Quà 4
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-11 22:03:55
Giang Nhu lại tiếp tục lục lọi, bên trên một nửa đều là quần áo trẻ con, có lẽ anh cũng không lựa chọn gì, có quần áo lớn, có quần áo nhỏ, nhưng đều là màu sắc tươi đẹp, chất vải cũng không tệ, sờ lên mềm nhũn, còn có hai áo ngắn bằng da lông và một cái áo khoác nhỏ.
Không tệ, còn nhớ rằng lúc đứa nhỏ sinh ra đã là trời lạnh, người cha này coi như có tâm.
Chẳng qua không quá có thẩm mỹ, hình thức vô cùng quê mùa, màu sắc dù cho phối hợp thế nào cũng cảm thấy có hơi mâu thuẫn.
Phía dưới hình như chính là quần áo người lớn, Giang Nhu cũng lục ra xem.
Cô lấy ra một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh biếc, mở áo ra xem, trước ngực còn thêu ba đóa hoa đỏ thẫm, hai bên bả vai cũng đệm rất cao.
Nhìn như là của phụ nữ mặc.
Cô hoàn toàn không muốn mặc lên người mình, màu sắc này, kiểu dáng này, cô thậm chí hoài nghi có thể mặc ra ngoài hay không?
Giang Nhu cười hì hì đứng lên, còn so trên người mình, có hơi rộng, sau đó vẻ mặt tán thưởng nhìn về phía người đàn ông, "Đây là đưa cho mẹ anh hả? Thật là đẹp, bà ấy chắc chắn thích."
Dù sao không cần cô mặc, khen một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Nào biết người đàn ông nghe xong, cười nhạo một tiếng, "Anh mua cho bà ta làm gì? Của em đó."
Nói xong đứng lên, cầm tô không đi vào phòng bếp.
Để lại một mình Giang Nhu sửng sờ đứng ngốc tại chỗ, sau đó không thể tin nhìn đằng trước đằng sau cái áo khoác vải nỉ này mấy lần, làm sao cũng không dám tin cái này này vậy mà là mua cho cô.
Cái áo này cũng quá xấu rồi.
Thế nhà ở trong nhà bếp còn truyền tới một câu nói thản nhiên, "Phía dưới còn có một đôi giày cao gót, cũng là của em."
Giang Nhu không nhịn được tò mò, cũng lục ra đôi giày cao gót đó.
Quả nhiên, không có xấu nhất, chỉ có xấu hơn.
Màu sắc của giày cao gót là màu đỏ thẫm, đầu thô và nhọn, quai cài là hoa văn chạm rỗng, chỗ quai cài còn có một nụ hoa trắng.
"…"
Trong túi còn có hai cái, Giang Nhu không tin tò mog lấy tất cả ra, khăn quàng cổ màu tím, quần da màu đen và một đôi bao tay da màu rượu đỏ của nữ.
Nói thật, những bộ quần áo này, đời trước mẹ cô cũng không mặc.
Sau khi người đàn ông rửa chén xong, xách thùng nước ấm đi ra, nhìn thấy Giang Nhu trừng to đôi mắt lật qua lại lật xem quần áo, còn tưởng rằng cô vui tới choáng váng, tâm tình không tệ hỏi một câu, "Thích không?"
Sắc mặt Giang Nhu phức tạp ngẩng đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhận được món quà của người khác phái.
Khi đi học cũng có con trai thích cô nhưng không có tỏ tình tặng quà, bởi vì đều bị anh cô cảnh cáo.
Trên mặt nặn ra nụ cười, "Sao có thể không thích chứ, thật sự là rất đẹp, nhiều quần áo đẹp như vậy, em cũng không nỡ mặc, vẫn là chừa lại con dâu sau này đi."
Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, "Chỉ có tí tiền đồ."
Lập tức vòng qua cô lấy chậu tắm, bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ sung sướng.
Động tác Giang Nhu nhanh nhẹn nhét quần áo vào trong túi khóa kéo một lần nữa, đứng dậy cầm về phòng.
Những bộ quần áo này có đánh chết cô cũng sẽ không mặc.
Khi đi đến cổng lớn, nhìn thấy người đàn ông múc nước vào chậu tắm trong viện, nhịn không được hỏi một câu, "Không phải anh nói mình không kiếm được tiền sao? Sẽ không phải là anh đi cướp đấy chứ?"
Mua nhiều quần áo như vậy, hẳn là không rẻ.
Thật ra cô còn có rất nhiều điều muốn hỏi, lần này anh ở bên ngoài rốt cuộc bị cái gì?
Người đàn ông bưng nửa chậu nước lạnh vào cửa, dùng hai chân đá cánh cửa đóng cửa lại, đặt chậu xuống, đổ nước ấm vừa nãy đun, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo.
Giang Nhu liếc đến tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, vội xoay người trở về phòng, không nói nữa.
Mới vừa đi hai bước, phía sau lập tức truyền đến tiếng nói của người đàn ông, "Tìm bộ quần áo cho anh."
Không tệ, còn nhớ rằng lúc đứa nhỏ sinh ra đã là trời lạnh, người cha này coi như có tâm.
Chẳng qua không quá có thẩm mỹ, hình thức vô cùng quê mùa, màu sắc dù cho phối hợp thế nào cũng cảm thấy có hơi mâu thuẫn.
Phía dưới hình như chính là quần áo người lớn, Giang Nhu cũng lục ra xem.
Cô lấy ra một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh biếc, mở áo ra xem, trước ngực còn thêu ba đóa hoa đỏ thẫm, hai bên bả vai cũng đệm rất cao.
Nhìn như là của phụ nữ mặc.
Cô hoàn toàn không muốn mặc lên người mình, màu sắc này, kiểu dáng này, cô thậm chí hoài nghi có thể mặc ra ngoài hay không?
Giang Nhu cười hì hì đứng lên, còn so trên người mình, có hơi rộng, sau đó vẻ mặt tán thưởng nhìn về phía người đàn ông, "Đây là đưa cho mẹ anh hả? Thật là đẹp, bà ấy chắc chắn thích."
Dù sao không cần cô mặc, khen một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Nào biết người đàn ông nghe xong, cười nhạo một tiếng, "Anh mua cho bà ta làm gì? Của em đó."
Nói xong đứng lên, cầm tô không đi vào phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để lại một mình Giang Nhu sửng sờ đứng ngốc tại chỗ, sau đó không thể tin nhìn đằng trước đằng sau cái áo khoác vải nỉ này mấy lần, làm sao cũng không dám tin cái này này vậy mà là mua cho cô.
Cái áo này cũng quá xấu rồi.
Thế nhà ở trong nhà bếp còn truyền tới một câu nói thản nhiên, "Phía dưới còn có một đôi giày cao gót, cũng là của em."
Giang Nhu không nhịn được tò mò, cũng lục ra đôi giày cao gót đó.
Quả nhiên, không có xấu nhất, chỉ có xấu hơn.
Màu sắc của giày cao gót là màu đỏ thẫm, đầu thô và nhọn, quai cài là hoa văn chạm rỗng, chỗ quai cài còn có một nụ hoa trắng.
"…"
Trong túi còn có hai cái, Giang Nhu không tin tò mog lấy tất cả ra, khăn quàng cổ màu tím, quần da màu đen và một đôi bao tay da màu rượu đỏ của nữ.
Nói thật, những bộ quần áo này, đời trước mẹ cô cũng không mặc.
Sau khi người đàn ông rửa chén xong, xách thùng nước ấm đi ra, nhìn thấy Giang Nhu trừng to đôi mắt lật qua lại lật xem quần áo, còn tưởng rằng cô vui tới choáng váng, tâm tình không tệ hỏi một câu, "Thích không?"
Sắc mặt Giang Nhu phức tạp ngẩng đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhận được món quà của người khác phái.
Khi đi học cũng có con trai thích cô nhưng không có tỏ tình tặng quà, bởi vì đều bị anh cô cảnh cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt nặn ra nụ cười, "Sao có thể không thích chứ, thật sự là rất đẹp, nhiều quần áo đẹp như vậy, em cũng không nỡ mặc, vẫn là chừa lại con dâu sau này đi."
Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, "Chỉ có tí tiền đồ."
Lập tức vòng qua cô lấy chậu tắm, bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ sung sướng.
Động tác Giang Nhu nhanh nhẹn nhét quần áo vào trong túi khóa kéo một lần nữa, đứng dậy cầm về phòng.
Những bộ quần áo này có đánh chết cô cũng sẽ không mặc.
Khi đi đến cổng lớn, nhìn thấy người đàn ông múc nước vào chậu tắm trong viện, nhịn không được hỏi một câu, "Không phải anh nói mình không kiếm được tiền sao? Sẽ không phải là anh đi cướp đấy chứ?"
Mua nhiều quần áo như vậy, hẳn là không rẻ.
Thật ra cô còn có rất nhiều điều muốn hỏi, lần này anh ở bên ngoài rốt cuộc bị cái gì?
Người đàn ông bưng nửa chậu nước lạnh vào cửa, dùng hai chân đá cánh cửa đóng cửa lại, đặt chậu xuống, đổ nước ấm vừa nãy đun, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo.
Giang Nhu liếc đến tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, vội xoay người trở về phòng, không nói nữa.
Mới vừa đi hai bước, phía sau lập tức truyền đến tiếng nói của người đàn ông, "Tìm bộ quần áo cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro