Các vị tổ sư hiển linh sao?
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
"Ta không đưa các ngươi xuống Âm Ty đã là tốt lắm rồi, đừng có mà đòi hỏi nhiều!"
Hàn Phong nghe xong đề nghị của bọn chúng, cậu thẳng thừng gạt bỏ. Đường đường là một Thiên Sư đạo môn, mang theo 2 con quỷ bên cạnh thì làm gì còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở pháp thuật giới nữa.
Chưa kể đến việc gặp các đồng đạo, hay mấy lão gia tử môn phái khác lại cho rằng mình lén lút nuôi dưỡng quỷ để trục lợi riêng. Báo cáo cho tông môn, sư phụ không bắt mình về núi úp mặt vô tường 10 năm mới lạ.
Thấy cậu ta kiên quyết như vậy, Tiểu Kim và Tiểu Hoa chỉ biết thở dài. Nhìn nhau rồi cùng cúi đầu, xong mới hoá thành làn khói bay trở về chậu hoa lan.
Dù gì Hàn Phong cũng ở đây một thời gian, chuyện này từ từ tính cũng được. Cậu tiếp tục ra ngoài sân luyện tập thêm một lát, người ướt đẫm mồ hôi rồi mới chịu vào bên tắm rửa.
Chuẩn bị đồ mặc chỉnh tề rồi mới đi vào bên trong phòng thờ, vì Thẩm Phúc cũng là đệ tử đạo gia. Nên xây riêng một chổ để thờ cúng Tam Thanh, cùng các vị tổ sư.
Cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ về vấn đề của sư huynh Lục Phong mà cậu lại quên mất.
Hàn Phong sau khi cắm 3 nén nhang ngay ngắn vào lư hương, mới đưa hai tay lên bắt Liên Hoa Toả Sắc Ấn.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đệ tử Hàn Phong Tử, xin thỉnh an các vị tổ sư tại thượng!"
Hành đại lễ dập đầu, xong xuôi mọi thứ cậu mới nhìn ngó xung quanh. Căn phòng tuy không rộng rãi, nhưng mọi thứ trang trí rất hài hoà. Cùng với ánh sáng màu đỏ đậm, càng làm cho xung quanh thêm phần trang nghiêm.
Đang mỉm cười gật gật đầu, phía sau các bức chân dung đột ngột cùng phát sáng. Khiến cho Hàn Phong giật thót tim ra ngoài, vội xoay người lại.
Hoảng sợ không biết làm gì, cậu hét to lên như vậy khiến cho bên ngoài mọi người cũng không hiểu chuyện gì vội vàng xông vào.
"Các vị tổ sư gia hiển linh!"
Người chạy vào bên trong đầu tiên là Thẩm Phúc, nghe cậu ta nói như vậy ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy?"
Hàn Phong còn đưa tay lên chỉ vào các bức tranh, quả nhiên hình ảnh chân dung của ba vị Tam Thanh, Tam Đạo Chân Quân, thậm chí là các vị Tiên Hiền đạo gia thoắt ẩn thoắt hiện ánh sáng đủ màu đằng sau.
Chưa dừng lại ở đó, bức tranh tổ sư Chấn Ly Tử hai mắt còn chớp chớp liên tục. Từ khi nhập môn, cậu ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quái lạ như vậy.
Mọi người còn lại trong nhà nãy giờ đã tụ tập lại đứng hết ở phía ngoài cửa, xem thử có chuyện gì mà Hàn Phong lại la hét như vậy. Thẩm Phúc bực mình quay lại, lên tiếng trách mắng.
"Băng Băng, con có mau rút ổ cắm ra ngay không thì bảo?"
Không đợi quá 30 giây, tất cả lại trở nên như cũ. Thẩm Phúc đưa ánh mắt cạn lời, nhìn Hàn Phong còn đang chằm chằm vào những bức tranh trên điện thờ.
"Tiểu sư đệ, đây là hiệu ứng đèn huỳnh quang thôi, không phải các ngài giá lâm xuống thăm đệ đâu mà làm cho cả nhà mất ngủ à!"
Nói đến đây tất cả mọi người đồng thanh kêu "trời ơi", đến cả Thẩm phu nhân cũng lắc đầu mỉm cười ngao ngán.
"Hết chuyện rồi, giải tán giải tán mau lên!"
Thẩm Phúc cũng cười ha hả, xua tay bảo mọi người ai về phòng người nấy. Hàn Phong vẫn đứng im như bức tượng, đợi mọi người đi hết rồi mới vỗ vai ông ta ấp úng.
"Đèn...đèn huỳnh quang là cái gì?"
Không trách được, từ nhỏ cậu đã sống trên núi. Tuy cũng không phải lạc hậu kiểu thắp đèn dầu như ngày xưa. Thậm chí còn có cả tivi để xem phim, dùng điện thoại lướt mạng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Phong thấy tận mắt mấy cái vật dụng hiện đại như vậy.
Đến cả Thiên Sư cũng bó tay, tưởng các vị trên cao lại linh đến như vậy chứ. Vừa thắp nhang xong đã hiện thần quang, đến giờ tim cậu còn đập thình thịch.
"Băng Băng nó tự tay thiết kế trang trí lại căn phòng thờ á, mấy cái hiệu ứng này cứ đúng giờ hẹn là sẽ tự động bật lên!"
Vừa nói Thẩm Phúc còn đưa tay nghiêng bức tranh qua một bên cho Hàn Phong xem, đằng sau là những sợi dây điện nhỏ. Bóng đèn thì được lắp đằng sau các lỗ trống trên tường, tiết kiệm không gian đáng kể.
Hàn Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán, cọc cằn hỏi.
"Con gái huynh bộ không còn việc gì làm à, khi khổng khi không lại đi làm đẹp cho các vị tổ sư?"
Thẩm Phúc đảo ánh mắt né tránh, lấp ló mà trả lời.
"Ta thấy cũng OK lắm mà, với lại đâu có ảnh hưởng gì đến việc thờ cúng đâu!"
Nghe vậy cũng có lý, nhà cũng là nhà của người ta. Sửa soạn thế nào mình làm sao mà ý kiến được, nhưng Hàn Phong vẫn nheo mắt, tay chắp sau lưng đi ra bên ngoài. Còn nói lại một câu, cằn nhằn tỏ ý không phục.
"Đẹp cái đầu huynh ấy, hù chết bảo bối của đệ rồi!"
Những ngày này cứ vậy mà trôi qua nhanh chóng, đến khi Thẩm đại tẩu thông báo là đã chuẩn bị tất cả mọi giấy tờ. Chỉ cần Hàn Phong muốn, thì có thể đến học bất kì lúc nào.
Vì đa số người có chức vụ cũng đều có mối quan hệ với chị ta, nên không ai không cấp cho mặt mũi. Chuyện đi cửa sau này, chẳng tốn quá nhiều công sức vẫn có thể trót lọt.
"Đệ muốn ở lại đây, hay là đến ký túc xá ở trường?"
Thẩm đại tẩu thăm dò hỏi ý kiến của cậu ta, trên tay vẫn đang cầm bút ghi ghi vào tờ lý lịch.
Suốt khoảng thời gian này, gia đình họ luôn đối đãi với mình như người nhà. Cảm giác ở đây cũng rất thoải mái, thân quen. Chỉ có điều, cậu không muốn làm phiền đến cuộc sống của ai cả.
"Đệ sẽ đến ký túc xá!"
Thu xếp mọi thứ xong, ngày mai sẽ cùng chị ta đi đến trường gặp chủ nhiệm và các quản giáo trong đó.
Hàn Phong nghe xong đề nghị của bọn chúng, cậu thẳng thừng gạt bỏ. Đường đường là một Thiên Sư đạo môn, mang theo 2 con quỷ bên cạnh thì làm gì còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở pháp thuật giới nữa.
Chưa kể đến việc gặp các đồng đạo, hay mấy lão gia tử môn phái khác lại cho rằng mình lén lút nuôi dưỡng quỷ để trục lợi riêng. Báo cáo cho tông môn, sư phụ không bắt mình về núi úp mặt vô tường 10 năm mới lạ.
Thấy cậu ta kiên quyết như vậy, Tiểu Kim và Tiểu Hoa chỉ biết thở dài. Nhìn nhau rồi cùng cúi đầu, xong mới hoá thành làn khói bay trở về chậu hoa lan.
Dù gì Hàn Phong cũng ở đây một thời gian, chuyện này từ từ tính cũng được. Cậu tiếp tục ra ngoài sân luyện tập thêm một lát, người ướt đẫm mồ hôi rồi mới chịu vào bên tắm rửa.
Chuẩn bị đồ mặc chỉnh tề rồi mới đi vào bên trong phòng thờ, vì Thẩm Phúc cũng là đệ tử đạo gia. Nên xây riêng một chổ để thờ cúng Tam Thanh, cùng các vị tổ sư.
Cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ về vấn đề của sư huynh Lục Phong mà cậu lại quên mất.
Hàn Phong sau khi cắm 3 nén nhang ngay ngắn vào lư hương, mới đưa hai tay lên bắt Liên Hoa Toả Sắc Ấn.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đệ tử Hàn Phong Tử, xin thỉnh an các vị tổ sư tại thượng!"
Hành đại lễ dập đầu, xong xuôi mọi thứ cậu mới nhìn ngó xung quanh. Căn phòng tuy không rộng rãi, nhưng mọi thứ trang trí rất hài hoà. Cùng với ánh sáng màu đỏ đậm, càng làm cho xung quanh thêm phần trang nghiêm.
Đang mỉm cười gật gật đầu, phía sau các bức chân dung đột ngột cùng phát sáng. Khiến cho Hàn Phong giật thót tim ra ngoài, vội xoay người lại.
Hoảng sợ không biết làm gì, cậu hét to lên như vậy khiến cho bên ngoài mọi người cũng không hiểu chuyện gì vội vàng xông vào.
"Các vị tổ sư gia hiển linh!"
Người chạy vào bên trong đầu tiên là Thẩm Phúc, nghe cậu ta nói như vậy ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy?"
Hàn Phong còn đưa tay lên chỉ vào các bức tranh, quả nhiên hình ảnh chân dung của ba vị Tam Thanh, Tam Đạo Chân Quân, thậm chí là các vị Tiên Hiền đạo gia thoắt ẩn thoắt hiện ánh sáng đủ màu đằng sau.
Chưa dừng lại ở đó, bức tranh tổ sư Chấn Ly Tử hai mắt còn chớp chớp liên tục. Từ khi nhập môn, cậu ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quái lạ như vậy.
Mọi người còn lại trong nhà nãy giờ đã tụ tập lại đứng hết ở phía ngoài cửa, xem thử có chuyện gì mà Hàn Phong lại la hét như vậy. Thẩm Phúc bực mình quay lại, lên tiếng trách mắng.
"Băng Băng, con có mau rút ổ cắm ra ngay không thì bảo?"
Không đợi quá 30 giây, tất cả lại trở nên như cũ. Thẩm Phúc đưa ánh mắt cạn lời, nhìn Hàn Phong còn đang chằm chằm vào những bức tranh trên điện thờ.
"Tiểu sư đệ, đây là hiệu ứng đèn huỳnh quang thôi, không phải các ngài giá lâm xuống thăm đệ đâu mà làm cho cả nhà mất ngủ à!"
Nói đến đây tất cả mọi người đồng thanh kêu "trời ơi", đến cả Thẩm phu nhân cũng lắc đầu mỉm cười ngao ngán.
"Hết chuyện rồi, giải tán giải tán mau lên!"
Thẩm Phúc cũng cười ha hả, xua tay bảo mọi người ai về phòng người nấy. Hàn Phong vẫn đứng im như bức tượng, đợi mọi người đi hết rồi mới vỗ vai ông ta ấp úng.
"Đèn...đèn huỳnh quang là cái gì?"
Không trách được, từ nhỏ cậu đã sống trên núi. Tuy cũng không phải lạc hậu kiểu thắp đèn dầu như ngày xưa. Thậm chí còn có cả tivi để xem phim, dùng điện thoại lướt mạng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Phong thấy tận mắt mấy cái vật dụng hiện đại như vậy.
Đến cả Thiên Sư cũng bó tay, tưởng các vị trên cao lại linh đến như vậy chứ. Vừa thắp nhang xong đã hiện thần quang, đến giờ tim cậu còn đập thình thịch.
"Băng Băng nó tự tay thiết kế trang trí lại căn phòng thờ á, mấy cái hiệu ứng này cứ đúng giờ hẹn là sẽ tự động bật lên!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói Thẩm Phúc còn đưa tay nghiêng bức tranh qua một bên cho Hàn Phong xem, đằng sau là những sợi dây điện nhỏ. Bóng đèn thì được lắp đằng sau các lỗ trống trên tường, tiết kiệm không gian đáng kể.
Hàn Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán, cọc cằn hỏi.
"Con gái huynh bộ không còn việc gì làm à, khi khổng khi không lại đi làm đẹp cho các vị tổ sư?"
Thẩm Phúc đảo ánh mắt né tránh, lấp ló mà trả lời.
"Ta thấy cũng OK lắm mà, với lại đâu có ảnh hưởng gì đến việc thờ cúng đâu!"
Nghe vậy cũng có lý, nhà cũng là nhà của người ta. Sửa soạn thế nào mình làm sao mà ý kiến được, nhưng Hàn Phong vẫn nheo mắt, tay chắp sau lưng đi ra bên ngoài. Còn nói lại một câu, cằn nhằn tỏ ý không phục.
"Đẹp cái đầu huynh ấy, hù chết bảo bối của đệ rồi!"
Những ngày này cứ vậy mà trôi qua nhanh chóng, đến khi Thẩm đại tẩu thông báo là đã chuẩn bị tất cả mọi giấy tờ. Chỉ cần Hàn Phong muốn, thì có thể đến học bất kì lúc nào.
Vì đa số người có chức vụ cũng đều có mối quan hệ với chị ta, nên không ai không cấp cho mặt mũi. Chuyện đi cửa sau này, chẳng tốn quá nhiều công sức vẫn có thể trót lọt.
"Đệ muốn ở lại đây, hay là đến ký túc xá ở trường?"
Thẩm đại tẩu thăm dò hỏi ý kiến của cậu ta, trên tay vẫn đang cầm bút ghi ghi vào tờ lý lịch.
Suốt khoảng thời gian này, gia đình họ luôn đối đãi với mình như người nhà. Cảm giác ở đây cũng rất thoải mái, thân quen. Chỉ có điều, cậu không muốn làm phiền đến cuộc sống của ai cả.
"Đệ sẽ đến ký túc xá!"
Thu xếp mọi thứ xong, ngày mai sẽ cùng chị ta đi đến trường gặp chủ nhiệm và các quản giáo trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro