Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Chương 47

2024-09-07 17:45:17

“Ừ, ăn cơm thôi.”

Tô Mạn và chị Từ tất bật dọn đồ ăn lên.

“Hai đứa cũng ngồi xuống đi.”

Tô Mạn bảo bảo mẫu trông chừng Hân Hân ở một bên.

Ngu Nùng bình tĩnh lại. Một ngày một đêm như cách biệt một thế giới, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Mạn, ngẩng đầu lên, thấy Sở Du đối diện đang định kéo ghế ngồi xuống.

Dù mặc đồ thường nhưng khí chất của anh quá nổi bật, nhiều năm được giáo dục tinh hoa, khiến cử chỉ của anh toát lên sự lịch thiệp và xa cách nhàn nhạt.

Ngu Nùng không chớp mắt nhìn anh.

Khuôn mặt nghiêng của anh giống hệt Sở Du trong mơ, cũng tuấn tú như vậy nhưng lại hoàn toàn khác.

Nhưng hình xăm thanh kiếm nhỏ đó lại sáng lấp lánh ở cổ áo anh.

“Nào, ngồi ngồi ngồi, nếm thử tay nghề của chị Từ đi, dạo này cô ấy lại học thêm mấy món mới, làm cũng ngon lắm.”

Sở Du định kéo ghế ra ngồi thì động tác khựng lại, nhíu mày, đột nhiên cả lưng anh vừa tê vừa nóng, như có một luồng bỏng rát ập đến.

Anh đưa tay sờ vào thắt lưng, đứng một lúc: “Mọi người ăn trước đi... Tôi lên thay quần áo.” Nói xong, anh quay người rời đi.

“... Cậu ấy quen rồi, cứ về nhà là thay quần áo, không sao đâu, chúng ta ăn trước đi.” Tô Mạn cười gắp thức ăn cho Ngu Nùng.

“Nếm thử miếng bò bít tết mềm mọng này đi, còn cả món trứng hấp suối nước nóng này nữa.” Ngu Nùng ừ một tiếng, mắt nhìn lên cầu thang, Sở Du đi không nhanh, hình như thắt lưng anh rất khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thắt lưng... khó chịu ư?

“Nùng Nùng.”

“Hả?”

Cô hoàn hồn, nghe Tô Mạn bên cạnh nói: “... Nói mới nhớ, Sở Du có bạn gái rồi, con thì thế nào?”

Tô Mạn vừa gắp thức ăn cho cô vừa thăm dò hỏi.

Bạn gái của Sở Du? Ngu Nùng đột nhiên quay lại nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn bị đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm.

Bà sắp ngượng vì bị con gái nhìn rồi.

“Con nhìn mẹ làm gì?” Dù thời trẻ bà cũng là một mỹ nhân nức tiếng gần xa nhưng nói thật, so với cô con gái lớn của bà thì không thể so sánh được.

Cô con gái út tuy trông đáng yêu như ngọc như tuyết, cũng là một tiểu mỹ nhân nhưng rất khó có được nhan sắc khuynh thành như cô con gái lớn.

Nhan sắc này, nhân gian không xứng có.

Nhưng đây cũng là điều khiến bà lo lắng nhất, người ta là con gái lớn mười tám biến hóa, con gái bà 22 tuổi mới bắt đầu phát triển, vừa phát triển đã khiến mọi người giật mình. Có lần lão Sở gặp ở bên ngoài, về còn nói với bà: “Không xong rồi, nhan sắc con gái em đẹp quá, anh suýt không dám nhận ra.”

Với dáng vẻ này, sau này phải tìm con rể như thế nào đây? Phụ nữ quá xinh đẹp, đôi khi ong bướm không nhiều, ruồi muỗi thì nhiều đến mức đuổi không đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà sợ sau này con gái lớn không gả đúng người, hôn nhân không hạnh phúc.

Vì vậy, bà mới vội vàng nhờ người quen tìm một vị đại sư huyền học nổi tiếng đến xem.

Nếu gả cho một người làm công ăn lương, bà lo, gả cho một người có tiền, bà cũng lo.

Những gia đình hào môn thực sự không dễ chung sống như nhà họ Sở, một nhà giàu lên giữa đường như vậy, quy củ nhiều lắm. Bà cũng may mắn, tìm được cậu hai nhà họ Sở, không trăng hoa, yêu trẻ con. Đàn ông nhà họ Sở đều như vậy, có chí hướng sự nghiệp, không chơi bời với phụ nữ, rất thích trẻ con.

Sau khi đại sư xem xong, bà yên tâm rồi nhưng cũng không thể không làm gì, ngồi chờ trên trời rơi xuống một chàng rể tốt sao? Dù sao cũng phải có người sắp xếp, đại sư nói hồng loan tinh của con gái (1) đã động nhưng bà thấy con gái mình cũng không giống như vậy.

(1) hồng loan tinh động: ý là có người yêu hoặc sắp có người yêu rồi

Công việc của Ngu Nùng, bình thường còn không gặp được cả một người đàn ông tử tế. Trong mắt Tô Mạn, một người đàn ông tử tế, trước tiên phải có nhân phẩm, có học thức, có sự nghiệp, còn phải có chút địa vị và quyền lực, như vậy thì mới được.

Lão Sở nhà bà có chút quan hệ, trong nhà cũng có con cái chưa kết hôn nhưng nhân phẩm không tốt. Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, bà vẫn phải nhờ cháu trai Sở Du, người thím như bà lại phải mặt dày mày dạn nhờ cháu trai tham khảo cho con gái.

“Sở Du, anh ấy, có bạn gái rồi sao?” Ngu Nùng hỏi rất nhẹ.

Trái tim vui mừng khi thoát khỏi cơn ác mộng, không hiểu sao lại bình tĩnh lại.

Mặc dù cô vẫn chưa xác định được, Sở Du ngoài đời và Sở Du trong mơ có phải là một người hay không.

Nhưng tên giống nhau, dung mạo giống nhau, hình xăm giống nhau...

Cô đã nghĩ, có lẽ cơn ác mộng cũng giống như giấc mơ mà mọi người thường làm, trong mơ đôi khi cũng không hẳn là chính mình, sẽ mơ thấy mình là người khác.

Trong mơ quên mất mình là ai, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0