An Toàn Vệ Sinh...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-11 22:03:55
Có điều Giang Nhu không cảm thấy hứng thú với thể loại phim đánh đánh giết giết này, cũng có thể là từng xem rất nhiều phim viễn tưởng ở đời sau, bây giờ kỹ xảo điện ảnh không tạo nên hứng thú cho cô nhiều lắm.
Vì thế xem một lúc, Giang Nhu bắt đầu không nhịn được nhìn chung quanh, hôm nay là thứ hai, rạp chiếu phim không có quá nhiều người xem phim, đặc biệt là mới hơn chín giờ sáng, ngược lại toàn bộ rạp chiếu phim chỉ có năm người, phía trước là một cặp vợ chồng già, đằng sau trong góc còn có một cô gái trẻ tuổi, trong tay ôm bỏng ngô.
Có lẽ là nhận ra Giang Nhu phân tâm, Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn cô mấy cái, còn nắm tay cô đặt ở trên chân mình.
Giang Nhu thấy trong rạp chiếu phim không nhiều người lắm, bèn tựa đầu lên bả vai anh. Lê Tiêu thuận thế nghiêng người, để cô dựa vào thoải mái một chút.
Giang Nhu kéo cánh tay của anh, nhìn một lúc sau đó hỏi anh mấy giờ rồi.
Lê Tiêu mở điện thoại di động ra liếc nhìn, sau đó lại cho cô xem, chín giờ bốn mươi ba phút, mới qua 20 phút, còn hơn một tiếng.
Anh không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu, "Làm sao vậy? Có phải không muốn xem không? Nếu không thì chúng ta đi ăn cơm."
Giang Nhu lắc đầu một cái, "Không đói bụng."
"Vậy chúng ta đi công viên giải trí chơi."
"Công viên giải trí chắc chắn cũng không có người mấy, chơi không vui."
Chỗ vui vẻ thật sự của công viên giải trí không ở chỗ những trò chơi, mà là nhìn đoàn người náo nhiệt, mình cũng sẽ cảm thấy náo nhiệt theo.
Lê Tiêu nhíu mày, nghĩ có chỗ nào vui.
Giang Nhu đột nhiên nghiêng đầu qua thổi một hơi bên tai, "Nếu không thì chúng ta đi khách sạn nhé?"
"Đi khách sạn làm gì?"
Trong một chốc Lê Tiêu không kịp phản ứng lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô một cái, đối với biểu hiện ám muội của Giang Nhu, lập tức hiểu được.
Khóe miệng không khỏi giương lên, còn nhíu mày, sau đó trực tiếp ôm chầm eo cô đứng dậy.
Giang Nhu không nghĩ tới anh vội như vậy, cô cũng chỉ thuận miệng nói chọc anh thôi.
Có điều Lê Tiêu cũng không đùa với cô, kéo tay cô đi ra ngoài, lái xe đến khách sạn tốt nhất gần đấy, đặt một phòng có view xa hoa.
Sau đó hai người không biết xấu hổ ở trong khách sạn cả ngày, buổi trưa cũng không dậy, gọi cơm nước trong khách sạn.
Vẫn là bốn giờ chiều, mắt thấy An An sắp tan học, hai người mới không thể không ngồi dậy, vội vã mặc quần áo tử tế đi xuống lầu trả phòng.
Giang Nhu mặc quần áo gọn gàng xong còn muốn dọn dẹp phòng một chút, cố gắng không để cho nó quá khó coi.
Lê Tiêu cười cài lại nút áo.
Khi hai người trả phòng, nhân viên trước quầy tiếp tân còn khó hiểu nhìn bọn họ một chút, bởi vì rất ít khách đặt phòng vào buổi sáng trả phòng vào buổi trưa, cho tới sau khi Giang Nhu và Lê Tiêu ra cửa, hai người trước quầy còn nghi ngờ bọn họ có phải ra ngoài ăn vụng hay không.
Lúc hai người lái xe đến trường mẫu giáo, An An đã ra về từ sớm, các bạn nhỏ gần như đều đi hết sạch, chỉ có cô bé tha thiết mong chờ ngồi xổm ở cửa nhìn.
Nhìn thấy cha mẹ lại đây, cô nhóc lập tức cười vui vẻ, "Mẹ --"
Lúc này bảo vệ và cô giáo mới thả cô bé ra ngoài, Lê Tiêu nhận cặp sách trên tay cô giáo.
Giang Nhu dắt tay nhỏ của An An, nói xin lỗi cô bé, "Xin lỗi, cha mẹ tới trễ."
An An rất khoan dung nói: "Không sao, ngày hôm nay mẹ phải đăng ký thi, nhất định là quá bận rộn mới không tới đón con, An An không tức giận."
"…"
Giang Nhu chột dạ liếc mắt nhìn Lê Tiêu.
Lê Tiêu đúng là rất bình tĩnh, còn phụ họa một câu, "Ngày hôm nay quả thật khá nhiều người."
An An dùng sức gật đầu, săn sóc nói: "Sau này đến sớm một chút là được rồi."
Vì bù đắp cho An An, Giang Nhu hiếm khi dẫn cô bé đi ăn một bữa KFC, còn cho phép cô bé uống một cốc coca cola, cô nhóc vô cùng vui vẻ, gọi rất nhiều đồ ăn ngon.
Mới vừa đăng ký không tới mấy ngày, cũng khoảng một tuần lễ, trên《Báo cáo chất lượng hàng tuần 》của CCTV đột nhiên tuôn ra sự kiện, trong chân giò hun khói chứa thuốc trừ sâu DDVP, trong lúc nhất thời ầm ĩ khiến lòng người bàng hoàng.
Mọi người đều biết thuốc trừ sâu DDVP là gì, thuốc trừ sâu giết côn trùng, ăn vào sẽ chết người, trước đó cũng có vài vụ an toàn thực phẩm, nhưng lần này là CCTV tuôn ra, vì thế phản ứng của quần chúng đều khá kịch liệt.
Bởi vì phải thi cử, mỗi ngày Giang Nhu đều sẽ xem tin tức, hôm nay là chủ nhật, một nhà ba người mới vừa ăn cơm trưa xong, thuận tiện xem tin tức thả lỏng một chút.
Khi nhìn thấy cái tin tức này, trong tay Lê Tiêu đang cầm một miếng chân giò hun khói ăn, lập tức mặt đều tái đi.
Trong tay An An cũng cầm một miếng chân giò hun khói mỏng, cô bé nàng xem ti vi, lại nhìn thịt trên tay, dường như còn chưa phản ứng lại.
Vì thế xem một lúc, Giang Nhu bắt đầu không nhịn được nhìn chung quanh, hôm nay là thứ hai, rạp chiếu phim không có quá nhiều người xem phim, đặc biệt là mới hơn chín giờ sáng, ngược lại toàn bộ rạp chiếu phim chỉ có năm người, phía trước là một cặp vợ chồng già, đằng sau trong góc còn có một cô gái trẻ tuổi, trong tay ôm bỏng ngô.
Có lẽ là nhận ra Giang Nhu phân tâm, Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn cô mấy cái, còn nắm tay cô đặt ở trên chân mình.
Giang Nhu thấy trong rạp chiếu phim không nhiều người lắm, bèn tựa đầu lên bả vai anh. Lê Tiêu thuận thế nghiêng người, để cô dựa vào thoải mái một chút.
Giang Nhu kéo cánh tay của anh, nhìn một lúc sau đó hỏi anh mấy giờ rồi.
Lê Tiêu mở điện thoại di động ra liếc nhìn, sau đó lại cho cô xem, chín giờ bốn mươi ba phút, mới qua 20 phút, còn hơn một tiếng.
Anh không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu, "Làm sao vậy? Có phải không muốn xem không? Nếu không thì chúng ta đi ăn cơm."
Giang Nhu lắc đầu một cái, "Không đói bụng."
"Vậy chúng ta đi công viên giải trí chơi."
"Công viên giải trí chắc chắn cũng không có người mấy, chơi không vui."
Chỗ vui vẻ thật sự của công viên giải trí không ở chỗ những trò chơi, mà là nhìn đoàn người náo nhiệt, mình cũng sẽ cảm thấy náo nhiệt theo.
Lê Tiêu nhíu mày, nghĩ có chỗ nào vui.
Giang Nhu đột nhiên nghiêng đầu qua thổi một hơi bên tai, "Nếu không thì chúng ta đi khách sạn nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi khách sạn làm gì?"
Trong một chốc Lê Tiêu không kịp phản ứng lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô một cái, đối với biểu hiện ám muội của Giang Nhu, lập tức hiểu được.
Khóe miệng không khỏi giương lên, còn nhíu mày, sau đó trực tiếp ôm chầm eo cô đứng dậy.
Giang Nhu không nghĩ tới anh vội như vậy, cô cũng chỉ thuận miệng nói chọc anh thôi.
Có điều Lê Tiêu cũng không đùa với cô, kéo tay cô đi ra ngoài, lái xe đến khách sạn tốt nhất gần đấy, đặt một phòng có view xa hoa.
Sau đó hai người không biết xấu hổ ở trong khách sạn cả ngày, buổi trưa cũng không dậy, gọi cơm nước trong khách sạn.
Vẫn là bốn giờ chiều, mắt thấy An An sắp tan học, hai người mới không thể không ngồi dậy, vội vã mặc quần áo tử tế đi xuống lầu trả phòng.
Giang Nhu mặc quần áo gọn gàng xong còn muốn dọn dẹp phòng một chút, cố gắng không để cho nó quá khó coi.
Lê Tiêu cười cài lại nút áo.
Khi hai người trả phòng, nhân viên trước quầy tiếp tân còn khó hiểu nhìn bọn họ một chút, bởi vì rất ít khách đặt phòng vào buổi sáng trả phòng vào buổi trưa, cho tới sau khi Giang Nhu và Lê Tiêu ra cửa, hai người trước quầy còn nghi ngờ bọn họ có phải ra ngoài ăn vụng hay không.
Lúc hai người lái xe đến trường mẫu giáo, An An đã ra về từ sớm, các bạn nhỏ gần như đều đi hết sạch, chỉ có cô bé tha thiết mong chờ ngồi xổm ở cửa nhìn.
Nhìn thấy cha mẹ lại đây, cô nhóc lập tức cười vui vẻ, "Mẹ --"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này bảo vệ và cô giáo mới thả cô bé ra ngoài, Lê Tiêu nhận cặp sách trên tay cô giáo.
Giang Nhu dắt tay nhỏ của An An, nói xin lỗi cô bé, "Xin lỗi, cha mẹ tới trễ."
An An rất khoan dung nói: "Không sao, ngày hôm nay mẹ phải đăng ký thi, nhất định là quá bận rộn mới không tới đón con, An An không tức giận."
"…"
Giang Nhu chột dạ liếc mắt nhìn Lê Tiêu.
Lê Tiêu đúng là rất bình tĩnh, còn phụ họa một câu, "Ngày hôm nay quả thật khá nhiều người."
An An dùng sức gật đầu, săn sóc nói: "Sau này đến sớm một chút là được rồi."
Vì bù đắp cho An An, Giang Nhu hiếm khi dẫn cô bé đi ăn một bữa KFC, còn cho phép cô bé uống một cốc coca cola, cô nhóc vô cùng vui vẻ, gọi rất nhiều đồ ăn ngon.
Mới vừa đăng ký không tới mấy ngày, cũng khoảng một tuần lễ, trên《Báo cáo chất lượng hàng tuần 》của CCTV đột nhiên tuôn ra sự kiện, trong chân giò hun khói chứa thuốc trừ sâu DDVP, trong lúc nhất thời ầm ĩ khiến lòng người bàng hoàng.
Mọi người đều biết thuốc trừ sâu DDVP là gì, thuốc trừ sâu giết côn trùng, ăn vào sẽ chết người, trước đó cũng có vài vụ an toàn thực phẩm, nhưng lần này là CCTV tuôn ra, vì thế phản ứng của quần chúng đều khá kịch liệt.
Bởi vì phải thi cử, mỗi ngày Giang Nhu đều sẽ xem tin tức, hôm nay là chủ nhật, một nhà ba người mới vừa ăn cơm trưa xong, thuận tiện xem tin tức thả lỏng một chút.
Khi nhìn thấy cái tin tức này, trong tay Lê Tiêu đang cầm một miếng chân giò hun khói ăn, lập tức mặt đều tái đi.
Trong tay An An cũng cầm một miếng chân giò hun khói mỏng, cô bé nàng xem ti vi, lại nhìn thịt trên tay, dường như còn chưa phản ứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro