Trắng Bệch (1)-...
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Lúc Từ Ngộ Vãn tắm xong đi ra ngoài thì Giang Trầm đang đứng bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía cô. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô lại cảm thấy bóng dáng của Giang Trầm có chút cô đơn.
Từ Ngộ Vãn vô thức ngẩn người một lát, nhẹ giọng gọi anh: “Anh trai.”
Giang Trầm quay đầu lại, đối mặt với cô. Thật lâu sau, anh ném chiếc điện thoại di động trong tay xuống giường, bước tới trước mặt Từ Ngộ Vãn, đẩy cô lên tường.
Anh hôn cô.
Anh thô bạo cạy mở hàm răng của cô, cắn vào môi cô, Từ Ngộ Vãn cảm thấy môi mình nhói lên một cái.
Anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi của cô, liếm sạch nước bọt trong khoang miệng cô. Từ Ngộ Vãn không thở nổi, cổ họng ngứa ngáy phát ra những tiếng hừ hừ.
Bàn tay to lớn của Giang Trầm vuốt ve dọc sống lưng cô, lướt qua phần eo. Anh vén bộ đồ ngủ của cô lên, lần mò xuống dưới.
Hơi lạnh của điều hòa tiến vào phần giữa hai chân cô.
Từ Ngộ Vãn bị hôn đến ý loạn tình mê, giờ phút này cô bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Cô mở mắt ra, chống hai tay lên ngực Giang Trầm, cố gắng hết sức đẩy anh ra.
“Giang Trầm, anh muốn làm gì?”
Đôi môi của Từ Ngộ Vãn đỏ ửng lên, trong mắt cũng lấp lánh nước. Cô không biết lúc này trông bản thân mình hấp dẫn đến nhường nào.
Giang Trầm vươn một ngón tay đặt lên miệng cô, ý bảo cô đừng nói chuyện.
Từ Ngộ Vãn vẫn không chịu im, cô cảm thấy ấm ức vô cùng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: “Giang Trầm, rốt cuộc thì anh có ý gì? Đừng nói là anh chỉ muốn làm tình với em!”
Đôi mắt của Từ Ngộ Vãn đỏ bừng, trông giống hệt một chú thỏ con, vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Rõ ràng anh không quan tâm em chút nào! Em chỉ là em gái của anh thôi! Anh không phải đang chiều chuộng em, anh rõ ràng là đang đùa giỡn với tình cảm của em.”
“Em đã nói rồi, em không cần anh phải đáp lại tình cảm của em! Anh lừa gạt em thú vị lắm à? Hay là anh cho là em là một người rẻ tiền như vậy?”
“Em không cần anh thương hại em, anh thế này rõ ràng là đang lừa gạt em!”
“Anh không thích em, không yêu em. Khả Khả còn nói anh cưng chiều em, thực ra anh không cưng chiều em chút nào! Ròng rã hai tháng anh không hề gọi điện thoại hay nhắn tin cho em lấy một lần. Em đã cố gắng để buông tay mà anh lại tới quấy rầy em, sao anh có thể xấu xa như vậy!”
Từ Ngộ Vãn ngồi thụp xuống, ôm chân khóc lóc, nước mắt không thể nào ngừng được.
Tất cả mọi bất bình và ấm ức đều bị nụ hôn của anh khơi mào bùng nổ. Cô cũng không phải đang trách móc Giang Trầm, cô chỉ đơn giản là đang phát tiết nỗi ấm ức của mình thôi.
Chẳng mấy chốc, hai mắt Từ Ngộ Vãn sưng húp lên.
Giang Trầm nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi đi tới. Anh cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Từ Ngộ Vãn ôm chặt eo anh, há miệng cắn lên vai anh. Cô cắn rất mạnh, không chút lưu tình, thế nhưng Giang Trầm lại giống như không có cảm giác gì, để mặc cho cô cắn.
Nhưng Từ Ngộ Vãn vừa cắn được một lát đã bắt đầu đau lòng. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là đê tiện, từ khi cô bắt đầu thích anh thì đã chú định bản thân cô sẽ đê tiện mãi như thế rồi.
Cô buông anh ra, quay mặt sang chỗ khác: “Anh ra ngoài trước đi.”
Cô muốn yên lặng một mình.
Giang Trầm nghe thấy vậy thì đứng lên, rời khỏi căn phòng.
Từ Ngộ Vãn ngồi tại chỗ một lúc, chờ khi ổn định lại tâm trạng thì mới đứng dậy. Điện thoại di động của cô bị Giang Trầm ném lên giường, cô đi vòng qua để lấy, lại nhìn thấy một con dao gọt hoa quả ở trên tủ đầu giường.
Con dao này còn mới tinh, bên trên vẫn còn vết máu chưa khô.
Mà ở dưới sàn nhà chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vũng máu, sàn nhà bằng gỗ cũng nhuốm máu chuyển sang màu đậm hơn.
Từ Ngộ Vãn như bị sét đánh. Cô không biết mình đã ra khỏi phòng như thế nào, cũng không biết mình xuống lầu như thế nào. Cô lảo đảo đứng trước mặt Giang Trầm, Giang Trầm cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giọng nói của Từ Ngộ Vãn run run: “Anh, em muốn xem vết thương của anh.”
Giang Trầm khẽ giật mình.
Từ Ngộ Vãn vô thức ngẩn người một lát, nhẹ giọng gọi anh: “Anh trai.”
Giang Trầm quay đầu lại, đối mặt với cô. Thật lâu sau, anh ném chiếc điện thoại di động trong tay xuống giường, bước tới trước mặt Từ Ngộ Vãn, đẩy cô lên tường.
Anh hôn cô.
Anh thô bạo cạy mở hàm răng của cô, cắn vào môi cô, Từ Ngộ Vãn cảm thấy môi mình nhói lên một cái.
Anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi của cô, liếm sạch nước bọt trong khoang miệng cô. Từ Ngộ Vãn không thở nổi, cổ họng ngứa ngáy phát ra những tiếng hừ hừ.
Bàn tay to lớn của Giang Trầm vuốt ve dọc sống lưng cô, lướt qua phần eo. Anh vén bộ đồ ngủ của cô lên, lần mò xuống dưới.
Hơi lạnh của điều hòa tiến vào phần giữa hai chân cô.
Từ Ngộ Vãn bị hôn đến ý loạn tình mê, giờ phút này cô bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Cô mở mắt ra, chống hai tay lên ngực Giang Trầm, cố gắng hết sức đẩy anh ra.
“Giang Trầm, anh muốn làm gì?”
Đôi môi của Từ Ngộ Vãn đỏ ửng lên, trong mắt cũng lấp lánh nước. Cô không biết lúc này trông bản thân mình hấp dẫn đến nhường nào.
Giang Trầm vươn một ngón tay đặt lên miệng cô, ý bảo cô đừng nói chuyện.
Từ Ngộ Vãn vẫn không chịu im, cô cảm thấy ấm ức vô cùng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: “Giang Trầm, rốt cuộc thì anh có ý gì? Đừng nói là anh chỉ muốn làm tình với em!”
Đôi mắt của Từ Ngộ Vãn đỏ bừng, trông giống hệt một chú thỏ con, vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Rõ ràng anh không quan tâm em chút nào! Em chỉ là em gái của anh thôi! Anh không phải đang chiều chuộng em, anh rõ ràng là đang đùa giỡn với tình cảm của em.”
“Em đã nói rồi, em không cần anh phải đáp lại tình cảm của em! Anh lừa gạt em thú vị lắm à? Hay là anh cho là em là một người rẻ tiền như vậy?”
“Em không cần anh thương hại em, anh thế này rõ ràng là đang lừa gạt em!”
“Anh không thích em, không yêu em. Khả Khả còn nói anh cưng chiều em, thực ra anh không cưng chiều em chút nào! Ròng rã hai tháng anh không hề gọi điện thoại hay nhắn tin cho em lấy một lần. Em đã cố gắng để buông tay mà anh lại tới quấy rầy em, sao anh có thể xấu xa như vậy!”
Từ Ngộ Vãn ngồi thụp xuống, ôm chân khóc lóc, nước mắt không thể nào ngừng được.
Tất cả mọi bất bình và ấm ức đều bị nụ hôn của anh khơi mào bùng nổ. Cô cũng không phải đang trách móc Giang Trầm, cô chỉ đơn giản là đang phát tiết nỗi ấm ức của mình thôi.
Chẳng mấy chốc, hai mắt Từ Ngộ Vãn sưng húp lên.
Giang Trầm nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi đi tới. Anh cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Từ Ngộ Vãn ôm chặt eo anh, há miệng cắn lên vai anh. Cô cắn rất mạnh, không chút lưu tình, thế nhưng Giang Trầm lại giống như không có cảm giác gì, để mặc cho cô cắn.
Nhưng Từ Ngộ Vãn vừa cắn được một lát đã bắt đầu đau lòng. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là đê tiện, từ khi cô bắt đầu thích anh thì đã chú định bản thân cô sẽ đê tiện mãi như thế rồi.
Cô buông anh ra, quay mặt sang chỗ khác: “Anh ra ngoài trước đi.”
Cô muốn yên lặng một mình.
Giang Trầm nghe thấy vậy thì đứng lên, rời khỏi căn phòng.
Từ Ngộ Vãn ngồi tại chỗ một lúc, chờ khi ổn định lại tâm trạng thì mới đứng dậy. Điện thoại di động của cô bị Giang Trầm ném lên giường, cô đi vòng qua để lấy, lại nhìn thấy một con dao gọt hoa quả ở trên tủ đầu giường.
Con dao này còn mới tinh, bên trên vẫn còn vết máu chưa khô.
Mà ở dưới sàn nhà chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vũng máu, sàn nhà bằng gỗ cũng nhuốm máu chuyển sang màu đậm hơn.
Từ Ngộ Vãn như bị sét đánh. Cô không biết mình đã ra khỏi phòng như thế nào, cũng không biết mình xuống lầu như thế nào. Cô lảo đảo đứng trước mặt Giang Trầm, Giang Trầm cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giọng nói của Từ Ngộ Vãn run run: “Anh, em muốn xem vết thương của anh.”
Giang Trầm khẽ giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro