Quân Khu
2024-08-07 19:20:09
“Em có đói bụng không? Ăn cơm trước đã, ăn xong anh đến quân khu lấy chìa khóa.”
Ở Lạc Thành anh đã gọi điện thoại trước cho bộ phận hậu cần rồi, yêu cầu nhân viên phụ trách sắp xếp chỗ ở, đồng thời còn nhờ nhân viên cảnh vệ lấy chìa khóa vào quét dọn sạch sẽ, thông gió thông khí, nhận hết tất cả đồ dùng cần thiết, còn lại chỉ chờ bọn họ đến rồi sắp xếp thôi.
Cho nên khi đến nơi thì nhà cửa đã sẵn sàng, nguyên liệu nấu ăn cũng có, chỉ có điều Đồng Ngữ Hân không biết những điều này, Trác Dĩnh Giang muốn cho cô bất ngờ.
Xung quanh quân khu là ở ngoại thành, không có chỗ nào để ăn cơm, Trác Dĩnh Giang đưa cô đến một nhà hàng đặc sắc trong thành phố, hương vị rất ngon, đĩa nào cũng đầy ắp, nguyên liệu cũng tươi mới, thỉnh thoảng anh đến đây vào những lần tụ họp với chiến hữu.
Bởi vậy khi anh vừa kéo Đồng Ngữ Hân vào nhà hàng thì bà chủ nhận ra anh ngay, cũng có chần chừ một giây vì hôm nay anh mặc thường phục, lại còn là mặc chiếc áo màu trắng gạo nhẹ nhàng, cùng tông với bộ váy dài của Đồng Ngữ Hân, có chút khác biệt với hình tượng lúc bình thường,
“Doanh trưởng Trác, đã lâu rồi không đến nhỉ, quý hóa quá.”
Bà chủ nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Đồng Ngữ Hân bên cạnh Trác Dĩnh Giang thì lại tỏ ra vui mừng nhìn về phía anh rồi hỏi: “Đây là bạn gái cậu à? Xinh gái quá, còn xinh hơn minh tinh trên ti vi nữa ấy.”
Trác Dĩnh Giang nhếch khóe môi, vừa tự hào vừa kiềm chế trả lời: “Vợ cháu ạ, đến đây theo quân cùng cháu.”
Bà chủ xuýt xoa một tiếng: “Cháu kết hôn rồi à? Đây chính là chuyện vui lớn nha, chúc mừng nhé, chúc các cháu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Đồng Ngữ Hân cười nói cảm ơn, vừa hay trong túi cô cũng có chuẩn bị kẹo cưới từ trước, cô đưa hai túi cho bà chủ: “Bọn cháu vừa tổ chức hôn lễ, dì cầm lấy ăn cho vui ạ.”
Bà chủ vui vẻ nhận lấy, nụ cười cũng càng thêm nhiệt tình thân thiết hơn.
Chờ đến khi bọn họ ăn xong đi tính tiền, bà chủ tạm dừng công việc đang dở tay rồi nói với vẻ chân thành: “Hai người là đôi vợ chồng trẻ đẹp đôi nhất mà tôi đã từng gặp, bữa ăn này giảm giá sáu mươi phần trăm cho hai người, coi như mừng ngày vui, đều là khách quen cũ, sau này có thời gian thì ghé ủng hộ chúng tôi nhé.”
Bình thường thì Trác Dĩnh Giang sẽ không nhận giảm giá, nhưng hôm nay là lời chúc mừng nên anh vui vẻ nhận lời chúc của bà chủ.
Ở Lạc Thành anh đã gọi điện thoại trước cho bộ phận hậu cần rồi, yêu cầu nhân viên phụ trách sắp xếp chỗ ở, đồng thời còn nhờ nhân viên cảnh vệ lấy chìa khóa vào quét dọn sạch sẽ, thông gió thông khí, nhận hết tất cả đồ dùng cần thiết, còn lại chỉ chờ bọn họ đến rồi sắp xếp thôi.
Cho nên khi đến nơi thì nhà cửa đã sẵn sàng, nguyên liệu nấu ăn cũng có, chỉ có điều Đồng Ngữ Hân không biết những điều này, Trác Dĩnh Giang muốn cho cô bất ngờ.
Xung quanh quân khu là ở ngoại thành, không có chỗ nào để ăn cơm, Trác Dĩnh Giang đưa cô đến một nhà hàng đặc sắc trong thành phố, hương vị rất ngon, đĩa nào cũng đầy ắp, nguyên liệu cũng tươi mới, thỉnh thoảng anh đến đây vào những lần tụ họp với chiến hữu.
Bởi vậy khi anh vừa kéo Đồng Ngữ Hân vào nhà hàng thì bà chủ nhận ra anh ngay, cũng có chần chừ một giây vì hôm nay anh mặc thường phục, lại còn là mặc chiếc áo màu trắng gạo nhẹ nhàng, cùng tông với bộ váy dài của Đồng Ngữ Hân, có chút khác biệt với hình tượng lúc bình thường,
“Doanh trưởng Trác, đã lâu rồi không đến nhỉ, quý hóa quá.”
Bà chủ nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Đồng Ngữ Hân bên cạnh Trác Dĩnh Giang thì lại tỏ ra vui mừng nhìn về phía anh rồi hỏi: “Đây là bạn gái cậu à? Xinh gái quá, còn xinh hơn minh tinh trên ti vi nữa ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Dĩnh Giang nhếch khóe môi, vừa tự hào vừa kiềm chế trả lời: “Vợ cháu ạ, đến đây theo quân cùng cháu.”
Bà chủ xuýt xoa một tiếng: “Cháu kết hôn rồi à? Đây chính là chuyện vui lớn nha, chúc mừng nhé, chúc các cháu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Đồng Ngữ Hân cười nói cảm ơn, vừa hay trong túi cô cũng có chuẩn bị kẹo cưới từ trước, cô đưa hai túi cho bà chủ: “Bọn cháu vừa tổ chức hôn lễ, dì cầm lấy ăn cho vui ạ.”
Bà chủ vui vẻ nhận lấy, nụ cười cũng càng thêm nhiệt tình thân thiết hơn.
Chờ đến khi bọn họ ăn xong đi tính tiền, bà chủ tạm dừng công việc đang dở tay rồi nói với vẻ chân thành: “Hai người là đôi vợ chồng trẻ đẹp đôi nhất mà tôi đã từng gặp, bữa ăn này giảm giá sáu mươi phần trăm cho hai người, coi như mừng ngày vui, đều là khách quen cũ, sau này có thời gian thì ghé ủng hộ chúng tôi nhé.”
Bình thường thì Trác Dĩnh Giang sẽ không nhận giảm giá, nhưng hôm nay là lời chúc mừng nên anh vui vẻ nhận lời chúc của bà chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro