Khoảnh Khắc Độn...
2024-08-07 19:20:09
Từ chỗ cô ấy, Đồng Ngữ Hân thu được không ít tin tức, có của quân khu, có khu tập thể, còn có bí mật thương nghiệp mà đối phương sau tầm được qua mấy năm tung hoành Giang Hải, ví dụ như cửa hàng nhà ai chưa từng cân thiếu, cửa hàng nào có hoa quả tươi ngon nhất, cửa hàng nào có vật dụng đầy đủ nhất.
Đồng Ngữ Hân rất thích người có tính cách như vậy, ngồi nói chuyện phiếm linh tinh thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một lát mà đã hơn bốn giờ rồi.
“Ôi trời, chị phải về nấu cơm rồi, bọn nhỏ năm giờ về đến nhà là phải ăn cơm.”
Lý Bình vừa vội vàng đi về, vẫn không quên hẹn ngày mai tiếp tục nói chuyện phiếm, Đồng Ngữ Hân có dự cảm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không nhàm chán.
Bởi vì tính chất đặc biệt của nghề nghiệp, thời gian Trác Dĩnh Giang về nhà không cố định, mặc dù không biết anh có về ăn cơm không và mấy giờ mới về, nhưng Đồng Ngữ Hân vẫn nấu ba món mặn một món canh, cộng thêm lồng bánh bao nhân thịt hấp mà hàng xóm Lý Bình đưa sang.
Cô dùng đĩa không chụp lên bát thức ăn để giữ ấm, cô cũng không vội ăn, chuẩn bị chờ đến khi Trác Dĩnh Giang về rồi mới ăn.
Chờ đến sau khi đồng hồ chỉ vào bảy giờ, tiếng cửa phòng vang lên ‘két két’, người đàn ông mặc quân trang mang theo nụ cười vui vẻ xuất hiện.
“Vợ ơi, em chuẩn bị món gì ngon đấy, đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Đồ ăn đã nguội ngắt rồi còn mùi thơm gì nữa, có lẽ là mùi đồ ăn từ nhà người khác bay ra khỏi cửa sổ.
Đồng Ngữ Hân lau tay đi từ trong phòng bếp ra, trên người vẫn còn mặc cái tạp dề màu hồng trắng, mái tóc dài được buộc ở sau gáy, bởi vì đang bận rộn nên có phần tóc mái ngắn hơn đã ‘vượt ngục’ ra khỏi dây buộc, hơi tán loạn bên mang tai, có một vẻ đẹp hờ hững mang phong cách nghệ thuật.
Đây là lần đầu tiên Trác Dĩnh Giang thấy vợ mình ở nhà như thế.
Trước đó ở Lạc Thành có dì giúp việc nấu cơm, mỗi ngày vợ anh đều mặc quần áo chỉn chu, khi đó anh đã cảm thấy mình rất yêu vợ mình, nhưng lại kém xa khoảnh khắc động lòng vào giờ phút này.
Cụ thể vì cái gì thì rất khó để hình dung, thậm chí là không liên quan đến ham muốn, anh chỉ muốn lẳng lặng ôm cô, hôn lên mái tóc cô, ngửi mùi thơm trên người cô.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng ở sâu trong nội tâm anh, mỗi phút mỗi giây tình yêu lại đang đầy lên, ngập tràn.
Đồng Ngữ Hân rất thích người có tính cách như vậy, ngồi nói chuyện phiếm linh tinh thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một lát mà đã hơn bốn giờ rồi.
“Ôi trời, chị phải về nấu cơm rồi, bọn nhỏ năm giờ về đến nhà là phải ăn cơm.”
Lý Bình vừa vội vàng đi về, vẫn không quên hẹn ngày mai tiếp tục nói chuyện phiếm, Đồng Ngữ Hân có dự cảm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không nhàm chán.
Bởi vì tính chất đặc biệt của nghề nghiệp, thời gian Trác Dĩnh Giang về nhà không cố định, mặc dù không biết anh có về ăn cơm không và mấy giờ mới về, nhưng Đồng Ngữ Hân vẫn nấu ba món mặn một món canh, cộng thêm lồng bánh bao nhân thịt hấp mà hàng xóm Lý Bình đưa sang.
Cô dùng đĩa không chụp lên bát thức ăn để giữ ấm, cô cũng không vội ăn, chuẩn bị chờ đến khi Trác Dĩnh Giang về rồi mới ăn.
Chờ đến sau khi đồng hồ chỉ vào bảy giờ, tiếng cửa phòng vang lên ‘két két’, người đàn ông mặc quân trang mang theo nụ cười vui vẻ xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vợ ơi, em chuẩn bị món gì ngon đấy, đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Đồ ăn đã nguội ngắt rồi còn mùi thơm gì nữa, có lẽ là mùi đồ ăn từ nhà người khác bay ra khỏi cửa sổ.
Đồng Ngữ Hân lau tay đi từ trong phòng bếp ra, trên người vẫn còn mặc cái tạp dề màu hồng trắng, mái tóc dài được buộc ở sau gáy, bởi vì đang bận rộn nên có phần tóc mái ngắn hơn đã ‘vượt ngục’ ra khỏi dây buộc, hơi tán loạn bên mang tai, có một vẻ đẹp hờ hững mang phong cách nghệ thuật.
Đây là lần đầu tiên Trác Dĩnh Giang thấy vợ mình ở nhà như thế.
Trước đó ở Lạc Thành có dì giúp việc nấu cơm, mỗi ngày vợ anh đều mặc quần áo chỉn chu, khi đó anh đã cảm thấy mình rất yêu vợ mình, nhưng lại kém xa khoảnh khắc động lòng vào giờ phút này.
Cụ thể vì cái gì thì rất khó để hình dung, thậm chí là không liên quan đến ham muốn, anh chỉ muốn lẳng lặng ôm cô, hôn lên mái tóc cô, ngửi mùi thơm trên người cô.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng ở sâu trong nội tâm anh, mỗi phút mỗi giây tình yêu lại đang đầy lên, ngập tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro