Xanh Đậm (3)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Từ Ngộ Vãn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Giang Trầm thì lập tức không lộn xộn nữa, mừng rỡ đứng lên nói: “Anh, anh làm phẫu thuật xong rồi à?” Sau đó, cô tiến lại gần anh, cười nói: “Anh nhìn xem, Nhạc Khả hết lòng với em chưa này. Cậu ấy nghe nói em đi ra ngoài nên không yên lòng, cứ nhất định phải tới gặp em thì mới an tâm. Anh nói xem, có phải cô ấy rất dính người không?”
Giang Trầm từ chối cho ý kiến, Nhạc Khả lè lưỡi với Từ Ngộ Vãn một cái, sau đó cũng đứng lên chào Giang Trầm.
Giang Trầm gật đầu với Nhạc Khả, tiếp tục đi về phía bàn làm việc của mình.
Đồ trên bàn làm việc vẫn vô cùng hoàn chỉnh, không bị lay động gì. Giang Trầm quan sát một lúc rồi ngồi xuống.
Nhạc Khả vô cùng nhạy bén, nhìn thấy Giang Trầm về thì cũng đoán là hai anh em muốn có không gian riêng, liền nhanh chóng lấy cớ đi nhà vệ sinh rồi chuồn mất.
Trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa lại cho hai người.
Từ Ngộ Vãn đúng là muốn dính lấy một chỗ với Giang Trầm. Chờ sau khi Nhạc Khả đi, cô liền đi tới bên cạnh Giang Trầm, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy anh.
Giang Trầm thuận thế ôm cô vào lòng, Từ Ngộ Vãn tươi cười: “Cuộc phẫu thuật diễn ra tốt đẹp chứ?”
Giang Trầm nhìn cô: “Ừm.”
Từ Ngộ Vãn: “Vậy chờ lát nữa chúng ta về nhà luôn sao?”
Giang Trầm: “Ừm.”
Từ Ngộ Vãn nhíu mày, bất mãn nhìn anh: “Anh anh nói ít như vậy?”
Cô lại nhào tới, cắn lên môi của anh.
Giang Trầm để mặc cho cô cắn, sau đó lại biến thành môi lưỡi giao thoa.
Chờ sau khi nụ hôn hoàn tất, ngón tay của Giang Trầm vuốt ve bờ môi đỏ mọng của cô, nhẹ giọng gọi: “Từ Ngộ Vãn.”
Từ Ngộ Vãn: “Ừm.”
Giang Trầm nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Sao vẫn chưa ăn?”
Từ Ngộ Vãn bị anh hỏi vậy thì sửng sốt một chút, nghĩ đến vừa rồi mình chơi đùa với Nhạc Khả quên cả ăn thì sợ anh tức giận, cô đành phải nói: “Bởi vì, em muốn chờ anh về rồi cùng ăn.”
Giang Trầm nhìn cô, không nói câu nào. Từ Ngộ Vãn bị anh nhìn cũng không hề lo lắng, ánh mắt sáng rực nhìn lại anh.
Cuối cùng, Giang Trầm ừ một tiếng, cầm lấy một miếng bánh nhung đỏ, nói: “Được, vậy thì cùng ăn.”
Không đợi Từ Ngộ Vãn kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng ngậm miếng bánh vào miệng, hơi ngửa đầu hôn lên miệng Từ Ngộ Vãn.
Đầu lưỡi nhanh chóng đẩy miếng bánh vào trong miệng cô.
Cuối cùng Từ Ngộ Vãn cũng hiểu anh nói cùng ăn có nghĩa là gì. Hô hấp của cô loạn nhịp, há miệng đón nhận nụ hôn của anh: “Đây mà là ăn à? Rõ ràng anh đang quyến rũ!”
Nhạc Khả ra đi vệ sinh trở về, kết quả vừa mới mở cửa phòng được một chút thì đã nhìn thấy Từ Ngộ Vãn đang ngồi trên đùi Giang Trầm, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Tay của Giang Trầm đặt trên eo cô, nhìn có vẻ không có tính công kích, nhưng thực ra lại có ham muốn giữ lấy rất mạnh, không có ý nhượng bộ chút nào.
Nhạc Khả sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Khả là đóng cửa lại.
Nhạc Khả đứng ngây người ở bên ngoài, không biết phải làm thế nào.
Tư thế hôn môi của hai người rõ ràng là rất quen thuộc, Nhạc Khả nghĩ đến cảnh tượng bên trong thì hai má đỏ bừng. Cô ấy suy nghĩ một chút, quyết định gửi tin nhắn cho Từ Ngộ Vãn, nói mình có việc phải đi trước. Nhắn xong tin này, Nhạc Khả lại nhắn tiếp một tin, hỏi Từ Ngộ Vãn tối nay có thể gặp nhau không.
Giang Trầm từ chối cho ý kiến, Nhạc Khả lè lưỡi với Từ Ngộ Vãn một cái, sau đó cũng đứng lên chào Giang Trầm.
Giang Trầm gật đầu với Nhạc Khả, tiếp tục đi về phía bàn làm việc của mình.
Đồ trên bàn làm việc vẫn vô cùng hoàn chỉnh, không bị lay động gì. Giang Trầm quan sát một lúc rồi ngồi xuống.
Nhạc Khả vô cùng nhạy bén, nhìn thấy Giang Trầm về thì cũng đoán là hai anh em muốn có không gian riêng, liền nhanh chóng lấy cớ đi nhà vệ sinh rồi chuồn mất.
Trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa lại cho hai người.
Từ Ngộ Vãn đúng là muốn dính lấy một chỗ với Giang Trầm. Chờ sau khi Nhạc Khả đi, cô liền đi tới bên cạnh Giang Trầm, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy anh.
Giang Trầm thuận thế ôm cô vào lòng, Từ Ngộ Vãn tươi cười: “Cuộc phẫu thuật diễn ra tốt đẹp chứ?”
Giang Trầm nhìn cô: “Ừm.”
Từ Ngộ Vãn: “Vậy chờ lát nữa chúng ta về nhà luôn sao?”
Giang Trầm: “Ừm.”
Từ Ngộ Vãn nhíu mày, bất mãn nhìn anh: “Anh anh nói ít như vậy?”
Cô lại nhào tới, cắn lên môi của anh.
Giang Trầm để mặc cho cô cắn, sau đó lại biến thành môi lưỡi giao thoa.
Chờ sau khi nụ hôn hoàn tất, ngón tay của Giang Trầm vuốt ve bờ môi đỏ mọng của cô, nhẹ giọng gọi: “Từ Ngộ Vãn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Ngộ Vãn: “Ừm.”
Giang Trầm nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Sao vẫn chưa ăn?”
Từ Ngộ Vãn bị anh hỏi vậy thì sửng sốt một chút, nghĩ đến vừa rồi mình chơi đùa với Nhạc Khả quên cả ăn thì sợ anh tức giận, cô đành phải nói: “Bởi vì, em muốn chờ anh về rồi cùng ăn.”
Giang Trầm nhìn cô, không nói câu nào. Từ Ngộ Vãn bị anh nhìn cũng không hề lo lắng, ánh mắt sáng rực nhìn lại anh.
Cuối cùng, Giang Trầm ừ một tiếng, cầm lấy một miếng bánh nhung đỏ, nói: “Được, vậy thì cùng ăn.”
Không đợi Từ Ngộ Vãn kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng ngậm miếng bánh vào miệng, hơi ngửa đầu hôn lên miệng Từ Ngộ Vãn.
Đầu lưỡi nhanh chóng đẩy miếng bánh vào trong miệng cô.
Cuối cùng Từ Ngộ Vãn cũng hiểu anh nói cùng ăn có nghĩa là gì. Hô hấp của cô loạn nhịp, há miệng đón nhận nụ hôn của anh: “Đây mà là ăn à? Rõ ràng anh đang quyến rũ!”
Nhạc Khả ra đi vệ sinh trở về, kết quả vừa mới mở cửa phòng được một chút thì đã nhìn thấy Từ Ngộ Vãn đang ngồi trên đùi Giang Trầm, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Tay của Giang Trầm đặt trên eo cô, nhìn có vẻ không có tính công kích, nhưng thực ra lại có ham muốn giữ lấy rất mạnh, không có ý nhượng bộ chút nào.
Nhạc Khả sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Khả là đóng cửa lại.
Nhạc Khả đứng ngây người ở bên ngoài, không biết phải làm thế nào.
Tư thế hôn môi của hai người rõ ràng là rất quen thuộc, Nhạc Khả nghĩ đến cảnh tượng bên trong thì hai má đỏ bừng. Cô ấy suy nghĩ một chút, quyết định gửi tin nhắn cho Từ Ngộ Vãn, nói mình có việc phải đi trước. Nhắn xong tin này, Nhạc Khả lại nhắn tiếp một tin, hỏi Từ Ngộ Vãn tối nay có thể gặp nhau không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro