Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Chương 42

2024-09-07 17:45:17

Người phụ nữ gầy gò cũng tái mặt, rõ ràng cũng bị dọa sợ, cười tươi nói với người ở phòng 302 dưới lầu: “Hôm nay con bé về nhà nói không khỏe, nằm một lúc lại nói khó thở, chắc chắn phải ra cửa sổ hít thở không khí, tôi cũng không ngờ tay chân nó mềm nhũn rồi ngã xuống... Xin lỗi nhé, còn nôn cả lên ban công nhà cô, lát nữa tôi sẽ sang nhà cô dọn dẹp sạch sẽ.”

“Không cần đâu, nhà cô thông ban công thì ai cũng xen vào nhưng cô phải lắp một cái lan can bảo vệ ở cửa sổ chứ, cắt xén nguyên vật liệu để tiết kiệm tiền cũng không thể tiết kiệm theo cách này được, may mà người ngã xuống không sao, nếu ngã hỏng thì xui xẻo lắm... Đúng không?”

Những người khác nói rôm rả.

“Đúng vậy, nếu nhà dưới lầu cũng cải tạo ban công thành phòng ngủ như nhà cô thì hôm nay con gái cô cũng mất mạng rồi.”

“Đúng vậy, thế nào cũng phải lắp một cái lan can an toàn, nếu không thì nguy hiểm quá!”

“Từ tầng bốn đến ban công tầng ba cũng cao hơn hai mét nhỉ? Mỹ Quyên, cô vẫn nên đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra xem có bị ngã hỏng không.”

“Vừa nãy tôi ở trên lầu nhìn thấy đứa trẻ ngã xuống, tôi cũng toát mồ hôi hột.”

“... May mà có cái sào phơi đồ đỡ.”

“Cái sào phơi đồ sắp bị kéo cong rồi.”

Người phụ nữ gầy gò nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, không sao rồi, không sao rồi, hôm nay con bé đau bụng, vừa nãy nôn ra là đỡ nhiều rồi, ông Tống cũng kiểm tra rồi, xương trên người không bị ngã gãy, chỉ bị trầy xước ở trán, lát nữa tôi sẽ đưa con bé xuống băng bó, tối nay cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người quá...”

Những người vây quanh cửa hầu như đều là người hóng hớt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được rồi, được rồi, không sao là tốt rồi, tôi còn nấu cơm ở nhà, sau này cô để ý con bé đi, nguy hiểm quá.”

“Khách sáo gì chứ, mọi người đều là hàng xóm, có chuyện gì thì nói một tiếng.”

“Đi thôi, về ăn cơm.”

“... Cảm ơn mọi người.” Cuối cùng những người ở cửa cũng tản đi, Ngu Nùng đứng sau đám đông, thấy mọi người đi hết rồi, mới cầm đĩa rỗng đi vào. Trước khi vào cô nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Sở Du. Sở Du không nói gì, vẫn đi theo cô đến cửa nhưng không vào, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng.

Sở Du rất rõ ràng trong lòng, trước khi anh trả hết nợ, sẽ không có gia đình nào gả con gái cho anh, gả cho một kẻ nghèo kiết xác, anh cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy nhưng bây giờ, anh thực sự không có lúc nào không sốt ruột.

Nếu anh có tiền, có thể giải quyết hết mọi vấn đề của anh và Ngu Nùng.

Ngu Nùng cụp mắt, thu hồi tầm mắt, đi vào trong.

Trong nhà vẫn như cũ, nam chủ nhân ngồi ở bàn liên tục ho, ho đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Người phụ nữ gầy gò lặng lẽ lau những dấu chân bẩn thỉu ở cửa ra vào, cô em gái ở giường trên đang ngồi trên ghế sô pha.

Tinh thần đúng là tốt hơn trước một chút nhưng trán bị vỡ, chảy máu, tờ giấy thấm máu vứt trên bàn, nhìn có vẻ hơi kinh hoàng, cô ta ôm trán: “Mẹ, con đau đầu.”

Người phụ nữ gầy gò như bị người ta bấm nút nổ, cái chổi “Bịch” một tiếng rơi xuống: “Đau đau đau, sao không đau chết mày đi!”

Bà ta ném cái chổi, cũng không thay quần áo, đi tới kéo cô con gái út dậy quát: “Dậy, mẹ đưa mày xuống phòng khám dưới lầu băng bó đầu, kiếp trước nợ các người!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Nùng đứng cách cửa không xa, nhìn họ đẩy nhau ra khỏi cửa, trước khi đi, người phụ nữ gầy gò còn không quên quát Ngu Nùng: “Mày ở nhà trông ba mày, tiện thể nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, bảo mày đưa đồ thì chạy mất dạng, chẳng giúp được gì.”

Cửa “Rầm” một tiếng đóng lại.

Ngu Nùng nheo mắt lại.

Nam chủ nhân ho một lúc, liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ, có lẽ là không khỏe.

Ngu Nùng nhìn căn nhà trống trải, có hơi bàng hoàng, đã một ngày một đêm rồi, cuối cùng thì cơ hội thoát khỏi giấc mơ này ở đâu, không thể cứ mãi ở đây được chứ.

Nam chủ nhân bị người nhà coi thường, người phụ nữ gầy gò nóng nảy dễ nổi nóng, cuộc sống áp lực, hộp sữa bị đâm thủng, cô em gái ở giường trên nhảy lầu?

Những chuyện này, nhìn thì kỳ lạ, lại chỗ nào cũng thấy kỳ quái, cảm giác đúng là có vấn đề nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Đến hộp sữa...

Cô nhìn về phía thùng sữa để ở góc tường, đi tới, trong thùng còn một nửa hộp sữa chưa uống hết. Cô cầm một hộp lên, cẩn thận xem xé dưới ánh đèn t, đáy hộp, mặt bên, nắp hộp, đến khi nhìn đến nắp hộp, cuối cùng cũng lại nhìn thấy một lỗ kim ở mép lớp giấy kẹp.

Lần này cô không nhìn nhầm.

Thật sự có người bỏ độc vào sữa? Hơn nữa còn là đâm thủng ngẫu nhiên trong thùng sữa, là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0