Xanh Đậm (4)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Từ Ngộ Vãn không phản kháng lại kịp, bị tiếng cười của anh mê hoặc. Trên thực tế, Giang Trầm ngày thường cũng chẳng khác lúc trước là bao, lãnh cảm, hờ hững, trong mắt không có cảm xúc.
Thế nhưng, khi hai người ở chung một chỗ thì anh lại vô cùng mê người, sự chiếm hữu và cảm giác bá đạo thể hiện rõ trong từng cái ôm.
Tất cả khiến cô nhìn thấy Giang Trầm giống như một Giang Trầm khác.
Từ Ngộ Vãn nhìn anh cười như thế, cuối cùng lấy lại tinh thần, nhíu mày quay mặt sang chỗ khác: “Không cho phép dụ dỗ em, không cho phép anh cười như thế.”
Cô dừng một chút, sau đó lại bổ sung: “Không cho phép anh cười như thế với người khác.”
Cười với cô thì được.
Từ Ngộ Vãn vẫn phách lối bá đạo như thế, cô muốn tất cả mọi thứ của Giang Trầm đều là của mình. Giang Trầm có ham muốn chiếm hữu cô, mà cô cảm thấy tính chiếm hữu của mình cũng không thua kém gì anh.
Từ Ngộ Vãn không biết tại sao lại nhớ đến câu chuyện vừa rồi với Nhạc Khả.
Nhạc Khả: “Nếu như nói một cách nghiêm túc thì mối quan hệ của hai người là...”
“Loạn luân.” Từ Ngộ Vãn nói nốt nửa câu sau.
Nhạc Khả trầm mặc một chút, gật đầu: “Đúng vậy. Tớ không biết hai người nghĩ như thế nào, nhưng tớ biết cả hai người đều nhận định được chuyện này là không đúng.”
Từ Ngộ Vãn cúi đầu: “Ừm, tớ biết.”
Tất nhiên là cô biết, nếu như cô không biết thì cô cũng sẽ chẳng trải qua một khoảng thời gian thương tâm như vậy.
Mà Giang Trầm, hình như cũng thế.
Hai người làm tổn thương lẫn nhau, tổn thương chính bản thân mình. Bọn họ muốn đẩy nhau ra, nhưng cuối cùng lại không cách nào tách rời khỏi nhau, coi nhau như dưỡng khí mà sống, đã sớm gạt bỏ cái gọi là luân thường đạo lý rồi.
Người làm tổn hại đến luân thường đạo lý như thế này, chắc chắn sẽ bị thượng đế từ bỏ.
Cô thật xấu xa, một mình lăn xuống địa ngục còn chưa đủ, còn cố chấp muốn kéo cả Giang Trầm theo. Cô kéo anh vào vũng bùn, dây dưa với anh đời đời kiếp kiếp.
Xuống địa ngục thì xuống địa ngục thôi.
Cô không cần gì cả, chỉ cần Giang Trầm.
Nhạc Khả có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của cô. Cô ấy không nói gì, chỉ thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay Từ Ngộ Vãn, nhẹ nhàng nói: “Con đường này khó đi lắm, chuyện mà cậu phải suy nghĩ đến sẽ rất nhiều. Cha của cậu, ánh mắt của người đời, cậu có chắc là mình sẽ kiên trì được không?”
“Tiểu Vãn...” Nhạc Khả nói tiếp: “Nếu như cậu thực sự yêu Giang Trầm, vậy thì đừng từ bỏ, cũng hãy nắm chặt tay anh ấy, đừng để anh ấy từ bỏ.”
Nếu hai người buông tay, thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với vực sâu vạn trượng.
...
Từ Ngộ Vãn không xuất thần quá lâu, cô chỉ hơi suy nghĩ một lát, sau đó nói với Giang Trầm: “Anh, em không muốn ăn cơm.”
Giang Trầm nhìn cô một cái, chỉ “Ừ” chứ không có ý kiến gì.
Từ Ngộ Vãn: “Em muốn ăn anh.”
“Anh trai, chúng ta đã bao lâu không làm chuyện này rồi?”
Thế nhưng, khi hai người ở chung một chỗ thì anh lại vô cùng mê người, sự chiếm hữu và cảm giác bá đạo thể hiện rõ trong từng cái ôm.
Tất cả khiến cô nhìn thấy Giang Trầm giống như một Giang Trầm khác.
Từ Ngộ Vãn nhìn anh cười như thế, cuối cùng lấy lại tinh thần, nhíu mày quay mặt sang chỗ khác: “Không cho phép dụ dỗ em, không cho phép anh cười như thế.”
Cô dừng một chút, sau đó lại bổ sung: “Không cho phép anh cười như thế với người khác.”
Cười với cô thì được.
Từ Ngộ Vãn vẫn phách lối bá đạo như thế, cô muốn tất cả mọi thứ của Giang Trầm đều là của mình. Giang Trầm có ham muốn chiếm hữu cô, mà cô cảm thấy tính chiếm hữu của mình cũng không thua kém gì anh.
Từ Ngộ Vãn không biết tại sao lại nhớ đến câu chuyện vừa rồi với Nhạc Khả.
Nhạc Khả: “Nếu như nói một cách nghiêm túc thì mối quan hệ của hai người là...”
“Loạn luân.” Từ Ngộ Vãn nói nốt nửa câu sau.
Nhạc Khả trầm mặc một chút, gật đầu: “Đúng vậy. Tớ không biết hai người nghĩ như thế nào, nhưng tớ biết cả hai người đều nhận định được chuyện này là không đúng.”
Từ Ngộ Vãn cúi đầu: “Ừm, tớ biết.”
Tất nhiên là cô biết, nếu như cô không biết thì cô cũng sẽ chẳng trải qua một khoảng thời gian thương tâm như vậy.
Mà Giang Trầm, hình như cũng thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người làm tổn thương lẫn nhau, tổn thương chính bản thân mình. Bọn họ muốn đẩy nhau ra, nhưng cuối cùng lại không cách nào tách rời khỏi nhau, coi nhau như dưỡng khí mà sống, đã sớm gạt bỏ cái gọi là luân thường đạo lý rồi.
Người làm tổn hại đến luân thường đạo lý như thế này, chắc chắn sẽ bị thượng đế từ bỏ.
Cô thật xấu xa, một mình lăn xuống địa ngục còn chưa đủ, còn cố chấp muốn kéo cả Giang Trầm theo. Cô kéo anh vào vũng bùn, dây dưa với anh đời đời kiếp kiếp.
Xuống địa ngục thì xuống địa ngục thôi.
Cô không cần gì cả, chỉ cần Giang Trầm.
Nhạc Khả có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của cô. Cô ấy không nói gì, chỉ thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay Từ Ngộ Vãn, nhẹ nhàng nói: “Con đường này khó đi lắm, chuyện mà cậu phải suy nghĩ đến sẽ rất nhiều. Cha của cậu, ánh mắt của người đời, cậu có chắc là mình sẽ kiên trì được không?”
“Tiểu Vãn...” Nhạc Khả nói tiếp: “Nếu như cậu thực sự yêu Giang Trầm, vậy thì đừng từ bỏ, cũng hãy nắm chặt tay anh ấy, đừng để anh ấy từ bỏ.”
Nếu hai người buông tay, thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với vực sâu vạn trượng.
...
Từ Ngộ Vãn không xuất thần quá lâu, cô chỉ hơi suy nghĩ một lát, sau đó nói với Giang Trầm: “Anh, em không muốn ăn cơm.”
Giang Trầm nhìn cô một cái, chỉ “Ừ” chứ không có ý kiến gì.
Từ Ngộ Vãn: “Em muốn ăn anh.”
“Anh trai, chúng ta đã bao lâu không làm chuyện này rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro