Thất Gia, Phu Nhân Lại Bướng Rồi.
Chương 5
Ánh Quỳnh Quang Tím
2024-06-30 12:28:38
Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Trí Viện lửa giận trong người Ngôn Lạc Hy khó thể khống chế, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta đôi mắt trong sáng tức giận đặc biệt quyến rũ hơn người: "Vô liêm sỉ!"
"Tôi không nghĩ vậy, đó gọi là khôn ngoan. Có được Lục Chiêu Nhiên còn không phải nhận được tất cả phúc lợi sao? Thanh cao như cô thì thế nào? Chẳng phải bây giờ cũng chạy tới trước mặt tôi cầu xin đấy thôi", Lý Trí Viện chớp mắt tự tin mà nói.
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi đỏ, nhìn bộ dạng từ hào của cô ta bỗng nhiên bật cười: "Lý Trí Viện, hình như cô đã quên chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tất cả lịch sử đen của cô tôi đều biết nói xem nếu hình ảnh này vào tay phóng viên cô sẽ thế nào?"
Lý Trí Viện cứng mặt: "Cô dám!"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy, cầm điện thoại di động lắc lư hài lòng nhìn sắc mặt cô thay đổi nói: "8 giờ tối nay, nếu tôi không thể xuất hiện trên chương trình phỏng vấn vậy thì ngày mai tấm ảnh này sẽ được đăng lên Weibo tìm kiếm đến lúc đó hình tượng trong sạch của cô hoàn toàn sụp đổ"
Lý Trí Viện vung tay giật lấy Ngôn Lạc Hi nhấc cánh tay lên tránh khỏi bàn tay của cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bóp méo giận dữ cô mỉm cười và nói: "Tôi chờ tin tốt!"
Nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi rời đi Lý Trí Viện ghét đến nghiến răng, thật vất vả để đem cô xuống địa ngục không ngờ cô may mắn tránh khỏi kiếp nạn này. Nếu muốn tham gia chương trình phỏng vấn đến vậy chi bằng chuẩn bị món quà thật lớn tiễn cô không bao giờ trở lại được nữa!
Ngôn Lạc Hi rời khỏi phòng y tế, nụ cười bên môi dần dần biến mất.
Ngay sau đó, chị Lâm cuộc điện thoại đến thông báo: "Lạc Hi, tổng Lục đã đồng ý cho em và Lý Trí Viện cùng tham gia chương trình phỏng vấn, chuẩn bị một chút hãy tận dụng cơ hội này"
"Em biết rồi"
Ngôn Lạc Hi mang túi xuống cầu thang, cùng chương trình với Lý Trí Viện mặc dù hơi buồn nôn nhưng cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.
5: 30 chiều, Ngôn Lạc Hi đúng giờ đã có mặt ở đài truyền hình. Cô đứng trước cửa thang máy chờ đợi, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đều theo bản năng quay đầu nhìn lại, một người đàn ông dáng người cao thẳng được vệ sĩ vây quanh đang bước tới.
Người đàn ông mặc vest bảnh bao, gương mặt tuấn tú phản chiếu dưới ánh đèn làm cho ngũ quan càng thêm sâu sắc. Đôi môi mỏng hơi mím lại tạo ra cảm giác khó gần.
Ngôn Lạc Hi tò mò nhìn sang không biết tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc dường như đã từng gặp qua ở đâu đó. Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh, đôi mắt đen hẹp dài thâm thúy lẳng lặng chằm chằm nhìn cô gái giống như đang đánh giá.
Ngôn Lạc Hi tim đập lệch một nhịp, người đàn ông này khí chất quá mạnh chỉ đứng ở cạnh thôi đã làm người ta cảm thấy áp bức đến không thở nổi. Cô không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác nhưng ánh mắt người này không buông tha vẫn đặt trên người cô giống đang tìm tòi vật nghiên cứu, cô thật sự trở nên bối rối.
Ngôn Lạc Hi bị nhìn đến phát bực nhướng mày, hỏi: "Thưa anh, chúng ta biết nhau không?"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lóe lên, cô không nhận ra anh?!
"Ngôn Lạc Hi, nữ chính số hai nổi tiếng quốc dân, muốn không biết cũng khó" Giọng từ tính của đàn ông êm dịu rất có sức hút, tên cô từ miệng anh ta thốt lên dư vị triền miên đọng lại.
Ngôn Lạc Hi nghiến răng nguyền rủa tên này miệng có độc nha, nghe thì có vẻ như đang khen cô nổi tiếng thực chất đang coi thường cô không bao giờ đóng vai chính số một.
Cô nhìn người đàn ông cách cô chưa đầy một thước, quần áo đắt tiền chỉnh tề khiến dáng người cao lớn, cho dù cô đang giẫm lên giày độ cao mười centimet cũng phải ngước nhìn.
"Ồ, thì ra là Fan của tôi, để người hâm mộ có tuổi như anh đuổi theo đến tận đài truyền hình thế này thì thật khó xử hay là tôi ký tặng cho anh nhỉ?
Miệng lưỡi có độc cô cũng giỏi lắm nha!
Lệ Kỳ Dạ nghe thấy nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia cười :"Tôi là Fan của Mai Mai"
Mai Mai? Con ma xui xẻo trong giới âm nhạc, giống như cô chỉ luôn ở vị trí số hai. Bọn họ nói mỗi lần bài hát mới lọt top một con ngựa đen sẽ đến kéo cô ta xuống vị trí thứ hai.
Chu Bắc đứng ở phía sau Lệ Dạ Kỳ khóe mắt co quắp một chút Mai Mai không phải husky mà Thất gia cưng chiều nhất sao?
"Đinh" một tiếng thang máy tới, Ngôn Lạc Hi dẫn đầu đi vào bên trong cùng Lệ Dạ Kỳ sát vai mà qua cổ tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt bên tai truyền đến giọng trầm thấp:
"Em bị thương?"
Ngôn Lạc Hi quay đầu lại theo tầm mắt anh ta nhìn xuống chỗ cánh tay bị bóng đèn vỡ nát cắt ra vài lỗ hổng thật nhỏ. Lúc bị thương cô không để ý lúc này hơi rỉ ra tơ máu không nghĩ tới người lạ như anh ta lại cẩn thận quan tâm. Tự cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng rút tay về:" Tôi không sao, nó ngừng chảy máu rồi"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày kéo cô ra khỏi thang máy đồng thời dặn dò trợ lý: "Chu Bắc đến hiệu thuốc gần nhất mua thuốc trị thương còn nữa bảo người đem ngay qua đây một bộ trang phục mới"
Thanh âm anh dừng một chút ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bộ ngực Ngôn Lạc Hi mặt không đổi sắc nói: "Ngực 36D, eo 1 thước 8 tay áo dài." Chu Bắc gật đầu rời đi.
Hai má Ngôn Lạc Hi đỏ bừng ánh mắt vừa rồi khiến cô cảm giác mình giống đứa trẻ sơ sinh trần trụi bị soi đến kỹ lưỡng. Bằng mắt thường đã rõ số đo ba vòng của cô như vậy chắc hẳn đọc qua không ít phụ nữ rồi, cái nhìn kia có bao nhiêu phần nguy hiểm chứ? Nếu không tận mắt chứng kiến tuyệt đối không tin có người như vậy.
"Làm sao anh biết số đo của tôi?"
"Tôi không có mù" Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ nhìn cô lần nữa tối sầm, tối hôm qua sờ soạng cả đêm anh có thể không biết?
Ngôn Lạc Hi: "......"
Chỉ một lát Chu Bắc mua thuốc trở về, Lệ Dạ Kỳ mở bao bì ra động tác thô lỗ bôi thuốc cho cô, khóe mắt nhìn thấy lông mày xinh đẹp xoắn thành một cục anh hỏi: "Đau không?"
"Đau, nhẹ nhẹ chút " Vết thương đụng phải cồn, đau rát, hơn nữa động tác của anh không hề dịu dàng quả thực muốn làm đau chết cô. Lệ Dạ Kỳ nhướng mày lạnh lùng, giọng nói anh có chút tàn nhẫn: "Biết đau là được rồi, nhớ kĩ cái đau này, lần sau ai dám em bị thương liền trả lại gấp bội"
Trái tim Ngôn Lạc Hi khẽ run ngây ngốc nhìn người đàn ông. Mấy năm nay bất luận tổn thương ủy khuất ra sao, người bên cạnh chỉ muốn cô nhẫn nhịn chịu đựng chỉ mình anh ta nói cô có thể đáp trả kẻ làm mình bị thương.
"Làm sao được? Tôi không có chỗ dựa vững chắc lỡ gây họa không ai rảnh đi lau mông cho tôi" Ngôn Lạc Hi nói đùa, tự cười nhạo chính mình.
"Anh lau cho em." Lý Nhược Kỳ buột miệng người phụ nữ của anh gặp chuyện, anh đương nhiên sẽ đến lau mông cho cô!
Bầu không khí trở nên mập mờ khó giải thích Chu Bắc cùng đám vệ sĩ bên cạnh suýt ngã ngửa không ngờ tới ở đây "ăn cơm chó". Hận không thể bịt hai tai còn phải giả vờ không nghe thấy.
Ngôn Lạc Hi nóng cả hai tai rõ ràng chỉ đang nói chuyện bình thường lại cảm thấy sai sai, câu vừa rồi không giống với tác phong của anh chút nào. Cô không được tự nhiên, khó chịu nói: "Cảm ơn anh tôi phải tham gia chương trình, đi trước đây"
Cô vừa đứng dậy, cổ tay lần nữa bị người đàn ông nắm chặt.
"Tôi không nghĩ vậy, đó gọi là khôn ngoan. Có được Lục Chiêu Nhiên còn không phải nhận được tất cả phúc lợi sao? Thanh cao như cô thì thế nào? Chẳng phải bây giờ cũng chạy tới trước mặt tôi cầu xin đấy thôi", Lý Trí Viện chớp mắt tự tin mà nói.
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi đỏ, nhìn bộ dạng từ hào của cô ta bỗng nhiên bật cười: "Lý Trí Viện, hình như cô đã quên chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tất cả lịch sử đen của cô tôi đều biết nói xem nếu hình ảnh này vào tay phóng viên cô sẽ thế nào?"
Lý Trí Viện cứng mặt: "Cô dám!"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy, cầm điện thoại di động lắc lư hài lòng nhìn sắc mặt cô thay đổi nói: "8 giờ tối nay, nếu tôi không thể xuất hiện trên chương trình phỏng vấn vậy thì ngày mai tấm ảnh này sẽ được đăng lên Weibo tìm kiếm đến lúc đó hình tượng trong sạch của cô hoàn toàn sụp đổ"
Lý Trí Viện vung tay giật lấy Ngôn Lạc Hi nhấc cánh tay lên tránh khỏi bàn tay của cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bóp méo giận dữ cô mỉm cười và nói: "Tôi chờ tin tốt!"
Nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi rời đi Lý Trí Viện ghét đến nghiến răng, thật vất vả để đem cô xuống địa ngục không ngờ cô may mắn tránh khỏi kiếp nạn này. Nếu muốn tham gia chương trình phỏng vấn đến vậy chi bằng chuẩn bị món quà thật lớn tiễn cô không bao giờ trở lại được nữa!
Ngôn Lạc Hi rời khỏi phòng y tế, nụ cười bên môi dần dần biến mất.
Ngay sau đó, chị Lâm cuộc điện thoại đến thông báo: "Lạc Hi, tổng Lục đã đồng ý cho em và Lý Trí Viện cùng tham gia chương trình phỏng vấn, chuẩn bị một chút hãy tận dụng cơ hội này"
"Em biết rồi"
Ngôn Lạc Hi mang túi xuống cầu thang, cùng chương trình với Lý Trí Viện mặc dù hơi buồn nôn nhưng cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.
5: 30 chiều, Ngôn Lạc Hi đúng giờ đã có mặt ở đài truyền hình. Cô đứng trước cửa thang máy chờ đợi, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đều theo bản năng quay đầu nhìn lại, một người đàn ông dáng người cao thẳng được vệ sĩ vây quanh đang bước tới.
Người đàn ông mặc vest bảnh bao, gương mặt tuấn tú phản chiếu dưới ánh đèn làm cho ngũ quan càng thêm sâu sắc. Đôi môi mỏng hơi mím lại tạo ra cảm giác khó gần.
Ngôn Lạc Hi tò mò nhìn sang không biết tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc dường như đã từng gặp qua ở đâu đó. Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh, đôi mắt đen hẹp dài thâm thúy lẳng lặng chằm chằm nhìn cô gái giống như đang đánh giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Lạc Hi tim đập lệch một nhịp, người đàn ông này khí chất quá mạnh chỉ đứng ở cạnh thôi đã làm người ta cảm thấy áp bức đến không thở nổi. Cô không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác nhưng ánh mắt người này không buông tha vẫn đặt trên người cô giống đang tìm tòi vật nghiên cứu, cô thật sự trở nên bối rối.
Ngôn Lạc Hi bị nhìn đến phát bực nhướng mày, hỏi: "Thưa anh, chúng ta biết nhau không?"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lóe lên, cô không nhận ra anh?!
"Ngôn Lạc Hi, nữ chính số hai nổi tiếng quốc dân, muốn không biết cũng khó" Giọng từ tính của đàn ông êm dịu rất có sức hút, tên cô từ miệng anh ta thốt lên dư vị triền miên đọng lại.
Ngôn Lạc Hi nghiến răng nguyền rủa tên này miệng có độc nha, nghe thì có vẻ như đang khen cô nổi tiếng thực chất đang coi thường cô không bao giờ đóng vai chính số một.
Cô nhìn người đàn ông cách cô chưa đầy một thước, quần áo đắt tiền chỉnh tề khiến dáng người cao lớn, cho dù cô đang giẫm lên giày độ cao mười centimet cũng phải ngước nhìn.
"Ồ, thì ra là Fan của tôi, để người hâm mộ có tuổi như anh đuổi theo đến tận đài truyền hình thế này thì thật khó xử hay là tôi ký tặng cho anh nhỉ?
Miệng lưỡi có độc cô cũng giỏi lắm nha!
Lệ Kỳ Dạ nghe thấy nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia cười :"Tôi là Fan của Mai Mai"
Mai Mai? Con ma xui xẻo trong giới âm nhạc, giống như cô chỉ luôn ở vị trí số hai. Bọn họ nói mỗi lần bài hát mới lọt top một con ngựa đen sẽ đến kéo cô ta xuống vị trí thứ hai.
Chu Bắc đứng ở phía sau Lệ Dạ Kỳ khóe mắt co quắp một chút Mai Mai không phải husky mà Thất gia cưng chiều nhất sao?
"Đinh" một tiếng thang máy tới, Ngôn Lạc Hi dẫn đầu đi vào bên trong cùng Lệ Dạ Kỳ sát vai mà qua cổ tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt bên tai truyền đến giọng trầm thấp:
"Em bị thương?"
Ngôn Lạc Hi quay đầu lại theo tầm mắt anh ta nhìn xuống chỗ cánh tay bị bóng đèn vỡ nát cắt ra vài lỗ hổng thật nhỏ. Lúc bị thương cô không để ý lúc này hơi rỉ ra tơ máu không nghĩ tới người lạ như anh ta lại cẩn thận quan tâm. Tự cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng rút tay về:" Tôi không sao, nó ngừng chảy máu rồi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày kéo cô ra khỏi thang máy đồng thời dặn dò trợ lý: "Chu Bắc đến hiệu thuốc gần nhất mua thuốc trị thương còn nữa bảo người đem ngay qua đây một bộ trang phục mới"
Thanh âm anh dừng một chút ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bộ ngực Ngôn Lạc Hi mặt không đổi sắc nói: "Ngực 36D, eo 1 thước 8 tay áo dài." Chu Bắc gật đầu rời đi.
Hai má Ngôn Lạc Hi đỏ bừng ánh mắt vừa rồi khiến cô cảm giác mình giống đứa trẻ sơ sinh trần trụi bị soi đến kỹ lưỡng. Bằng mắt thường đã rõ số đo ba vòng của cô như vậy chắc hẳn đọc qua không ít phụ nữ rồi, cái nhìn kia có bao nhiêu phần nguy hiểm chứ? Nếu không tận mắt chứng kiến tuyệt đối không tin có người như vậy.
"Làm sao anh biết số đo của tôi?"
"Tôi không có mù" Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ nhìn cô lần nữa tối sầm, tối hôm qua sờ soạng cả đêm anh có thể không biết?
Ngôn Lạc Hi: "......"
Chỉ một lát Chu Bắc mua thuốc trở về, Lệ Dạ Kỳ mở bao bì ra động tác thô lỗ bôi thuốc cho cô, khóe mắt nhìn thấy lông mày xinh đẹp xoắn thành một cục anh hỏi: "Đau không?"
"Đau, nhẹ nhẹ chút " Vết thương đụng phải cồn, đau rát, hơn nữa động tác của anh không hề dịu dàng quả thực muốn làm đau chết cô. Lệ Dạ Kỳ nhướng mày lạnh lùng, giọng nói anh có chút tàn nhẫn: "Biết đau là được rồi, nhớ kĩ cái đau này, lần sau ai dám em bị thương liền trả lại gấp bội"
Trái tim Ngôn Lạc Hi khẽ run ngây ngốc nhìn người đàn ông. Mấy năm nay bất luận tổn thương ủy khuất ra sao, người bên cạnh chỉ muốn cô nhẫn nhịn chịu đựng chỉ mình anh ta nói cô có thể đáp trả kẻ làm mình bị thương.
"Làm sao được? Tôi không có chỗ dựa vững chắc lỡ gây họa không ai rảnh đi lau mông cho tôi" Ngôn Lạc Hi nói đùa, tự cười nhạo chính mình.
"Anh lau cho em." Lý Nhược Kỳ buột miệng người phụ nữ của anh gặp chuyện, anh đương nhiên sẽ đến lau mông cho cô!
Bầu không khí trở nên mập mờ khó giải thích Chu Bắc cùng đám vệ sĩ bên cạnh suýt ngã ngửa không ngờ tới ở đây "ăn cơm chó". Hận không thể bịt hai tai còn phải giả vờ không nghe thấy.
Ngôn Lạc Hi nóng cả hai tai rõ ràng chỉ đang nói chuyện bình thường lại cảm thấy sai sai, câu vừa rồi không giống với tác phong của anh chút nào. Cô không được tự nhiên, khó chịu nói: "Cảm ơn anh tôi phải tham gia chương trình, đi trước đây"
Cô vừa đứng dậy, cổ tay lần nữa bị người đàn ông nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro