Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
1: Lòng yêu cái đẹp
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-06-18 11:01:41
Xe dừng lại trước cổng lớn tiểu khu Hạ Nam, Diệp Gia xuống xe, tay đặt trước ngực, khẽ vẫy tay chào anh, rầu rĩ nói: “Cảm ơn Phó tiên sinh, tạm biệt.”
Phó Tri Duyên liếc nhìn thang máy chung cư của tiểu khu đối diện, không nói gì, mắt nhìn thẳng phía trước, khởi động xe rời đi.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, trái tim Diệp Gia cảm thấy có chút mất mát.
Ngôi sao trên trời lấp lánh, Diệp Gia quay đầu nhìn tòa căn hộ cao ngất ngưởng này lại không phải là nhà của cô, trong lòng chua xót, thật là buồn.
Cô không nói cho Phó Tri Duyên biết địa chỉ nhà thực sự của mình, căn nhà đó rất cũ nát và môi trường cũng bẩn thỉu, cô không muốn để anh nhìn thấy “người như cô” sống ở nơi tồi tệ như thế, nên đành nói dối bản thân sống ở khu Hạ Nam một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Hao tổn tâm cơ, tô son trát phấn, nhưng thực tế anh có thèm để ý đâu.
Diệp Gia hít sâu một hơi gió đêm, đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng.
Từ đây đi bộ về nhà mất một tiếng rưỡi, có điều bây giờ vẫn còn sớm, Diệp Gia quyết định đi tìm Đào Địch trước.
Trong quán bar “thành phố ngầm”, âm thanh chất lượng thấp sôi nổi nhộn nhịp, bóng người lắc lư dưới ánh đèn mờ ảo, những con người cô đơn chuyển động thân mình trên sàn nhảy.
Đào Địch ở đây với tư cách là ca sĩ, dệt nên giấc mơ làm ngôi sao của chính cô ấy.
Giọng hát của cô ấy rất nhẹ nhàng, êm dịu, mang theo chút khàn khàn đặc biệt.
Sau khi hát xong, Đào Địch ném micro, đi đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, mỉm cười ngọt ngào với người pha chế: “Tiểu Lưu, cho em gái nhỏ của tôi một ly Coca.”
Đào Địch diện áo croptop hở rốn và quần short da, tôn lên vóc dáng nhuần nhuyễn nóng bỏng, và cách trang điểm màu mắt khói đậm dày trưởng thành không đúng tuổi của cô nàng.
“Chuyện mày giao cho chị, chị đã nghe ngóng được rồi.” Đào Địch đưa cho Diệp Gia ly coca và nhướng mày: “Thế nào, hiệu suất như này có phải là nên thưởng một nụ hôn ngọt ngào không?” Nói xong liền chu miệng nhích lại gần, Diệp Gia cau mày đẩy cô ấy: “Đừng nháo mà.”
“Yo...” Đào Địch ngạc nhiên kêu lên một tiếng, đôi mắt to trang điểm kiểu mắt khói nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, kinh ngạc mà hỏi: “Khó chịu hả?”
“Không.”
Đào Địch cười nhẹ: “Không còn hứng thú về chuyện của Đại ca ca nữa sao?”
Diệp Gia không nói chuyện, Đào Địch nâng ly cocktail uống cạn: “Chị biết ngay rằng mày chỉ là hứng thú nhất thời mà.”
“Đâu có, là anh ấy, anh ấy hình như không thích em.” Diệp Gia buồn rầu, không khí xung quanh cũng nóng không chịu nổi.
“Chị gái nhỏ của tôi ơi.” Đào Địch nhéo mặt của cô, thán phục nói: “Đâu đâu cái gì! Em nói chuyện với anh ta tới mười câu chưa? Liền nghĩ rằng trổ hết tài năng giữa đám hồ ly diêm dúa, thì muốn người ta đối với em, yêu không dứt ra được, sủng lên tận trời cao à? Đừng nằm mơ nữa! Em cũng không phải là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.”
Diệp Gia ngây người mà nhìn cô ấy, khóe miệng Đào Địch nở nụ cười nhạt, nhìn phía sàn nhảy mà vẫy tay huýt sáo.
Một lời nói đã đánh thức kẻ trong mộng.
Ngày mà bọn họ gặp lại nhau, ở trong một hoàn cảnh đặc thù như vậy, với tính cách lạnh lùng như anh thì nhất kiến chung tình không phải là phong cách của anh, nên không thể mang chủ nghĩa lý tưởng đi theo mấy con đường tiểu thuyết ngôn tình thông thường được.
Nam thần... còn phải cố gắng lao động thì mới theo đuổi được!
“Chị nói chị nghe ngóng được rồi, thì mau kể cho em nghe đi?” Diệp Gia kéo tay Đào Địch, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Đào Địch hừ một tiếng, chỉ chỉ vào bên má, Diệp Gia chẹp miệng hôn lên một cái: “Chị gái tôi ơi, mau kể đi mà!”
Đào Địch ngồi xuống, hắng giọng và nghiêm chỉnh nói: “Nói đến Phó Tri Duyên thì anh ta là người rất tài giỏi, là đội trưởng đội điều tra hình sự, nhũng vụ án nghiêm trọng ở Lộc Châu trong hai năm gần đây đều là anh ta dẫn đầu phá án, tiếng tăm truyền xa. Ngoài ra, anh ta còn là giáo sư được mời về để giảng dạy môn tâm lý tội phạm của trường đại học S, thành tích học tập rất cao, từng viết một số tác phẩm chuyên ngành phân tích vụ án điều tra hình sự... các em gái trong trường học thích anh ta quả thực là rất nhiều người! Có điều, giáo sư Phó này rất có đạo đức, anh ta chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với những nữ sinh mê trai đó, hết tiết học liền đi, không nói quá nhiều lời, hình như là có một hoa khôi cảnh sát đang theo đuổi anh ta, anh ta cũng không đáp ứng, chắc là từ chối rồi, bây giờ hẳn là cẩu độc thân.”
Diệp Gia “xí” một tiếng, điều kiện như Phó Tri Duyên thì sao là cẩu độc thân được, ảnh chính là báo gấm độc thân đó biết chưa!
“Quyết định rồi, em muốn theo đuổi anh ấy!”
“Yo, thật sự muốn ra tay đấy à?” Đào Địch bày ra tư thái sống chết mặc bây ngồi xem kịch vui.
“Đương nhiên, em nghĩ về anh ấy suốt bao năm qua, đâu thể dễ dàng buông tha như vậy được.”
“Thành thật mà nói thì mặt hàng cực phẩm như Phó Tri Duyên thì giống như một loại động vật quý hiếm sinh trưởng ở nơi cực kỳ lạnh giá, một cô nhóc không rành sự đời như em mà xông đến bên cạnh anh ta thì ước chừng kết cục sẽ rất thê thảm.”
“Tốt xấu gì anh ấy cũng đã vì em mà chết qua một lần.” Diệp Gia một hơi uống cạn ly coca, khí phách cao lớn mà nói: “Quan hệ giữa bọn em chính là quan hệ vào sinh ra tử đó!”
Đề tài về vào sinh ra tử này, trong quá khứ, Đào Địch đã nghe đến nỗi lỗ tai mọc kén luôn rồi.
“Anh ta có nhớ ra mày không?” Cô ấy dội một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa khí thế đang bùng lên trong lòng Diệp Gia.
Nhìn có vẻ... là không nhớ ra rồi.
Tai họa ập xuống đầu Diệp Gia năm cô 13 tuổi, sau đó cô sống ở nhà cậu mợ, cậu đối xử với cô cũng khá tốt, vẫn luôn nuôi nấng cô đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, khi đó bởi vì bố mẹ qua đời, lại đang ở cái tuổi dậy thì mẫn cảm nhất nên thời điểm này tương đối nổi loạn phản nghịch, trạng thái luôn tồi tệ, thành tích không tốt, cảm giác ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, hơn nữa là không ai quan tâm, cô càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên, tốt nghiệp xong liền nghỉ học, sớm ra đời đi kiếm tiền, rời khỏi nhà của cậu mợ, sống cuộc sống một mình.
Mãi sau này cô mới hiểu ra rằng, những quy tắc trong trường học không áp dụng được với xã hội, những tiểu bá vương trong trường học rồi cũng trở thành tầng lớp thấp nhất của xã hội, như những con kiến giãy giụa ăn không ít khổ cực, chịu không ít vấp ngã, mới dần dần học được cách thảo mai đáng yêu, cách vui cười chào đón, học cách cư xử như con cá chạch, khéo đưa đẩy để kiếm miếng ăn.
Phó Tri Duyên liếc nhìn thang máy chung cư của tiểu khu đối diện, không nói gì, mắt nhìn thẳng phía trước, khởi động xe rời đi.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, trái tim Diệp Gia cảm thấy có chút mất mát.
Ngôi sao trên trời lấp lánh, Diệp Gia quay đầu nhìn tòa căn hộ cao ngất ngưởng này lại không phải là nhà của cô, trong lòng chua xót, thật là buồn.
Cô không nói cho Phó Tri Duyên biết địa chỉ nhà thực sự của mình, căn nhà đó rất cũ nát và môi trường cũng bẩn thỉu, cô không muốn để anh nhìn thấy “người như cô” sống ở nơi tồi tệ như thế, nên đành nói dối bản thân sống ở khu Hạ Nam một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Hao tổn tâm cơ, tô son trát phấn, nhưng thực tế anh có thèm để ý đâu.
Diệp Gia hít sâu một hơi gió đêm, đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng.
Từ đây đi bộ về nhà mất một tiếng rưỡi, có điều bây giờ vẫn còn sớm, Diệp Gia quyết định đi tìm Đào Địch trước.
Trong quán bar “thành phố ngầm”, âm thanh chất lượng thấp sôi nổi nhộn nhịp, bóng người lắc lư dưới ánh đèn mờ ảo, những con người cô đơn chuyển động thân mình trên sàn nhảy.
Đào Địch ở đây với tư cách là ca sĩ, dệt nên giấc mơ làm ngôi sao của chính cô ấy.
Giọng hát của cô ấy rất nhẹ nhàng, êm dịu, mang theo chút khàn khàn đặc biệt.
Sau khi hát xong, Đào Địch ném micro, đi đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, mỉm cười ngọt ngào với người pha chế: “Tiểu Lưu, cho em gái nhỏ của tôi một ly Coca.”
Đào Địch diện áo croptop hở rốn và quần short da, tôn lên vóc dáng nhuần nhuyễn nóng bỏng, và cách trang điểm màu mắt khói đậm dày trưởng thành không đúng tuổi của cô nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện mày giao cho chị, chị đã nghe ngóng được rồi.” Đào Địch đưa cho Diệp Gia ly coca và nhướng mày: “Thế nào, hiệu suất như này có phải là nên thưởng một nụ hôn ngọt ngào không?” Nói xong liền chu miệng nhích lại gần, Diệp Gia cau mày đẩy cô ấy: “Đừng nháo mà.”
“Yo...” Đào Địch ngạc nhiên kêu lên một tiếng, đôi mắt to trang điểm kiểu mắt khói nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, kinh ngạc mà hỏi: “Khó chịu hả?”
“Không.”
Đào Địch cười nhẹ: “Không còn hứng thú về chuyện của Đại ca ca nữa sao?”
Diệp Gia không nói chuyện, Đào Địch nâng ly cocktail uống cạn: “Chị biết ngay rằng mày chỉ là hứng thú nhất thời mà.”
“Đâu có, là anh ấy, anh ấy hình như không thích em.” Diệp Gia buồn rầu, không khí xung quanh cũng nóng không chịu nổi.
“Chị gái nhỏ của tôi ơi.” Đào Địch nhéo mặt của cô, thán phục nói: “Đâu đâu cái gì! Em nói chuyện với anh ta tới mười câu chưa? Liền nghĩ rằng trổ hết tài năng giữa đám hồ ly diêm dúa, thì muốn người ta đối với em, yêu không dứt ra được, sủng lên tận trời cao à? Đừng nằm mơ nữa! Em cũng không phải là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.”
Diệp Gia ngây người mà nhìn cô ấy, khóe miệng Đào Địch nở nụ cười nhạt, nhìn phía sàn nhảy mà vẫy tay huýt sáo.
Một lời nói đã đánh thức kẻ trong mộng.
Ngày mà bọn họ gặp lại nhau, ở trong một hoàn cảnh đặc thù như vậy, với tính cách lạnh lùng như anh thì nhất kiến chung tình không phải là phong cách của anh, nên không thể mang chủ nghĩa lý tưởng đi theo mấy con đường tiểu thuyết ngôn tình thông thường được.
Nam thần... còn phải cố gắng lao động thì mới theo đuổi được!
“Chị nói chị nghe ngóng được rồi, thì mau kể cho em nghe đi?” Diệp Gia kéo tay Đào Địch, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Địch hừ một tiếng, chỉ chỉ vào bên má, Diệp Gia chẹp miệng hôn lên một cái: “Chị gái tôi ơi, mau kể đi mà!”
Đào Địch ngồi xuống, hắng giọng và nghiêm chỉnh nói: “Nói đến Phó Tri Duyên thì anh ta là người rất tài giỏi, là đội trưởng đội điều tra hình sự, nhũng vụ án nghiêm trọng ở Lộc Châu trong hai năm gần đây đều là anh ta dẫn đầu phá án, tiếng tăm truyền xa. Ngoài ra, anh ta còn là giáo sư được mời về để giảng dạy môn tâm lý tội phạm của trường đại học S, thành tích học tập rất cao, từng viết một số tác phẩm chuyên ngành phân tích vụ án điều tra hình sự... các em gái trong trường học thích anh ta quả thực là rất nhiều người! Có điều, giáo sư Phó này rất có đạo đức, anh ta chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với những nữ sinh mê trai đó, hết tiết học liền đi, không nói quá nhiều lời, hình như là có một hoa khôi cảnh sát đang theo đuổi anh ta, anh ta cũng không đáp ứng, chắc là từ chối rồi, bây giờ hẳn là cẩu độc thân.”
Diệp Gia “xí” một tiếng, điều kiện như Phó Tri Duyên thì sao là cẩu độc thân được, ảnh chính là báo gấm độc thân đó biết chưa!
“Quyết định rồi, em muốn theo đuổi anh ấy!”
“Yo, thật sự muốn ra tay đấy à?” Đào Địch bày ra tư thái sống chết mặc bây ngồi xem kịch vui.
“Đương nhiên, em nghĩ về anh ấy suốt bao năm qua, đâu thể dễ dàng buông tha như vậy được.”
“Thành thật mà nói thì mặt hàng cực phẩm như Phó Tri Duyên thì giống như một loại động vật quý hiếm sinh trưởng ở nơi cực kỳ lạnh giá, một cô nhóc không rành sự đời như em mà xông đến bên cạnh anh ta thì ước chừng kết cục sẽ rất thê thảm.”
“Tốt xấu gì anh ấy cũng đã vì em mà chết qua một lần.” Diệp Gia một hơi uống cạn ly coca, khí phách cao lớn mà nói: “Quan hệ giữa bọn em chính là quan hệ vào sinh ra tử đó!”
Đề tài về vào sinh ra tử này, trong quá khứ, Đào Địch đã nghe đến nỗi lỗ tai mọc kén luôn rồi.
“Anh ta có nhớ ra mày không?” Cô ấy dội một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa khí thế đang bùng lên trong lòng Diệp Gia.
Nhìn có vẻ... là không nhớ ra rồi.
Tai họa ập xuống đầu Diệp Gia năm cô 13 tuổi, sau đó cô sống ở nhà cậu mợ, cậu đối xử với cô cũng khá tốt, vẫn luôn nuôi nấng cô đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, khi đó bởi vì bố mẹ qua đời, lại đang ở cái tuổi dậy thì mẫn cảm nhất nên thời điểm này tương đối nổi loạn phản nghịch, trạng thái luôn tồi tệ, thành tích không tốt, cảm giác ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, hơn nữa là không ai quan tâm, cô càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên, tốt nghiệp xong liền nghỉ học, sớm ra đời đi kiếm tiền, rời khỏi nhà của cậu mợ, sống cuộc sống một mình.
Mãi sau này cô mới hiểu ra rằng, những quy tắc trong trường học không áp dụng được với xã hội, những tiểu bá vương trong trường học rồi cũng trở thành tầng lớp thấp nhất của xã hội, như những con kiến giãy giụa ăn không ít khổ cực, chịu không ít vấp ngã, mới dần dần học được cách thảo mai đáng yêu, cách vui cười chào đón, học cách cư xử như con cá chạch, khéo đưa đẩy để kiếm miếng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro