranh với một đống người.
Đáng tiếc là rõ ràng ý tốt này Chu Tú Anh không nhận, bà ta muốn cho con gái đến bệnh viện quân y là bởi vì coi bệnh viện như một phông nền có lợi cho việc giúp con gái bà ta tìm được một đối tượng có giai cấp cao, không liên quan gì đến công việc, dù sao thì có một ví dụ sống sờ sờ là cô chúa gái đây, Chu Tú Anh cũng không cho rằng con gái Đồng Lộ của mình kém cô cháu gái này chỗ nào.
“Hân Hân à, từ nhỏ Lộ Lộ thân với cháu nhất, suốt ngày đi theo cháu như cái đuôi, có miếng ngon cũng không quên để dành cho cháu một phần, sao cháu có thể sống tốt rồi là mặc kệ tiền đồ của con bé được? Các cháu đều là con cháu nhà họ Đồng, hẳn là nên quan tâm giúp đỡ nhau thì nhà họ Đồng mới có thể phát triển được chứ!”
Lần này Đồng Ngữ Hân thật sự đau đầu, đầu tiên là khi nguyên chủ còn bé, cả ngày bị một cô em gái nhỏ hơn mình bốn năm tuổi đi theo, phải trông em không để em ngã, ăn cái gì lung tung đã đủ phiền phức rồi, những cái gọi là miếng ngon cũng chỉ là mấy cái kẹo, bánh quy mà trẻ con thích ăn thôi. Điều kiện nhà Đồng Lộ còn không khá giả bằng nhà nguyên chủ nữa.
Đồng Ngữ Hân không có ý kiến gì về Đồng Lộ, trong ấn tượng của cô thì cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn, mặc dù cô rất không muốn nói nhưng xuất phát từ ý tốt, cô vẫn vô cùng chân thành mà đưa ra một lời đề nghị: “Cháu nhớ Tiểu Lộ học tài chính, vào bệnh viện rất không thích hợp, vẫn nên cân nhắc theo hướng ngân hàng, chứng khoán thì hơn, những công việc này trong vòng mười mấy hai mươi năm nữa sẽ rất được ưa chuộng, nếu như em ấy cần thì cháu có thể giúp em ấy tìm tài liệu mà phỏng vấn cần dùng đến. Thím à, tìm việc không có dễ như vậy, thím nhìn cháu này, không phải là bây giờ cháu vẫn chưa tìm được công việc phù hợp đây sao?”
Bệnh viện cũng không phải do cô mở mà còn có thể chọn chọn lựa lựa công việc được. Một người học tài chính đến bệnh viện xin việc, không có việc nào ngoại trừ thu ngân, đồng thời còn phải cạnh tranh với một đống người.
Đáng tiếc là rõ ràng ý tốt này Chu Tú Anh không nhận, bà ta muốn cho con gái đến bệnh viện quân y là bởi vì coi bệnh viện như một phông nền có lợi cho việc giúp con gái bà ta tìm được một đối tượng có giai cấp cao, không liên quan gì đến công việc, dù sao thì có một ví dụ sống sờ sờ là cô chúa gái đây, Chu Tú Anh cũng không cho rằng con gái Đồng Lộ của mình kém cô cháu gái này chỗ nào.
“Hân Hân à, từ nhỏ Lộ Lộ thân với cháu nhất, suốt ngày đi theo cháu như cái đuôi, có miếng ngon cũng không quên để dành cho cháu một phần, sao cháu có thể sống tốt rồi là mặc kệ tiền đồ của con bé được? Các cháu đều là con cháu nhà họ Đồng, hẳn là nên quan tâm giúp đỡ nhau thì nhà họ Đồng mới có thể phát triển được chứ!”
Lần này Đồng Ngữ Hân thật sự đau đầu, đầu tiên là khi nguyên chủ còn bé, cả ngày bị một cô em gái nhỏ hơn mình bốn năm tuổi đi theo, phải trông em không để em ngã, ăn cái gì lung tung đã đủ phiền phức rồi, những cái gọi là miếng ngon cũng chỉ là mấy cái kẹo, bánh quy mà trẻ con thích ăn thôi. Điều kiện nhà Đồng Lộ còn không khá giả bằng nhà nguyên chủ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro