Trắng Bệch (3)-...
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Từ Ngộ Vãn vẫn không thành thục trong chuyện hôn cho lắm, kỹ thuật rất kém. Nhưng Giang Trầm lại không có ý định giúp đỡ cô, để mặc cho cô tự làm, chỉ nâng tay vuốt ve lưng cô.
Chiếc váy mà Từ Ngộ Vãn mặc xẻ lưng, lộ ra vòng eo xinh đẹp, Giang Trầm nhấc tay vuốt ve nơi đó.
Anh nhíu mày, tránh khỏi đôi môi của cô.
Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy anh nói: “Đổi bộ khác.”
Anh đối diện với đôi mắt tròn xoe của cô, lại bổ sung thêm một câu: “Không cho phép mặc váy.”
Từ Ngộ Vãn ngẩn người hai giây, bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Cô không nhịn được mà ôm lấy anh: “Anh, anh đáng yêu chết đi được.”
Cô không nhịn được.
“Xong rồi, em rất muốn ăn anh, làm thế nào bây giờ?”
Giang Trầm đặt tay lên lưng cô, nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu cắn lên cổ cô.
Anh dùng sức mút một cái, hàm răng cọ xát lên da thịt nhẵn nhụi, lập tức xuất hiện một dấu hôn.
Thím Vương lau bếp xong thì ra lau bàn trà, lập tức nhìn thấy tiểu thư đang nằm trong lòng anh trai mình. Bà không nhìn rõ hai người đang làm gì, chắc là đang thì thầm chuyện gì đó.
Trước đây cũng luôn là như vậy, tiểu thư luôn có những câu chuyện kể mãi không hết. Mỗi lần tiểu thư muốn kể chuyện thì đều phải ngồi lên đùi anh trai.
Giang Trầm cũng rất chiều chuộng tiểu thư.
Thím Vương đang định cười tiểu thư lớn rồi mà vẫn như trẻ con, nhưng lại nhìn thấy bàn tay đang ôm eo tiểu thư của Giang Trầm nhẹ nhàng nâng lên, vén tóc tiểu thư ra sau gáy.
Gương mặt không chút biểu cảm, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu.
Sau đó, tiểu thư lại nắm lấy tay Giang Trầm, hôn lên những ngón tay mảnh khảnh của anh.
Tiểu thư tiếp tục rướn người hôn lên chóp mũi Giang Trầm, rồi lại cúi xuống, không biết hôn chỗ nào.
Thím Vương đoán chắc là cằm.
Cảm giác đột nhiên thay đổi.
Bà chợt cảm thấy sự thân mật của hai người này hơi cổ quái, không nên như thế.
...
Cuối cùng Từ Ngộ Vãn vẫn đi thay bộ váy kia ra.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần bò rách gối.
Nhìn cô vô cùng tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm hôn nhau trong phòng một lúc lâu rồi Giang Trầm mới đưa cô ra ngoài.
Từ Ngộ Vãn và Nhạc Khả hẹn nhau ở một quán cà phê. Giang Trầm đưa cô đến nơi rồi rời đi, trước khi đi còn hôn cô một cái thật sâu.
Từ Ngộ Vãn mỉm cười, nói anh trai cô bây giờ chẳng khác nào một tên cuồng hôn.
Giang Trầm từ chối cho ý kiến, lại hôn thêm một cái rồi mới khởi động xe rời đi.
Anh vừa lái xe đi thì điện thoại lập tức vang lên âm báo tin nhắn.
Giang Trầm lấy ra, nhìn tin tức mà bên kia gửi đến thì nhíu mày: Không giải quyết triệt để được, người chạy rồi.
Giang Trầm còn chưa kịp trả lời thì lại có một tin nhắn nữa gửi đến.
Văn phòng thám tử tư nhân INMO: [Giang tiên sinh, tiểu thư lại mất tích trong nhà vệ sinh rồi.]
Chiếc váy mà Từ Ngộ Vãn mặc xẻ lưng, lộ ra vòng eo xinh đẹp, Giang Trầm nhấc tay vuốt ve nơi đó.
Anh nhíu mày, tránh khỏi đôi môi của cô.
Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy anh nói: “Đổi bộ khác.”
Anh đối diện với đôi mắt tròn xoe của cô, lại bổ sung thêm một câu: “Không cho phép mặc váy.”
Từ Ngộ Vãn ngẩn người hai giây, bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Cô không nhịn được mà ôm lấy anh: “Anh, anh đáng yêu chết đi được.”
Cô không nhịn được.
“Xong rồi, em rất muốn ăn anh, làm thế nào bây giờ?”
Giang Trầm đặt tay lên lưng cô, nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu cắn lên cổ cô.
Anh dùng sức mút một cái, hàm răng cọ xát lên da thịt nhẵn nhụi, lập tức xuất hiện một dấu hôn.
Thím Vương lau bếp xong thì ra lau bàn trà, lập tức nhìn thấy tiểu thư đang nằm trong lòng anh trai mình. Bà không nhìn rõ hai người đang làm gì, chắc là đang thì thầm chuyện gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây cũng luôn là như vậy, tiểu thư luôn có những câu chuyện kể mãi không hết. Mỗi lần tiểu thư muốn kể chuyện thì đều phải ngồi lên đùi anh trai.
Giang Trầm cũng rất chiều chuộng tiểu thư.
Thím Vương đang định cười tiểu thư lớn rồi mà vẫn như trẻ con, nhưng lại nhìn thấy bàn tay đang ôm eo tiểu thư của Giang Trầm nhẹ nhàng nâng lên, vén tóc tiểu thư ra sau gáy.
Gương mặt không chút biểu cảm, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu.
Sau đó, tiểu thư lại nắm lấy tay Giang Trầm, hôn lên những ngón tay mảnh khảnh của anh.
Tiểu thư tiếp tục rướn người hôn lên chóp mũi Giang Trầm, rồi lại cúi xuống, không biết hôn chỗ nào.
Thím Vương đoán chắc là cằm.
Cảm giác đột nhiên thay đổi.
Bà chợt cảm thấy sự thân mật của hai người này hơi cổ quái, không nên như thế.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Từ Ngộ Vãn vẫn đi thay bộ váy kia ra.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần bò rách gối.
Nhìn cô vô cùng tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm hôn nhau trong phòng một lúc lâu rồi Giang Trầm mới đưa cô ra ngoài.
Từ Ngộ Vãn và Nhạc Khả hẹn nhau ở một quán cà phê. Giang Trầm đưa cô đến nơi rồi rời đi, trước khi đi còn hôn cô một cái thật sâu.
Từ Ngộ Vãn mỉm cười, nói anh trai cô bây giờ chẳng khác nào một tên cuồng hôn.
Giang Trầm từ chối cho ý kiến, lại hôn thêm một cái rồi mới khởi động xe rời đi.
Anh vừa lái xe đi thì điện thoại lập tức vang lên âm báo tin nhắn.
Giang Trầm lấy ra, nhìn tin tức mà bên kia gửi đến thì nhíu mày: Không giải quyết triệt để được, người chạy rồi.
Giang Trầm còn chưa kịp trả lời thì lại có một tin nhắn nữa gửi đến.
Văn phòng thám tử tư nhân INMO: [Giang tiên sinh, tiểu thư lại mất tích trong nhà vệ sinh rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro