Đảo Hoang (2)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Cô lập tức dừng lại, mỉm cười: “Ừm, vậy anh tự cởi đi.”
Sau đó, ánh mắt cô lại xẹt qua cổ tay anh: “Cho em xem vết thương một chút.”
Giang Trầm lại tiếp tục trầm mặc, nắm lấy ngón tay cô.
Cuối cùng, Từ Ngộ Vãn vẫn phải từ bỏ, tiếp tục nằm lại trên giường, vươn tay che mắt mình.
Cô mỉm cười.
Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ thế chảy ra.
Cô đột nhiên hỏi: “Giang Trầm, em yêu anh, anh có yêu em không?”
Không nghe thấy câu trả lời của Giang Trầm.
Cô cũng biết là sẽ như vậy.
Từ Ngộ Vãn nói tiếp: “Anh, em đã từng nói, cho dù anh không yêu em cũng không sao, em có thể kiên trì, cho dù anh không trả lời cũng được. Nhưng mà anh đột nhiên lại đáp lại, em cứ tưởng là em đã thành công...”
Giọng nói của cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Em thực sự đã nghĩ mình thành công rồi, nếu như không phải em biết Tống Khê Nhiên điên rồi, nếu không phải...”
Nếu như không phải người ngoài giúp cô hiểu ra rõ ràng.
Một người đàn ông nhìn cô mà không có chút tình dục nào thì làm sao có thể yêu cô được? Từ Ngộ Vãn, sao cô có thể ngu xuẩn như vậy?
“Anh biết không, em tình nguyện để anh chưa từng đáp lại em.”
Nước mắt cô giàn giụa, bỗng nhiên lại ngồi dậy, nắm chặt lấy cánh tay trái của anh: “Vết thương trên tay anh... Căn bản không phải là rửa dao mổ không cẩn thận bị thương.”
“Em nghĩ lại, từ khi chúng ta bắt đầu làm tình thì cổ tay anh bắt đầu bị thương đúng không? Thế nên, cứ làm tình với em một lần thì anh lại cứa lên cổ tay mình một lần? Làm tình với em khiến anh ghê tởm lắm sao? Ghê tởm tới mức phải tự làm tổn thương chính bản thân mình?”
Cô vừa nói vừa cưỡng ép cởi cúc tay áo của Giang Trầm ra. Quả nhiên, chỗ băng gạc theo lý mà nói đã phải khép miệng từ lâu rồi, thế mà bây giờ lại có dấu máu đỏ tươi thấm qua băng gạc.
Mà ban đầu chỉ là cổ tay quấn băng, đến giờ này đã lan tràn lên cả cánh tay.
Giang Trầm không nói câu nào, lặng lẽ vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Em đoán đúng rồi, phải không?”
Từ Ngộ Vãn lại nhớ tới những lời của Nhạc Khả.
“Anh trai cậu cưng chiều cậu thật đấy.”
Đúng vậy, anh trai cưng chiều cô, thế nên cảm thấy cô đáng thương. Anh trai thương hại cô, thế nên cô muốn làm tình thì anh sẽ đồng ý làm tình với cô, còn giả vờ như bản thân rất nguyện ý, khiến cô tưởng anh thực sự đã yêu mình.
Từ Ngộ Vãn khóc không thành tiếng.
“Giang Trầm...” Cô khóc đến mức thở không ra hơi, gọi anh: “Có phải anh cảm thấy em đáng thương lắm không?”
Giang Trầm không trả lời cô, nhưng anh hôn cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự xót xa và nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy như là anh đang hôn người anh yêu quý cả đời vậy.
Anh liếm láp môi cô, đầu lưỡi dây dưa, quấn quýt không ngừng.
Trong phòng ngủ thậm chí còn vang lên tiếng nước.
Thật lâu sau, Giang Trầm mới buông cô ra, nhìn cô gái bị mình hôn đến mức gần như không thở nổi.
Đôi mắt Từ Ngộ Vãn vẫn ầng ậc nước, nhưng cô lại cười rộ lên, nhìn Giang Trầm: “Anh, từ nay về sau anh không cần phải làm tổn thương bản thân mình nữa... Không cần thiết...”
Bởi vì...
Cô muốn từ bỏ.
Cô muốn chạy trốn.
Cô cảm thấy rất đau.
Cô lại nhớ đến lời Nhạc Khả nói: “Cậu muốn cái gì anh ấy cũng sẽ cho cậu.”
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như thế. Mặc dù ngoài miệng Giang Trầm không nói, thế nhưng cô biết, chỉ cần là cô muốn thì anh đều sẽ cho cô. Thế nhưng, cuối cùng anh cũng chỉ có thể cho tới đây thôi.
Rốt cuộc anh vẫn không thể cho cô thứ mà cô muốn nhất.
Sau đó, ánh mắt cô lại xẹt qua cổ tay anh: “Cho em xem vết thương một chút.”
Giang Trầm lại tiếp tục trầm mặc, nắm lấy ngón tay cô.
Cuối cùng, Từ Ngộ Vãn vẫn phải từ bỏ, tiếp tục nằm lại trên giường, vươn tay che mắt mình.
Cô mỉm cười.
Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ thế chảy ra.
Cô đột nhiên hỏi: “Giang Trầm, em yêu anh, anh có yêu em không?”
Không nghe thấy câu trả lời của Giang Trầm.
Cô cũng biết là sẽ như vậy.
Từ Ngộ Vãn nói tiếp: “Anh, em đã từng nói, cho dù anh không yêu em cũng không sao, em có thể kiên trì, cho dù anh không trả lời cũng được. Nhưng mà anh đột nhiên lại đáp lại, em cứ tưởng là em đã thành công...”
Giọng nói của cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Em thực sự đã nghĩ mình thành công rồi, nếu như không phải em biết Tống Khê Nhiên điên rồi, nếu không phải...”
Nếu như không phải người ngoài giúp cô hiểu ra rõ ràng.
Một người đàn ông nhìn cô mà không có chút tình dục nào thì làm sao có thể yêu cô được? Từ Ngộ Vãn, sao cô có thể ngu xuẩn như vậy?
“Anh biết không, em tình nguyện để anh chưa từng đáp lại em.”
Nước mắt cô giàn giụa, bỗng nhiên lại ngồi dậy, nắm chặt lấy cánh tay trái của anh: “Vết thương trên tay anh... Căn bản không phải là rửa dao mổ không cẩn thận bị thương.”
“Em nghĩ lại, từ khi chúng ta bắt đầu làm tình thì cổ tay anh bắt đầu bị thương đúng không? Thế nên, cứ làm tình với em một lần thì anh lại cứa lên cổ tay mình một lần? Làm tình với em khiến anh ghê tởm lắm sao? Ghê tởm tới mức phải tự làm tổn thương chính bản thân mình?”
Cô vừa nói vừa cưỡng ép cởi cúc tay áo của Giang Trầm ra. Quả nhiên, chỗ băng gạc theo lý mà nói đã phải khép miệng từ lâu rồi, thế mà bây giờ lại có dấu máu đỏ tươi thấm qua băng gạc.
Mà ban đầu chỉ là cổ tay quấn băng, đến giờ này đã lan tràn lên cả cánh tay.
Giang Trầm không nói câu nào, lặng lẽ vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Em đoán đúng rồi, phải không?”
Từ Ngộ Vãn lại nhớ tới những lời của Nhạc Khả.
“Anh trai cậu cưng chiều cậu thật đấy.”
Đúng vậy, anh trai cưng chiều cô, thế nên cảm thấy cô đáng thương. Anh trai thương hại cô, thế nên cô muốn làm tình thì anh sẽ đồng ý làm tình với cô, còn giả vờ như bản thân rất nguyện ý, khiến cô tưởng anh thực sự đã yêu mình.
Từ Ngộ Vãn khóc không thành tiếng.
“Giang Trầm...” Cô khóc đến mức thở không ra hơi, gọi anh: “Có phải anh cảm thấy em đáng thương lắm không?”
Giang Trầm không trả lời cô, nhưng anh hôn cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự xót xa và nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy như là anh đang hôn người anh yêu quý cả đời vậy.
Anh liếm láp môi cô, đầu lưỡi dây dưa, quấn quýt không ngừng.
Trong phòng ngủ thậm chí còn vang lên tiếng nước.
Thật lâu sau, Giang Trầm mới buông cô ra, nhìn cô gái bị mình hôn đến mức gần như không thở nổi.
Đôi mắt Từ Ngộ Vãn vẫn ầng ậc nước, nhưng cô lại cười rộ lên, nhìn Giang Trầm: “Anh, từ nay về sau anh không cần phải làm tổn thương bản thân mình nữa... Không cần thiết...”
Bởi vì...
Cô muốn từ bỏ.
Cô muốn chạy trốn.
Cô cảm thấy rất đau.
Cô lại nhớ đến lời Nhạc Khả nói: “Cậu muốn cái gì anh ấy cũng sẽ cho cậu.”
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như thế. Mặc dù ngoài miệng Giang Trầm không nói, thế nhưng cô biết, chỉ cần là cô muốn thì anh đều sẽ cho cô. Thế nhưng, cuối cùng anh cũng chỉ có thể cho tới đây thôi.
Rốt cuộc anh vẫn không thể cho cô thứ mà cô muốn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro