Hứa Văn Lễ Xin...
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Tô Tú Tú hoảng sợ dùng thân mình che đi dấu vết trên giường, giọng nói cũng không nhịn được mà run lên.
“Mẹ... Sao... Sao mẹ lại vào đây?”
Hứa bà bà rũ mắt xuống, nhìn nàng một cái: “Sao thế? Ta không thể tới gặp thê tử của con trai ta sao? Ngươi lúc nào cũng lề mà lề mề, làm cái gì cũng chậm chạp! Còn không mau dậy đi làm việc đi? Hôm nay ta muốn ăn đậu phụ.”
Hứa bà bà nói xong thì xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước lại quay về: “Cái chăn trải giường của ngươi...”
Trong lòng Tô Tú Tú lo sợ gần chết, mặt mũi lấm lét, mồ hôi vã ra như tắm.
Không ngờ, giây tiếp theo bà ta lại chớp mắt một cái: “Cái chăn trải giường của ngươi đẹp thật đấy, đem giặt đi rồi mang cho Thiển Thiển dùng. Không ngờ một ả tiện nhân như ngươi mà cũng có thứ đồ tốt này!”
Tô Tú Tú vô thức lên tiếng, nước mắt như muốn rơi: “Mẹ, đây là của hồi môn của con...”
“Hồi môn? Chẳng lẽ lúc nhà ta tới hỏi ngươi cũng không có lễ vật đáp lễ à? Hồi môn cái gì chứ? Ngươi đã gả vào nhà họ Hứa chúng ta thì tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về nhà chúng ta! Ta là trưởng bối trong nhà, lời ta nói chẳng lẽ ngươi dám không nghe? Ngươi không coi nhà họ Hứa chúng ta ra gì đúng không?”
Lời này của Hứa bà bà quá nặng, Tô Tú Tú không nhịn được, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ, con không có ý đó. Chỉ là chiếc chăn này là do mẹ con tự tay thêu hoa lên cho con, ròng rã nửa tháng trời...”
‘Ta không quan tâm mẹ ngươi thêu bao lâu...”
“Mẹ...”
Hứa bà bà còn chưa dứt lời thì một giọng nam nhân dịu dàng từ bên ngoài truyền tới.
Hứa Văn Lễ cau mày, nhưng cho dù là thế thì nhìn hắn ta vẫn vô cùng thoát tục.
“Luật pháp của Hạ triều có nói, của hồi môn của nữ tử chỉ thuộc về nàng và con gái của mình, người ngoài không có quyền sử dụng. Chẳng lẽ mẹ muốn sau này con trai lên triều, bị kẻ địch lấy chuyện này ra để công kích sao?”
Hứa bà bà vẫn luôn tôn trọng con trai mình, khi nghe hắn ta nói vậy thì mặc dù không nỡ bỏ cái chăn tốt như thế, nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười: “Tất nhiên là không phải, chỉ là vì mẹ là nông dân, không hiểu mấy lễ nghĩa này. Bây giờ mẹ hiểu rồi, nếu như sau này mẹ còn làm sai chuyện gì thì con cứ việc nói! Mẹ nhất định sẽ sửa!”
Hứa Văn Lễ chắp tay: "Vẫn là mẹ hiểu chuyện, con trai đa tạ mẹ.”
Hứa bà bà nhảy dựng lên: “Đứa nhỏ này, con làm gì thế. Đúng rồi, con còn chưa ăn sáng đúng không, để mẹ đi làm mấy món ngon cho con!”
Chờ Hứa bà bà vui vẻ đi nấu cơm, Hứa Văn Lễ mới nhìn sang Tô Tú Tú.
Nhìn vẻ ngoài thì hắn ta cũng không có gì khác cả, nhưng khi nhìn thấy Tô Tú Tú đứng cắn môi như vậy, không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy nàng vô cùng quyến rũ.
Một lát sau, hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Ngay khi Hứa bà bà rời đi, Tô Tú Tú nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt đó của Hứa Văn Lễ thì nàng cảm thấy hơi phức tạp.
Tướng công của nàng không hiểu nhân tình thế sự, thậm chí còn không hiểu tình yêu là gì. Nếu như xét về phương diện làm con thì hắn ta là một đứa con trai rất tốt; Làm quan thì nàng cũng tin chắc hắn ta là một vị quan tốt. Nhưng, làm phu quân, thì nàng không thể trông cậy vào được.
Không, nàng cũng trông cậy vào hắn ta nữa.
Bây giờ, nói không chừng nàng đã mang thai đứa con của Hàn Liệt rồi.
"Cái gì?"
Tô Tú Tú nói bừa loạn tưởng, lại chợt nghe Hứa Văn Lễ xin lỗi thì lập tức ngẩn người nhìn hắn ta.
Hứa Văn Lễ vội ho một tiếng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Trước đó ta không biết mẹ thường làm khó nàng như thế. Xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý thêm.”
Chú ý thêm?
Nàng nhẫn nại hai năm, nhẫn nại đến mức từ bỏ, thế mà bây giờ Hứa Văn Lễ lại nói muốn đứng về phía nàng?
Tô Tú Tú cảm thấy hơi không chân thực, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước: “Mẹ nói muốn ăn cơm đậu phụ, ta phải đi chuẩn bị.”
Nói xong, nàng đi qua Hứa Văn Lễ, không bị hắn gọi lại.
Tô Tú Tú tự giễu cười một tiếng.
Nàng đang chờ mong cái gì vậy? Hứa Văn Lễ vẫn y như trước, chẳng biết cái gì cả.
“Mẹ... Sao... Sao mẹ lại vào đây?”
Hứa bà bà rũ mắt xuống, nhìn nàng một cái: “Sao thế? Ta không thể tới gặp thê tử của con trai ta sao? Ngươi lúc nào cũng lề mà lề mề, làm cái gì cũng chậm chạp! Còn không mau dậy đi làm việc đi? Hôm nay ta muốn ăn đậu phụ.”
Hứa bà bà nói xong thì xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước lại quay về: “Cái chăn trải giường của ngươi...”
Trong lòng Tô Tú Tú lo sợ gần chết, mặt mũi lấm lét, mồ hôi vã ra như tắm.
Không ngờ, giây tiếp theo bà ta lại chớp mắt một cái: “Cái chăn trải giường của ngươi đẹp thật đấy, đem giặt đi rồi mang cho Thiển Thiển dùng. Không ngờ một ả tiện nhân như ngươi mà cũng có thứ đồ tốt này!”
Tô Tú Tú vô thức lên tiếng, nước mắt như muốn rơi: “Mẹ, đây là của hồi môn của con...”
“Hồi môn? Chẳng lẽ lúc nhà ta tới hỏi ngươi cũng không có lễ vật đáp lễ à? Hồi môn cái gì chứ? Ngươi đã gả vào nhà họ Hứa chúng ta thì tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về nhà chúng ta! Ta là trưởng bối trong nhà, lời ta nói chẳng lẽ ngươi dám không nghe? Ngươi không coi nhà họ Hứa chúng ta ra gì đúng không?”
Lời này của Hứa bà bà quá nặng, Tô Tú Tú không nhịn được, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ, con không có ý đó. Chỉ là chiếc chăn này là do mẹ con tự tay thêu hoa lên cho con, ròng rã nửa tháng trời...”
‘Ta không quan tâm mẹ ngươi thêu bao lâu...”
“Mẹ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa bà bà còn chưa dứt lời thì một giọng nam nhân dịu dàng từ bên ngoài truyền tới.
Hứa Văn Lễ cau mày, nhưng cho dù là thế thì nhìn hắn ta vẫn vô cùng thoát tục.
“Luật pháp của Hạ triều có nói, của hồi môn của nữ tử chỉ thuộc về nàng và con gái của mình, người ngoài không có quyền sử dụng. Chẳng lẽ mẹ muốn sau này con trai lên triều, bị kẻ địch lấy chuyện này ra để công kích sao?”
Hứa bà bà vẫn luôn tôn trọng con trai mình, khi nghe hắn ta nói vậy thì mặc dù không nỡ bỏ cái chăn tốt như thế, nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười: “Tất nhiên là không phải, chỉ là vì mẹ là nông dân, không hiểu mấy lễ nghĩa này. Bây giờ mẹ hiểu rồi, nếu như sau này mẹ còn làm sai chuyện gì thì con cứ việc nói! Mẹ nhất định sẽ sửa!”
Hứa Văn Lễ chắp tay: "Vẫn là mẹ hiểu chuyện, con trai đa tạ mẹ.”
Hứa bà bà nhảy dựng lên: “Đứa nhỏ này, con làm gì thế. Đúng rồi, con còn chưa ăn sáng đúng không, để mẹ đi làm mấy món ngon cho con!”
Chờ Hứa bà bà vui vẻ đi nấu cơm, Hứa Văn Lễ mới nhìn sang Tô Tú Tú.
Nhìn vẻ ngoài thì hắn ta cũng không có gì khác cả, nhưng khi nhìn thấy Tô Tú Tú đứng cắn môi như vậy, không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy nàng vô cùng quyến rũ.
Một lát sau, hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Ngay khi Hứa bà bà rời đi, Tô Tú Tú nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt đó của Hứa Văn Lễ thì nàng cảm thấy hơi phức tạp.
Tướng công của nàng không hiểu nhân tình thế sự, thậm chí còn không hiểu tình yêu là gì. Nếu như xét về phương diện làm con thì hắn ta là một đứa con trai rất tốt; Làm quan thì nàng cũng tin chắc hắn ta là một vị quan tốt. Nhưng, làm phu quân, thì nàng không thể trông cậy vào được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không, nàng cũng trông cậy vào hắn ta nữa.
Bây giờ, nói không chừng nàng đã mang thai đứa con của Hàn Liệt rồi.
"Cái gì?"
Tô Tú Tú nói bừa loạn tưởng, lại chợt nghe Hứa Văn Lễ xin lỗi thì lập tức ngẩn người nhìn hắn ta.
Hứa Văn Lễ vội ho một tiếng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Trước đó ta không biết mẹ thường làm khó nàng như thế. Xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý thêm.”
Chú ý thêm?
Nàng nhẫn nại hai năm, nhẫn nại đến mức từ bỏ, thế mà bây giờ Hứa Văn Lễ lại nói muốn đứng về phía nàng?
Tô Tú Tú cảm thấy hơi không chân thực, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước: “Mẹ nói muốn ăn cơm đậu phụ, ta phải đi chuẩn bị.”
Nói xong, nàng đi qua Hứa Văn Lễ, không bị hắn gọi lại.
Tô Tú Tú tự giễu cười một tiếng.
Nàng đang chờ mong cái gì vậy? Hứa Văn Lễ vẫn y như trước, chẳng biết cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro