Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc
Chương 24
2024-09-07 17:45:17
“Thằng nghèo kiết xác?” Sở Du ư? Lúc này Ngu Nùng mới nhớ ra bộ quần áo hơi bẩn mà anh mặc trên người, lúc ngồi xe máy, cô không để ý.
Sự chú ý của cô gần như bị hấp dẫn bởi luồng dương khí đột nhiên bùng lên trên người anh và ngày càng bùng lên mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ lại, ngửi thấy, đúng là có mùi dầu máy nhưng có thể là do hòa với dương khí nên cô không thấy khó ngửi, ngược lại còn có một hương vị đặc biệt.
Xem ra, trong cõi mộng này, điều kiện sống của anh không được tốt lắm.
Ngu Nùng do dự bước vào phòng 402.
Cô phát hiện ra rằng, ngôi nhà này, hay nói đúng hơn là những hộ dân trong tòa nhà này, có lẽ điều kiện đều bình thườ ng.
Diện tích hơi nhỏ.
Ngôi nhà chật chội, góc phòng khách chất đầy đồ đạc, đèn sáng mờ ảo.
Người phụ nữ đóng cửa đi thẳng vào bếp đối diện, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
“Khụ khụ…” Tiếng ho của người đàn ông truyền đến từ phòng ngủ chính phía đông.
“Bệnh phổi của ba con, trời nóng là nặng, tối ho mẹ cũng không ngủ được, bệnh này chữa cũng không khỏi, chết cũng không chết được, chỉ hành hạ người ta thôi.” Người phụ nữ gầy gò vừa dọn dẹp vừa lải nhải.
Ngu Nùng quan sát xung quanh. Ngôi nhà nhỏ như vậy mà lại có hai phòng, có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, phòng ngủ phụ có lẽ là sau này mới thông ra, nối với ban công, phòng ngủ phụ cũng có người ở, có tiếng động.
“… Sao hôm nay con về muộn thế? Còn đi cùng với người ở tầng trên? Trước đây con không thèm để ý đến nó mà.” Người phụ nữ vừa lau bồn rửa chén vừa lải nhải: “Mẹ đã nói rồi, nó là thằng nghèo kiết xác, mẹ của nó bị bệnh nặng nên nợ một đống nợ, con trai không học hành đến nơi đến chốn, vay tiền tiêu sạch, cuối cùng mẹ già cũng không giữ được, bây giờ nhà cửa trống trơn, nghèo rớt mồng tơi, nghe nói còn nợ hơn ba mươi vạn bên ngoài. Với đồng lương ít ỏi của nó, đủ để nó trả nợ nửa đời, cô gái nào lấy nó, thật là khổ tâm…” Nói xong, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Ngu Nùng.
Ánh mắt như rắn độc, nhìn đến nỗi sống lưng người ta lạnh toát.
Ngu Nùng nhìn bà ta, nhếch mép cười một giây, cô không biết mình là nhân vật gì trong mơ nhưng cô có thể nghe ra ý trong lời nói của người phụ nữ này. Bà ta đang cảnh cáo con gái mình… Không được tìm một thằng nghèo kiết xác.
Mà là muốn cô tìm một người đàn ông giàu có? Người phụ nữ cầm giẻ lau, lại bắt đầu lau tủ bếp, quả nhiên bà ta mở miệng: “Bây giờ con còn phải đi làm, cả nhà đều trông cậy vào con, cho dù có tìm, cũng phải tìm một người nhà giàu, có thể trả tiền sính lễ. Ba con bị bệnh phổi phải uống thuốc hàng ngày, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, ngày nào cũng bận rộn chăm sóc cả nhà. Em gái con còn đang học phổ thông, chỗ nào cũng cần tiền, chúng ta nuôi con ăn học, bây giờ con học xong, cũng phải báo đáp lại gia đình.”
“Hoặc là con cố gắng thêm vài năm nữa, nuôi em gái con học xong, đợi em con tốt nghiệp thì gia đình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều... Hoặc là, gia đình cũng không ngăn cản con, con hãy tìm một người đàn ông giàu có, có thể trả một khoản tiền sính lễ, ít nhất cũng phải mười vạn. Có số tiền này thì có thể đưa bố con đến bệnh viện lớn để chữa bệnh, nếu bố con khỏi bệnh thì có thể đi làm, gánh nặng của gia đình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Từ những lời này, Ngu Nùng đã nắm bắt được thông tin, một gia đình nghèo khó, trên có già dưới có trẻ, có hai lựa chọn, một là vất vả kiếm tiền, hai là bán mình.
Ngu Nùng nhếch mép, lại cười một giây.
Cô... Là mục tiêu hút máu của gia đình nghèo khó này sao? Đây đúng là một cơn ác mộng! Nhưng cô không biểu hiện ra vẻ khác thường, dù có giả vờ cũng phải giả vờ cho trót, vì cô rất rõ ràng, đây là ác mộng, bất kể chuyện gì xảy ra ở đây, đều có thể tiềm ẩn nguy hiểm đối với cô, không thể nói lý.
Vừa rồi cô thoát khỏi sự truy đuổi, giấc mơ vẫn chưa kết thúc, như vậy chứng tỏ nguy hiểm vẫn còn.
“... Chẳng phải con nói, gần đây con tìm được một công việc mới, còn giấu mẹ, nghe nói lương khá cao. Cũng đúng, công việc giáo viên mầm non trước đây của con, lương quá ít, một nghìn năm trăm tệ, gia đình căn bản không đủ dùng, đổi một công việc khác cũng tốt, kiếm thêm tiền cho gia đình.”
Sự chú ý của cô gần như bị hấp dẫn bởi luồng dương khí đột nhiên bùng lên trên người anh và ngày càng bùng lên mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ lại, ngửi thấy, đúng là có mùi dầu máy nhưng có thể là do hòa với dương khí nên cô không thấy khó ngửi, ngược lại còn có một hương vị đặc biệt.
Xem ra, trong cõi mộng này, điều kiện sống của anh không được tốt lắm.
Ngu Nùng do dự bước vào phòng 402.
Cô phát hiện ra rằng, ngôi nhà này, hay nói đúng hơn là những hộ dân trong tòa nhà này, có lẽ điều kiện đều bình thườ ng.
Diện tích hơi nhỏ.
Ngôi nhà chật chội, góc phòng khách chất đầy đồ đạc, đèn sáng mờ ảo.
Người phụ nữ đóng cửa đi thẳng vào bếp đối diện, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
“Khụ khụ…” Tiếng ho của người đàn ông truyền đến từ phòng ngủ chính phía đông.
“Bệnh phổi của ba con, trời nóng là nặng, tối ho mẹ cũng không ngủ được, bệnh này chữa cũng không khỏi, chết cũng không chết được, chỉ hành hạ người ta thôi.” Người phụ nữ gầy gò vừa dọn dẹp vừa lải nhải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Nùng quan sát xung quanh. Ngôi nhà nhỏ như vậy mà lại có hai phòng, có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, phòng ngủ phụ có lẽ là sau này mới thông ra, nối với ban công, phòng ngủ phụ cũng có người ở, có tiếng động.
“… Sao hôm nay con về muộn thế? Còn đi cùng với người ở tầng trên? Trước đây con không thèm để ý đến nó mà.” Người phụ nữ vừa lau bồn rửa chén vừa lải nhải: “Mẹ đã nói rồi, nó là thằng nghèo kiết xác, mẹ của nó bị bệnh nặng nên nợ một đống nợ, con trai không học hành đến nơi đến chốn, vay tiền tiêu sạch, cuối cùng mẹ già cũng không giữ được, bây giờ nhà cửa trống trơn, nghèo rớt mồng tơi, nghe nói còn nợ hơn ba mươi vạn bên ngoài. Với đồng lương ít ỏi của nó, đủ để nó trả nợ nửa đời, cô gái nào lấy nó, thật là khổ tâm…” Nói xong, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Ngu Nùng.
Ánh mắt như rắn độc, nhìn đến nỗi sống lưng người ta lạnh toát.
Ngu Nùng nhìn bà ta, nhếch mép cười một giây, cô không biết mình là nhân vật gì trong mơ nhưng cô có thể nghe ra ý trong lời nói của người phụ nữ này. Bà ta đang cảnh cáo con gái mình… Không được tìm một thằng nghèo kiết xác.
Mà là muốn cô tìm một người đàn ông giàu có? Người phụ nữ cầm giẻ lau, lại bắt đầu lau tủ bếp, quả nhiên bà ta mở miệng: “Bây giờ con còn phải đi làm, cả nhà đều trông cậy vào con, cho dù có tìm, cũng phải tìm một người nhà giàu, có thể trả tiền sính lễ. Ba con bị bệnh phổi phải uống thuốc hàng ngày, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, ngày nào cũng bận rộn chăm sóc cả nhà. Em gái con còn đang học phổ thông, chỗ nào cũng cần tiền, chúng ta nuôi con ăn học, bây giờ con học xong, cũng phải báo đáp lại gia đình.”
“Hoặc là con cố gắng thêm vài năm nữa, nuôi em gái con học xong, đợi em con tốt nghiệp thì gia đình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều... Hoặc là, gia đình cũng không ngăn cản con, con hãy tìm một người đàn ông giàu có, có thể trả một khoản tiền sính lễ, ít nhất cũng phải mười vạn. Có số tiền này thì có thể đưa bố con đến bệnh viện lớn để chữa bệnh, nếu bố con khỏi bệnh thì có thể đi làm, gánh nặng của gia đình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Từ những lời này, Ngu Nùng đã nắm bắt được thông tin, một gia đình nghèo khó, trên có già dưới có trẻ, có hai lựa chọn, một là vất vả kiếm tiền, hai là bán mình.
Ngu Nùng nhếch mép, lại cười một giây.
Cô... Là mục tiêu hút máu của gia đình nghèo khó này sao? Đây đúng là một cơn ác mộng! Nhưng cô không biểu hiện ra vẻ khác thường, dù có giả vờ cũng phải giả vờ cho trót, vì cô rất rõ ràng, đây là ác mộng, bất kể chuyện gì xảy ra ở đây, đều có thể tiềm ẩn nguy hiểm đối với cô, không thể nói lý.
Vừa rồi cô thoát khỏi sự truy đuổi, giấc mơ vẫn chưa kết thúc, như vậy chứng tỏ nguy hiểm vẫn còn.
“... Chẳng phải con nói, gần đây con tìm được một công việc mới, còn giấu mẹ, nghe nói lương khá cao. Cũng đúng, công việc giáo viên mầm non trước đây của con, lương quá ít, một nghìn năm trăm tệ, gia đình căn bản không đủ dùng, đổi một công việc khác cũng tốt, kiếm thêm tiền cho gia đình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro