Thứ Đó Vểnh Lên...
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Nói xong lời này, Tô Tú Tú mãi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Hứa Văn Lễ là người tốt, nàng cũng không muốn lừa hắn ta.
“Ồ, là vì muốn mang thai sao?”
Giọng nói của Hứa Văn Lễ vẫn giống thường ngày, ôn nhuận như ngọc.
Tô Tú Tú kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm vô cùng bình tĩnh của hắn ta thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Sao chàng lại có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ chàng không muốn mắng ta sao?”
Khóe miệng Hứa Văn Lễ nhếch lên, chớp mắt một cái, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Hắn ta nên phản ứng như thế nào đây?
Chẳng lẽ phải theo như những gì Tú Tú suy đoán, mắng nàng?
Hứa Văn Lễ biết mình không thể, cho dù lúc hắn ta nghe thấy nàng nói câu đó thì trong lòng đau đớn như bị ngàn nhát dao đâm vào, nhưng hắn cũng không thể mắng nàng.
Bởi vì thái độ của Tú Tú cho thấy nam nhân kia mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
Mà lòng của nàng bây giờ cũng đã hướng về nam nhân đó rồi.
Hắn ta vẫn còn nhớ vẻ mặt của Tú Tú khi nàng cầu xin hắn ta ở trong thư phòng, cũng nhớ rõ sự tuyệt vọng và bi quan của nàng lúc đó.
Mà bây giờ, khi nàng nói muốn hòa ly, trong mắt nàng đều là ánh sáng.
Chỉ mất có mấy ngày, trong vòng mấy ngày, nàng đã từ một nữ tử khăng khăng muốn làm nương tử của Hứa Văn Lễ hắn ta, biến thành muốn hòa ly với hắn ta để chọn người khác.
Hứa Văn Lễ không cam tâm, nhưng lại không dám biểu hiện ra sự không cam tâm này.
Hứa Văn Lễ chậm rãi thở ra, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ: “Tú Tú, nếu như nàng vì chuyện đó mà cảm thấy có lỗi thì không sao đâu. Đều là lỗi của ta cả, lúc trước chính ta đã nói những lời không đứng đắn như thế, vậy nên đây cũng là báo ứng của ta. Những chuyện đó không truy cứu nữa, chúng ta quên sạch quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Trên người Hứa Văn Lễ tản ra khí chất thư sinh rất đậm, lần đầu tiên Tô Tú Tú gặp hắn ta thì đã rất thích khí chất này của hắn.
Lúc đó, hắn ta còn chưa có công danh, một thân y phục thư sinh giặt đến bạc cả màu, nhưng vẻ mặt lại giống hệt như hôm nay, không kiêu ngạo không tự ti, hết sức hấp dẫn.
Tô Tú Tú nhìn hắn ta nhiều hơn một chút, sau đó không chịu được mà cúi đầu.
"Hứa Văn Lễ, vì ta mà bất hòa với mẹ và tiểu muội, chàng cảm thấy đáng giá sao? Ta cũng đã từng nhìn thấy tiểu thư nhà họ Dương rồi, đúng là phương diện nào cũng tốt hơn ra rất nhiều...”
"Nhưng, đó không phải là nàng.”
Tô Tú Tú nghe vậy thì không nhịn được ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Hứa Văn Lễ, đôi mắt luôn dịu dàng và lễ độ của hắn ta chẳng biết từ lúc nào đã trở nên nóng rực.
Trong lúc Tô Tú Tú còn đang muốn nhìn thêm một chút thì Hứa Văn Lễ đã chật vật đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Tú Tú, nàng nghỉ ngơi trước đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tô Tú Tú gật đầu, lại phát hiện thứ dưới thân hắn ta đang vểnh lên rất cao!
Hắn ta vẫn chưa giải được xuân dược?
Tô Tú Tú mới nghĩ như vậy thì thân thể đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Một nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ truyền đến từ phía sau đầu nàng, khiến nàng phải ngửa cổ lên để đón nhận.
Tô Tú Tú bị mút miệng lưỡi đến tê dại, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Tư thế hôn tựa lưng này khiến Tô Tú Tú rất mệt mỏi, hai người mới hôn được một lát thì Tô Tú Tú đã không nhịn được mà vươn tay đấm đối phương.
Hàn Liệt nắm lấy tay nàng, ôm cả người nàng vào lòng, âm dương quái khí nói.
“Hứa Văn Lễ đã đi rồi mà còn nhìn chằm chằm hắn ta đến nỗi không chớp mắt như thế à? Làm sao? Không phải nàng nói muốn hòa ly với hắn ta sao? Hay là bị hắn ta mê hoặc rồi? Muốn đổi ý rồi?”
Giọng nói tràn ngập mùi ghen tuông.
Tô Tú Tú mỉm cười nhìn gương mặt anh tuấn bất mãn của Hàn Liệt, nhẹ nhàng giải thích: “Huynh nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ là cảm thấy Hứa Văn Lễ trúng xuân dược hình như vẫn chưa giải được thì phải, côn thịt của hắn ta vểnh lên rất cao!”
Hàn Liệt...
Hắn cắn vào miệng nàng một cái, rồi lại gặm cổ của nàng: “Nàng có tiền đồ một chút được không? Lại còn chú ý đến côn thịt của hắn nữa! Chẳng lẽ ta đã không mang lại cảm giác mới mẻ được cho nàng rồi à?”
Hứa Văn Lễ là người tốt, nàng cũng không muốn lừa hắn ta.
“Ồ, là vì muốn mang thai sao?”
Giọng nói của Hứa Văn Lễ vẫn giống thường ngày, ôn nhuận như ngọc.
Tô Tú Tú kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm vô cùng bình tĩnh của hắn ta thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Sao chàng lại có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ chàng không muốn mắng ta sao?”
Khóe miệng Hứa Văn Lễ nhếch lên, chớp mắt một cái, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Hắn ta nên phản ứng như thế nào đây?
Chẳng lẽ phải theo như những gì Tú Tú suy đoán, mắng nàng?
Hứa Văn Lễ biết mình không thể, cho dù lúc hắn ta nghe thấy nàng nói câu đó thì trong lòng đau đớn như bị ngàn nhát dao đâm vào, nhưng hắn cũng không thể mắng nàng.
Bởi vì thái độ của Tú Tú cho thấy nam nhân kia mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
Mà lòng của nàng bây giờ cũng đã hướng về nam nhân đó rồi.
Hắn ta vẫn còn nhớ vẻ mặt của Tú Tú khi nàng cầu xin hắn ta ở trong thư phòng, cũng nhớ rõ sự tuyệt vọng và bi quan của nàng lúc đó.
Mà bây giờ, khi nàng nói muốn hòa ly, trong mắt nàng đều là ánh sáng.
Chỉ mất có mấy ngày, trong vòng mấy ngày, nàng đã từ một nữ tử khăng khăng muốn làm nương tử của Hứa Văn Lễ hắn ta, biến thành muốn hòa ly với hắn ta để chọn người khác.
Hứa Văn Lễ không cam tâm, nhưng lại không dám biểu hiện ra sự không cam tâm này.
Hứa Văn Lễ chậm rãi thở ra, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ: “Tú Tú, nếu như nàng vì chuyện đó mà cảm thấy có lỗi thì không sao đâu. Đều là lỗi của ta cả, lúc trước chính ta đã nói những lời không đứng đắn như thế, vậy nên đây cũng là báo ứng của ta. Những chuyện đó không truy cứu nữa, chúng ta quên sạch quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Trên người Hứa Văn Lễ tản ra khí chất thư sinh rất đậm, lần đầu tiên Tô Tú Tú gặp hắn ta thì đã rất thích khí chất này của hắn.
Lúc đó, hắn ta còn chưa có công danh, một thân y phục thư sinh giặt đến bạc cả màu, nhưng vẻ mặt lại giống hệt như hôm nay, không kiêu ngạo không tự ti, hết sức hấp dẫn.
Tô Tú Tú nhìn hắn ta nhiều hơn một chút, sau đó không chịu được mà cúi đầu.
"Hứa Văn Lễ, vì ta mà bất hòa với mẹ và tiểu muội, chàng cảm thấy đáng giá sao? Ta cũng đã từng nhìn thấy tiểu thư nhà họ Dương rồi, đúng là phương diện nào cũng tốt hơn ra rất nhiều...”
"Nhưng, đó không phải là nàng.”
Tô Tú Tú nghe vậy thì không nhịn được ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Hứa Văn Lễ, đôi mắt luôn dịu dàng và lễ độ của hắn ta chẳng biết từ lúc nào đã trở nên nóng rực.
Trong lúc Tô Tú Tú còn đang muốn nhìn thêm một chút thì Hứa Văn Lễ đã chật vật đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Tú Tú, nàng nghỉ ngơi trước đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tô Tú Tú gật đầu, lại phát hiện thứ dưới thân hắn ta đang vểnh lên rất cao!
Hắn ta vẫn chưa giải được xuân dược?
Tô Tú Tú mới nghĩ như vậy thì thân thể đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Một nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ truyền đến từ phía sau đầu nàng, khiến nàng phải ngửa cổ lên để đón nhận.
Tô Tú Tú bị mút miệng lưỡi đến tê dại, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Tư thế hôn tựa lưng này khiến Tô Tú Tú rất mệt mỏi, hai người mới hôn được một lát thì Tô Tú Tú đã không nhịn được mà vươn tay đấm đối phương.
Hàn Liệt nắm lấy tay nàng, ôm cả người nàng vào lòng, âm dương quái khí nói.
“Hứa Văn Lễ đã đi rồi mà còn nhìn chằm chằm hắn ta đến nỗi không chớp mắt như thế à? Làm sao? Không phải nàng nói muốn hòa ly với hắn ta sao? Hay là bị hắn ta mê hoặc rồi? Muốn đổi ý rồi?”
Giọng nói tràn ngập mùi ghen tuông.
Tô Tú Tú mỉm cười nhìn gương mặt anh tuấn bất mãn của Hàn Liệt, nhẹ nhàng giải thích: “Huynh nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ là cảm thấy Hứa Văn Lễ trúng xuân dược hình như vẫn chưa giải được thì phải, côn thịt của hắn ta vểnh lên rất cao!”
Hàn Liệt...
Hắn cắn vào miệng nàng một cái, rồi lại gặm cổ của nàng: “Nàng có tiền đồ một chút được không? Lại còn chú ý đến côn thịt của hắn nữa! Chẳng lẽ ta đã không mang lại cảm giác mới mẻ được cho nàng rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro