Trắng Bệch (4)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Đầu Từ Ngộ Vãn lệch sang một bên, má cũng sưng phồng.
Tô Khác dường như phát hỏa, anh ta nắm chặt cằm cô, hung ác nói: “Con điếm, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nghe lời một chút. Ông đây không có thời gian lãng phí với mày đâu.”
Từ Ngộ Vãn trừng mắt nhìn anh ta, vẫn cố gắng kháng cự.
Tô Khác nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên cười rộ lên, khôi phục lại dáng vẻ khoa trương thường ngày. Anh ta đứng thẳng người: “Phối hợp một chút đi nào, em gái. Em cũng biết là anh đây có hứng thú với em mà. Trên đời này làm gì có thứ gì mà Tô Khác này không có được? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, có người đi theo em, chắc là chỉ lát nữa sẽ tìm được tới đây thôi. Chúng ta tranh thủ thời gian làm một chút nhé?”
Từ Ngộ Vãn cười lạnh.
Tô Khác lại tiến đến gần cô, khom người xuống, mỉm cười rạng rỡ: “Em nhìn vết thương trên mặt anh đi, đều là do bị người đàn ông của em đánh đấy. Em nói xem, em ở bên một tên đàn ông biến thái như vậy không thấy khó chịu à? Em đi đâu cũng bị anh ta giám sát, em không cảm thấy mất tự do sao? Chúng ta chơi chút trò kích thích, cho anh ta phải khó chịu, cắm sừng anh ta, được không?”
Từ Ngộ Vãn nghe thấy anh ta nói như vậy thì ngẩn người, ánh mắt lập tức thất thần.
Tô Khác lột miếng băng dính che miệng cô ra, muốn hôn cô. Từ Ngộ Vãn đột nhiên ngửa đầu ra sau, lấy hết sức mà hét lên: “Cút đi! Đồ thần kinh! Sao anh vẫn chưa bị đánh chết cơ chứ!”
Sao anh vẫn chưa chết!!!
Tô Khác nghe thấy cô nói như thế thì ý cười trên gương mặt lập tức biến mất. Anh ta siết chặt tay lại.
Hai giây sau, Tô Khác lại hung hăng tát cô một cái nữa.
Khóe miệng Từ Ngộ Vãn bắt đầu rỉ máu.
“Con tiện nhân!” Lúc này Tô Khác hoàn toàn không khắc chế tâm trạng của mình nữa, anh ta bóp chặt cổ cô, giống như muốn bóp chết cô vậy. Hai mắt anh ta đỏ bừng.
“Mày còn giả vờ trong trắng cái gì nữa? Chẳng phải mày đã sớm bị đàn ông đụ nát rồi à? Mày tưởng tao muốn làm tình với mày lắm à? Mày đúng là con điếm khốn nạn.”
“Tao có hứng thú với mày, thế mà mày lại dám làm tình với người khác. Tao nói cho mày biết, tiểu huyệt của mày là của tao, chỉ có thể bị tao đụ nát, biết không?”
Câu nói của anh ta câu sau mâu thuẫn với câu trước, tay vẫn bóp chặt cổ Từ Ngộ Vãn. Cô cảm thấy oxy trong phổi mình sắp bị rút cạn rồi. Từ Ngộ Vãn liều mạng giãy dụa, nhưng không thể nào đấu lại được với anh ta, cô gần như mất tri thức.
Một giây sau, Tô Khác lại thả tay ra. Ngay khi Từ Ngộ Vãn cố gắng hít thở thì anh ta lại tát cô thêm cái nữa. Từ Ngộ Vãn bị đánh đến mức nôn ra máu, không kêu được thành tiếng, nước mắt giàn dụa.
Tô Khác vẫn không chịu dừng tay, anh ta điên cuồng túm cổ áo Từ Ngộ Vãn, hét lớn: “Muốn tao chết?”
Nói xong, anh ta giơ chân lên đạp thẳng vào bụng Từ Ngộ Vãn, khiến cô bay ra xa. Toàn bộ thùng trong kho đổ ập lên người cô.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bụng cô đau đớn vô cùng, cô đau đến mức không thể phát ra âm thanh được, máu và nước mắt nhuộm ướt chiếc áo trắng của cô.
Từ Ngộ Vãn tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình dập nát rồi.
Tô Khác chạy tới, nắm cổ áo cô kéo lên, sau đó hung hăng xé toạc áo sơ mi của cô.
Vải vóc dưới tay Tô Khác yếu ớt vô cùng, anh ta nhanh chóng xé chiếc áo sơ mi của cô ra làm hai mảnh, quần cũng gần như bị anh ta xé toạc. Tô Khác trực tiếp nắm lấy bầu ngực tròn trịa được bao bọc dưới áo ngực của cô.
Cô không còn sức lực để giãy dụa nữa, chỉ có thể khóc không thành tiếng.
Cô cảm thấy rất buồn nôn, anh ta đã chạm vào người cô rồi, cô muốn chết ngay lúc này.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Nếu như thân thể của cô thực sự bị anh ta vấy bẩn thì cô chắc chắn sẽ tự sát.
Tô Khác cảm nhận được cô đang giãy dụa thì lại tát cô thêm một cái nữa.
Từ Ngộ Vãn bị anh ta đánh đến mức không thể nào động đậy nổi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này, so với chuyện không có được tình yêu của Giang Trầm thì chuyện này càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ phát sinh thì cô lại muốn chết ngay lập tức.
Cô tình nguyện chết!
Từ Ngộ Vãn khóc nức nở.
Mắt thấy Tô Khác đã chuẩn bị xé quần lót và áo lót của cô ra, Từ Ngộ Vãn tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Trong đầu cô đều là gương mặt của Giang Trầm.
Lạnh lùng, hờ hững, nhưng lại vì cô mà động tình đến mức mất khống chế.
Từ Ngộ Vãn đã chuẩn bị xong tinh thần để đón nhận cái chết rồi.
Ngay khi Tô Khác chuẩn bị luồn tay vào trong quần lót của cô thì cửa nhà kho bị đạp bay ra.
Từ Ngộ Vãn nằm trên mặt đất, tay vẫn bị trói trên ghế, thân thể co ro. Cô không kịp nhìn thấy gì, chỉ đột nhiên cảm thấy Tô Khác bị người ta đạp thẳng lên tường.
Là Giang Trầm.
Anh trai của cô.
Tô Khác dường như phát hỏa, anh ta nắm chặt cằm cô, hung ác nói: “Con điếm, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nghe lời một chút. Ông đây không có thời gian lãng phí với mày đâu.”
Từ Ngộ Vãn trừng mắt nhìn anh ta, vẫn cố gắng kháng cự.
Tô Khác nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên cười rộ lên, khôi phục lại dáng vẻ khoa trương thường ngày. Anh ta đứng thẳng người: “Phối hợp một chút đi nào, em gái. Em cũng biết là anh đây có hứng thú với em mà. Trên đời này làm gì có thứ gì mà Tô Khác này không có được? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, có người đi theo em, chắc là chỉ lát nữa sẽ tìm được tới đây thôi. Chúng ta tranh thủ thời gian làm một chút nhé?”
Từ Ngộ Vãn cười lạnh.
Tô Khác lại tiến đến gần cô, khom người xuống, mỉm cười rạng rỡ: “Em nhìn vết thương trên mặt anh đi, đều là do bị người đàn ông của em đánh đấy. Em nói xem, em ở bên một tên đàn ông biến thái như vậy không thấy khó chịu à? Em đi đâu cũng bị anh ta giám sát, em không cảm thấy mất tự do sao? Chúng ta chơi chút trò kích thích, cho anh ta phải khó chịu, cắm sừng anh ta, được không?”
Từ Ngộ Vãn nghe thấy anh ta nói như vậy thì ngẩn người, ánh mắt lập tức thất thần.
Tô Khác lột miếng băng dính che miệng cô ra, muốn hôn cô. Từ Ngộ Vãn đột nhiên ngửa đầu ra sau, lấy hết sức mà hét lên: “Cút đi! Đồ thần kinh! Sao anh vẫn chưa bị đánh chết cơ chứ!”
Sao anh vẫn chưa chết!!!
Tô Khác nghe thấy cô nói như thế thì ý cười trên gương mặt lập tức biến mất. Anh ta siết chặt tay lại.
Hai giây sau, Tô Khác lại hung hăng tát cô một cái nữa.
Khóe miệng Từ Ngộ Vãn bắt đầu rỉ máu.
“Con tiện nhân!” Lúc này Tô Khác hoàn toàn không khắc chế tâm trạng của mình nữa, anh ta bóp chặt cổ cô, giống như muốn bóp chết cô vậy. Hai mắt anh ta đỏ bừng.
“Mày còn giả vờ trong trắng cái gì nữa? Chẳng phải mày đã sớm bị đàn ông đụ nát rồi à? Mày tưởng tao muốn làm tình với mày lắm à? Mày đúng là con điếm khốn nạn.”
“Tao có hứng thú với mày, thế mà mày lại dám làm tình với người khác. Tao nói cho mày biết, tiểu huyệt của mày là của tao, chỉ có thể bị tao đụ nát, biết không?”
Câu nói của anh ta câu sau mâu thuẫn với câu trước, tay vẫn bóp chặt cổ Từ Ngộ Vãn. Cô cảm thấy oxy trong phổi mình sắp bị rút cạn rồi. Từ Ngộ Vãn liều mạng giãy dụa, nhưng không thể nào đấu lại được với anh ta, cô gần như mất tri thức.
Một giây sau, Tô Khác lại thả tay ra. Ngay khi Từ Ngộ Vãn cố gắng hít thở thì anh ta lại tát cô thêm cái nữa. Từ Ngộ Vãn bị đánh đến mức nôn ra máu, không kêu được thành tiếng, nước mắt giàn dụa.
Tô Khác vẫn không chịu dừng tay, anh ta điên cuồng túm cổ áo Từ Ngộ Vãn, hét lớn: “Muốn tao chết?”
Nói xong, anh ta giơ chân lên đạp thẳng vào bụng Từ Ngộ Vãn, khiến cô bay ra xa. Toàn bộ thùng trong kho đổ ập lên người cô.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bụng cô đau đớn vô cùng, cô đau đến mức không thể phát ra âm thanh được, máu và nước mắt nhuộm ướt chiếc áo trắng của cô.
Từ Ngộ Vãn tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình dập nát rồi.
Tô Khác chạy tới, nắm cổ áo cô kéo lên, sau đó hung hăng xé toạc áo sơ mi của cô.
Vải vóc dưới tay Tô Khác yếu ớt vô cùng, anh ta nhanh chóng xé chiếc áo sơ mi của cô ra làm hai mảnh, quần cũng gần như bị anh ta xé toạc. Tô Khác trực tiếp nắm lấy bầu ngực tròn trịa được bao bọc dưới áo ngực của cô.
Cô không còn sức lực để giãy dụa nữa, chỉ có thể khóc không thành tiếng.
Cô cảm thấy rất buồn nôn, anh ta đã chạm vào người cô rồi, cô muốn chết ngay lúc này.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Cút đi!
Cút đi!
Cút đi!
Nếu như thân thể của cô thực sự bị anh ta vấy bẩn thì cô chắc chắn sẽ tự sát.
Tô Khác cảm nhận được cô đang giãy dụa thì lại tát cô thêm một cái nữa.
Từ Ngộ Vãn bị anh ta đánh đến mức không thể nào động đậy nổi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này, so với chuyện không có được tình yêu của Giang Trầm thì chuyện này càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ phát sinh thì cô lại muốn chết ngay lập tức.
Cô tình nguyện chết!
Từ Ngộ Vãn khóc nức nở.
Mắt thấy Tô Khác đã chuẩn bị xé quần lót và áo lót của cô ra, Từ Ngộ Vãn tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Trong đầu cô đều là gương mặt của Giang Trầm.
Lạnh lùng, hờ hững, nhưng lại vì cô mà động tình đến mức mất khống chế.
Từ Ngộ Vãn đã chuẩn bị xong tinh thần để đón nhận cái chết rồi.
Ngay khi Tô Khác chuẩn bị luồn tay vào trong quần lót của cô thì cửa nhà kho bị đạp bay ra.
Từ Ngộ Vãn nằm trên mặt đất, tay vẫn bị trói trên ghế, thân thể co ro. Cô không kịp nhìn thấy gì, chỉ đột nhiên cảm thấy Tô Khác bị người ta đạp thẳng lên tường.
Là Giang Trầm.
Anh trai của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro