Xanh Đậm (2)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
“Khoảng thời gian đó thực sự rất tồi tệ, em cũng đã cố gắng tránh mặt anh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì em lại vô thức muốn lại gần anh hơn nữa. Em đã nghĩ rất nhiều, tại sao chúng ta lại là anh em cơ chứ? Tại sao? Nếu như chúng ta không phải là anh em thì em đã có thể quang minh chính đại yêu anh rồi. Nhưng sau đó em lại nghĩ, nếu như chúng ta không phải là anh em thì có khi em đã chẳng có cơ hội được gặp anh.”
“Có đôi khi em căm hận chuyện chúng ta có chung một nửa dòng máu, nhưng lại cũng có lúc em phải cảm ơn chuyện chúng ta có chung nửa dòng máu. Thế nên, em cảm thấy, cho dù là anh em thì có sao chứ? Cho dù tình yêu của em trái với luân thường đạo lý thì có sao chứ? Em cũng chỉ là yêu anh trai của mình thôi mà.”
Cô nói đến câu cuối cùng thì gần như nghẹn ngào. Giang Trầm yên lặng lắng nghe, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Quả nhiên là cô đang khóc, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Anh trai, cho dù... Cho dù chúng ta là anh em... anh cũng đừng rời bỏ em, được không? Anh đã nói anh yêu em, chúng ta cũng đã làm tình với nhau rất nhiều lần rồi, em... em không thể rời bỏ anh.”
Sau khi biết bản thân mình thích anh trai, cô luôn sống trong dằn vặt và tự trách.
Không ai biết rõ điều đó hơn Giang Trầm.
Giang Trầm thở dài một tiếng, chậm rãi lau nước mắt cho cô, cử chỉ dịu dàng ngập tràn yêu thương.
Giang Trầm dịu dàng: “Ngoan, đừng khóc, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Từ Ngộ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, nức nở: “Anh nói thật chứ? Anh trai, anh đừng gạt em.”
Giang Trầm khẽ cười: “Ừm, không gạt em.”
Từ Ngộ Vãn bị nụ cười của anh mê hoặc, cô đột nhiên hiểu tại sao bình thường Giang Trầm lại luôn hờ hững lạnh lùng đến thế. Bởi vì khi anh cười lên thì lực sát thương là trí mạng, căn bản không có cách chống cự.
Từ Ngộ Vãn không nhịn được, nhào lên người anh.
Nếu như là bình thường thì chắc chắn cô sẽ đòi hôn anh, làm anh. Nhưng bây giờ trong lòng cô có khúc mắc, thế nên chỉ đơn giản là ôm thôi, nhưng cái ôm này rất chặt.
Giang Trầm ôm lấy cô, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi.”
Từ Ngộ Vãn lúc đầu còn không kịp phản ứng lại, không biết anh đang xin lỗi cái gì, nhưng sau đó cô đã biết rồi.
Có lẽ anh muốn xin lỗi vì đã khiến cho quãng thời gian cô thầm yêu anh phải trải qua một cách vô cùng tồi tệ.
Có lẽ anh muốn xin lỗi vì sự lạnh lùng và thờ ơ của anh đã gây ra cho cô những tổn thương sâu sắc.
Ngữ điệu của anh rất bình ổn, chất giọng vẫn lạnh lùng như thế, câu xin lỗi cũng giống như là thoáng qua.
Nhưng Từ Ngộ Vãn lại nghe được rất rõ ràng, cô còn nghe được trong lời xin lỗi của anh có cả sự thành khẩn và tình ý, là sự xin lỗi chân thành xuất phát từ tận trái tim.
Tuy nhiên, Từ Ngộ Vãn lại cảm thấy, nếu như thời gian quay ngược trở lại thì chắc là Giang Trầm vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn giống như trước đó.
“Có đôi khi em căm hận chuyện chúng ta có chung một nửa dòng máu, nhưng lại cũng có lúc em phải cảm ơn chuyện chúng ta có chung nửa dòng máu. Thế nên, em cảm thấy, cho dù là anh em thì có sao chứ? Cho dù tình yêu của em trái với luân thường đạo lý thì có sao chứ? Em cũng chỉ là yêu anh trai của mình thôi mà.”
Cô nói đến câu cuối cùng thì gần như nghẹn ngào. Giang Trầm yên lặng lắng nghe, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Quả nhiên là cô đang khóc, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Anh trai, cho dù... Cho dù chúng ta là anh em... anh cũng đừng rời bỏ em, được không? Anh đã nói anh yêu em, chúng ta cũng đã làm tình với nhau rất nhiều lần rồi, em... em không thể rời bỏ anh.”
Sau khi biết bản thân mình thích anh trai, cô luôn sống trong dằn vặt và tự trách.
Không ai biết rõ điều đó hơn Giang Trầm.
Giang Trầm thở dài một tiếng, chậm rãi lau nước mắt cho cô, cử chỉ dịu dàng ngập tràn yêu thương.
Giang Trầm dịu dàng: “Ngoan, đừng khóc, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Từ Ngộ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, nức nở: “Anh nói thật chứ? Anh trai, anh đừng gạt em.”
Giang Trầm khẽ cười: “Ừm, không gạt em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Ngộ Vãn bị nụ cười của anh mê hoặc, cô đột nhiên hiểu tại sao bình thường Giang Trầm lại luôn hờ hững lạnh lùng đến thế. Bởi vì khi anh cười lên thì lực sát thương là trí mạng, căn bản không có cách chống cự.
Từ Ngộ Vãn không nhịn được, nhào lên người anh.
Nếu như là bình thường thì chắc chắn cô sẽ đòi hôn anh, làm anh. Nhưng bây giờ trong lòng cô có khúc mắc, thế nên chỉ đơn giản là ôm thôi, nhưng cái ôm này rất chặt.
Giang Trầm ôm lấy cô, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi.”
Từ Ngộ Vãn lúc đầu còn không kịp phản ứng lại, không biết anh đang xin lỗi cái gì, nhưng sau đó cô đã biết rồi.
Có lẽ anh muốn xin lỗi vì đã khiến cho quãng thời gian cô thầm yêu anh phải trải qua một cách vô cùng tồi tệ.
Có lẽ anh muốn xin lỗi vì sự lạnh lùng và thờ ơ của anh đã gây ra cho cô những tổn thương sâu sắc.
Ngữ điệu của anh rất bình ổn, chất giọng vẫn lạnh lùng như thế, câu xin lỗi cũng giống như là thoáng qua.
Nhưng Từ Ngộ Vãn lại nghe được rất rõ ràng, cô còn nghe được trong lời xin lỗi của anh có cả sự thành khẩn và tình ý, là sự xin lỗi chân thành xuất phát từ tận trái tim.
Tuy nhiên, Từ Ngộ Vãn lại cảm thấy, nếu như thời gian quay ngược trở lại thì chắc là Giang Trầm vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn giống như trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro