Chỉ Cần Tú Tú
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Sau khi biết được âm mưu của Hứa bà bà và Hứa Thiến, Tô Tú Tú liền lâm vào nỗi uất hận và không cam lòng.
Nàng không hiểu tại sao nữ tử sau khi xuất giá lại thê thảm như vậy.
Nhà mẹ đẻ không lo lắng cho nàng cũng không sao, nhà trượng phu miệt thị mắng mỏ nàng cũng không sao.
Nhưng mà tại sao, bọn họ vì để leo lên cành cao mà lại muốn tính mạng của nàng chứ!
Cứ nói thẳng ra chẳng phải là được rồi sao?
Tô Tú Tú không phải là người không quan tâm đến mạng sống của mình, nếu như nàng sớm biết Hứa bà bà và Hứa Thiến muốn giết nàng để Hứa Văn Lễ có thể cưới thê tử mới thì nàng chắc chắn sẽ tình nguyện hòa ly với hắn!
Nàng chỉ cho là vì nàng không có con nên gia đình Hứa Văn Lễ mới ghét nàng như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ thì ra đó chỉ là cái cớ!
Càng nghĩ càng tức giận, Tô Tú Tú nghiến răng nghiến lợi muốn tự mình đứng dậy vạch trần bọn họ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Hứa Văn Lễ: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Giọng nói của hắn ta vậy mà lại vô cùng thanh tỉnh.
Tô Tú Tú sững sờ, lập tức quên cả vùng dậy.
Hứa Văn Lễ tỉnh từ bao giờ? Hắn ta đang nghĩ như thế nào? Có nghe thấy nàng và Hàn Liệt...
Trong lòng Tô Tú Tú tràn ngập lo lắng, trái tim như sắp rơi ra bên ngoài.
“Ca ca!”
Hứa Thiến sợ hãi kêu lên: “Huynh không hôn mê à?”
Hứa Văn Lễ nhíu mày: “Ta phải hôn mê sao? Chẳng lẽ hai người muốn nhân lúc ta hôn mê rồi làm gì nương tử của ta?”
Hứa bà bà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của con trai thì mấy lời giảo biện đều không nói được ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
"Lễ Nhi, mẹ làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Cô nương nhà Dương viên ngoại thích con như vậy, còn muốn đưa đệ đệ tới học cùng con, chẳng lẽ con không nhìn ra được tâm ý của người ta sao?”
Hứa Văn Lễ thực sự không nhìn ra.
Hắn ta nhìn mẹ mình, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Thế nên, mẹ thấy cô nương nhà Dương viên ngoại có gia thế tốt, nên muốn con tham giàu bỏ nghèo, bỏ rơi Tú Tú, cưới nàng ta?”
“Đúng vậy, điều đó chẳng phải rất tốt sao?”
Hứa bà bà không cảm thấy có vấn đề gì cả: “Lễ Nhi, nàng ta là tiểu thư khuê các, hơn ả Tô Tú Tú quê mùa này gấp vạn lần, người như thế mới xứng đáng với con! Dương tiểu thư dáng người đẹp mắt, tinh thông cầm kỳ thi họa! Nàng ấy với con thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ!”
Hứa Văn Lễ càng nghe càng cảm thấy thất vọng.
Hắn ta không ngờ người mẹ mà mình luôn nghĩ là hiền hòa, lại chanh chua và độc ác hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Thế còn Tú Tú thì sao? Mẹ có nghĩ tới, nếu như con bỏ rơi nàng ấy thì nàng ấy sẽ sống như thế nào không?”
“Chuyện đó thì có gì khó giải quyết đâu?”
Người trả lời không phải Hứa bà bà, mà là Hứa Thiến: “Nhà Vương đồ tể ở đầu thôn có đứa con trai ngốc không lấy được vợ, nhà Vương đồ tể có tiền như vậy, gả Tô Tú Tú tới đó thì nàng ta sẽ được hưởng phúc thôi!”
Ánh mắt của Hứa Văn Lễ rơi trên người Hứa Thiến, ánh trăng sáng phản chiếu lên gương mặt nàng ta, lộ ra vẻ cay nghiệt.
Hứa Văn Lễ không thèm tranh cãi với hai người này nữa, cắn răng nói: “Cả đời này con chỉ cần một thê tử là Tô Tú Tú! Nếu như mẹ muốn con bỏ nàng ấy, vậy thì con sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Hứa bà bà hốt hoảng.
Bà ta hiểu đứa con trai này của mình, Hứa Văn Lễ là kiểu người nói được làm được.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, vội vàng hứa hẹn: “Lễ Nhi, từ nay về sau mẹ sẽ không làm những chuyện như thế này nữa, con cứ ở bên Tú Tú đi, hai đứa mau mau cho mẹ bế cháu là được.”
Hứa Văn Lễ không đáp lời, chỉ ôm lấy Tô Tú Tú, bế nàng về phòng mình.
Dưới ánh trăng, hai tai hắn hồng hết cả lên.
Vừa rồi, lúc hắn ta nửa tỉnh nửa mê có nằm mơ thấy mình ôm eo Tô Tú Tú, nhét dương vật vào tiểu huyệt của nàng, đụ nàng khóc ầm ĩ.
Hứa Văn Lễ ngượng ngùng nhìn lướt qua thân thể của Tô Tú Tú, lại nhìn sau gáy nàng.
Đây là... Dấu hôn!
Vậy thì... Vừa rồi không phải hắn nằm mơ!
Nàng không hiểu tại sao nữ tử sau khi xuất giá lại thê thảm như vậy.
Nhà mẹ đẻ không lo lắng cho nàng cũng không sao, nhà trượng phu miệt thị mắng mỏ nàng cũng không sao.
Nhưng mà tại sao, bọn họ vì để leo lên cành cao mà lại muốn tính mạng của nàng chứ!
Cứ nói thẳng ra chẳng phải là được rồi sao?
Tô Tú Tú không phải là người không quan tâm đến mạng sống của mình, nếu như nàng sớm biết Hứa bà bà và Hứa Thiến muốn giết nàng để Hứa Văn Lễ có thể cưới thê tử mới thì nàng chắc chắn sẽ tình nguyện hòa ly với hắn!
Nàng chỉ cho là vì nàng không có con nên gia đình Hứa Văn Lễ mới ghét nàng như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ thì ra đó chỉ là cái cớ!
Càng nghĩ càng tức giận, Tô Tú Tú nghiến răng nghiến lợi muốn tự mình đứng dậy vạch trần bọn họ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Hứa Văn Lễ: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Giọng nói của hắn ta vậy mà lại vô cùng thanh tỉnh.
Tô Tú Tú sững sờ, lập tức quên cả vùng dậy.
Hứa Văn Lễ tỉnh từ bao giờ? Hắn ta đang nghĩ như thế nào? Có nghe thấy nàng và Hàn Liệt...
Trong lòng Tô Tú Tú tràn ngập lo lắng, trái tim như sắp rơi ra bên ngoài.
“Ca ca!”
Hứa Thiến sợ hãi kêu lên: “Huynh không hôn mê à?”
Hứa Văn Lễ nhíu mày: “Ta phải hôn mê sao? Chẳng lẽ hai người muốn nhân lúc ta hôn mê rồi làm gì nương tử của ta?”
Hứa bà bà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của con trai thì mấy lời giảo biện đều không nói được ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
"Lễ Nhi, mẹ làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Cô nương nhà Dương viên ngoại thích con như vậy, còn muốn đưa đệ đệ tới học cùng con, chẳng lẽ con không nhìn ra được tâm ý của người ta sao?”
Hứa Văn Lễ thực sự không nhìn ra.
Hắn ta nhìn mẹ mình, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Thế nên, mẹ thấy cô nương nhà Dương viên ngoại có gia thế tốt, nên muốn con tham giàu bỏ nghèo, bỏ rơi Tú Tú, cưới nàng ta?”
“Đúng vậy, điều đó chẳng phải rất tốt sao?”
Hứa bà bà không cảm thấy có vấn đề gì cả: “Lễ Nhi, nàng ta là tiểu thư khuê các, hơn ả Tô Tú Tú quê mùa này gấp vạn lần, người như thế mới xứng đáng với con! Dương tiểu thư dáng người đẹp mắt, tinh thông cầm kỳ thi họa! Nàng ấy với con thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ!”
Hứa Văn Lễ càng nghe càng cảm thấy thất vọng.
Hắn ta không ngờ người mẹ mà mình luôn nghĩ là hiền hòa, lại chanh chua và độc ác hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Thế còn Tú Tú thì sao? Mẹ có nghĩ tới, nếu như con bỏ rơi nàng ấy thì nàng ấy sẽ sống như thế nào không?”
“Chuyện đó thì có gì khó giải quyết đâu?”
Người trả lời không phải Hứa bà bà, mà là Hứa Thiến: “Nhà Vương đồ tể ở đầu thôn có đứa con trai ngốc không lấy được vợ, nhà Vương đồ tể có tiền như vậy, gả Tô Tú Tú tới đó thì nàng ta sẽ được hưởng phúc thôi!”
Ánh mắt của Hứa Văn Lễ rơi trên người Hứa Thiến, ánh trăng sáng phản chiếu lên gương mặt nàng ta, lộ ra vẻ cay nghiệt.
Hứa Văn Lễ không thèm tranh cãi với hai người này nữa, cắn răng nói: “Cả đời này con chỉ cần một thê tử là Tô Tú Tú! Nếu như mẹ muốn con bỏ nàng ấy, vậy thì con sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Hứa bà bà hốt hoảng.
Bà ta hiểu đứa con trai này của mình, Hứa Văn Lễ là kiểu người nói được làm được.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, vội vàng hứa hẹn: “Lễ Nhi, từ nay về sau mẹ sẽ không làm những chuyện như thế này nữa, con cứ ở bên Tú Tú đi, hai đứa mau mau cho mẹ bế cháu là được.”
Hứa Văn Lễ không đáp lời, chỉ ôm lấy Tô Tú Tú, bế nàng về phòng mình.
Dưới ánh trăng, hai tai hắn hồng hết cả lên.
Vừa rồi, lúc hắn ta nửa tỉnh nửa mê có nằm mơ thấy mình ôm eo Tô Tú Tú, nhét dương vật vào tiểu huyệt của nàng, đụ nàng khóc ầm ĩ.
Hứa Văn Lễ ngượng ngùng nhìn lướt qua thân thể của Tô Tú Tú, lại nhìn sau gáy nàng.
Đây là... Dấu hôn!
Vậy thì... Vừa rồi không phải hắn nằm mơ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro