Cấp bật Đạo Gia
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
Đúng là bút tích của sư huynh, năm đó khi cậu còn ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Không cùng đãi ngộ với các sư huynh khác, Hàn Phong được sư phụ đích thân bồi dưỡng tu luyện thể thuật.
Những lần lão bận việc đi xuống núi, Lục Phong chính là người thay thế sư phụ giám sát việc luyện tập của mình. Hắn rất nghiêm khắc, gương mặt lạnh lùng vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cậu ta.
Cảnh tượng mơ hồ hiện lên hình dáng quần áo của Lục Phong dính đầy máu xanh, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào dài 5 tấc. Đưa ánh mắt đỏ ngầu quay sang nhìn cậu mà lạnh lùng nói.
"Giết nó đi!"
Lúc đó cậu ta chỉ 4 5 tuổi, tay chân run rẫy mà nhặt lên thanh kiếm dưới đất. Đi tới phía con Cương Thi đang bị Lục Phong giẫm chân lên đầu, tiếng gào thét khát máu của nó vẫn vang lên.
"Giết đi!"
Tiếng quát lớn của Lục Phong khiến cho cậu không dám phản kháng cãi lại, nhắm thật chặt đôi mắt mà dùng hết sức đâm thanh kiếm vào thẳng đại não của Cương Thi.
Thi huyết bắn ra tứ phía, dính hết vào quần áo của Hàn Phong. Sự sợ hãi này khiến cho cậu ta không dám ngủ đến mấy ngày, liên tục nằm mơ thấy ác mộng.
Lớn lên thêm chút, Lục Phong càng huấn luyện cậu một cách biến thái hơn. Trực tiếp xách cậu đi đến Quỷ Vực, bắt mấy con quỷ du đảng đến. Ép cậu phải nhìn hắn chém giết hết tất cả bọn chúng, không được nhắm mắt lại.
"Tiểu sư đệ!"
Tiếng gọi của Thẩm Phúc như tiếng chuông báo thức, gọi Hàn Phong trở về với hiện thực. Tay cậu vẫn còn đang cầm bức thư, nhìn vào nó lại vô tình nhớ đến quá khứ.
Đành thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, chuyện hắn ăn trộm 2 món pháp khí khi nào có cơ hội sẽ điều tra thêm vậy. Nhất định phải thu hồi lại đưa về tông môn, không thể để lưu lạc ra bên ngoài được.
"Thẩm sư huynh, sư phụ bảo đệ tìm huynh là để...!"
Nói đến đây Thẩm Phúc đưa tay lên ngăn lại, vội ngắt lời cậu trước.
"Ta biết rồi, nhưng chuyện này phải đợi chị dâu của đệ về đã!"
Thấy Hàn Phong chớp mắt tỏ vẻ chưa hiểu rõ vấn đề, ông ta né tránh cho qua rồi cười ha hả ngại ngùng giải thích.
"Danh tiếng đại thiện nhân, thật ra là nhờ chị dâu của đệ mà có đấy!"
Hai con quỷ kia cũng rất hiểu chuyện, từ nãy giờ chỉ im lặng đứng sau lưng Hàn Phong. Không dám xen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này Tiểu Kim mới mỉm cười hì hì tiếp lời.
"Thẩm phu nhân, mới chính là người hay bỏ tiền giúp đỡ dân nghèo. Xây sửa cầu đường, làm từ thiện thập phương tạo phúc!"
Ra là như vậy, cái danh Thẩm đại thiện nhân thì ra là gọi Thẩm phu nhân chứ không phải là Thẩm lão gia.
Thấy ông ta gãi đầu không nói gì, Hàn Phong lại thở dài âm thầm. Vốn định hỏi vay ít tiền trang trải, xem ra lão sư huynh này cũng là một tên sợ vợ rồi.
"Lão bá nói bỏ tiền ra xây trận pháp này cho chúng tôi, cũng là phải năn nỉ phu nhân, dùng chiêu tuyệt thực đến mấy ngày đấy!"
Tiểu Hoa cười khúc khích chen vào, nói đến đây cả 3 người cùng nhìn vào Thẩm Phúc mà người rộ lên.
"Thôi đi!"
Ông ta đỏ mặt đợi mọi người cười xong, mới "e hèm" một tiếng.
"Huynh xuất thân là đệ tử Thất Tinh Môn, đương nhiên phải làm những việc như đi xem phong thủy cho mấy doanh nghiệp lân cận. Còn không thì làm pháp sự, hợp tác với cảnh sát điều tra chuyện ma quái!"
Hàn Phong càng ngạc nhiên hơn hỏi tiếp lại.
"Cảnh sát cũng tin chuyện ma quỷ sao?"
Ông ta đưa tay lên môi "suỵt" một tiếng, nhìn qua lại khắp nơi xem có ai để ý đến vấn đề bọn họ nói hay không.
"Đệ nhỏ tiếng một chút, dù sao cũng là xã hội pháp trị. Để người thường nghe thấy, họ lại bảo chúng ta mê tín dị đoan, tóm cổ lên cục cảnh sát bây giờ!"
Thời đại thay đổi, thật sự pháp sư không còn chổ đứng công khai ở xã hội bây giờ nữa. Có lần Hàn Phong xuống núi, thấy có một con Hành Thi. Do tuổi trẻ háo thắng, không nói gì trực tiếp xông tới đá gãy cổ nó.
Ai ngờ đâu người nhà của con Hành Thi chạy đến, thấy vậy liền đổ thừa cho Hàn Phong đánh chết người. Dù có cố sức giải thích hơn nửa ngày cũng không được.
Tức quá nên cậu ta dùng Thông Linh Thuật, gọi một con quỷ hiện hình lên hù doạ trước mặt bọn họ. Kết quả là một nửa người chạy mất, nửa còn lại ngất xỉu.
Từ đó về sau cậu không còn dám hành động như vậy nữa, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau. Ầy cũng xem như là một bài học đáng giá, suốt đời không quên.
"Cảnh sát họ cũng tin vào ma quỷ, chỉ là không tiện phô trương xử lý như những vụ án bình thường. Pháp sư chúng ta chính là nòng cốt, giúp bọn họ điều tra!"
Thẩm Phúc đưa tay che miệng, thì thầm vào lỗ tai bên phải của cậu.
"Cấp bật của huynh là gì?"
Hàn Phong cảm nhận được cương khí của Thẩm Phúc qua những lần đụng chạm lúc đầu, pháp lực của ông ta cũng không quá cao nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn.
"Sắp đạt bài vị sơ cấp Chân Nhân rồi!"
Đạo gia tu luyện pháp thuật nhân gian, chia thành những cấp bật như sau. Đạo Đồng, Phương Sĩ, Chân Nhân, và cao nhất là Thiên Sư, mỗi cấp lại chia ra 3 thành cảnh giới Sơ, Thừa, Đỉnh.
Sau đó sẽ thăng cấp Tiên, là cảnh giới vô ngã thuần thanh. Lão sư phụ mình đã đạt được Địa Tiên đỉnh cấp, sau đó là Tán Tiên, Thượng Tiên.
Còn ở trên nữa trong lịch sử ngoài các vị Tam Thanh Đạo Tổ, Thất Đại Tiên Hiền, Thập Nhị Tiên Thiên và các lão đại vượt ngoài tam giới thì chẳng ai đạt được. Vì vậy trong sách cũng không đề cập đến tên gọi cấp bật.
Sắp đạt sơ cấp Chân Nhân có nghĩa là cấp bật chỉ mới là đỉnh cấp Phương Sĩ, pháp lực như vậy chắc cũng đủ sức chèn ép với những thuật sĩ giang hồ bình thường.
"Còn đệ thì sao?"
Hàn Phong nhếch môi, thổi thổi ngọn tóc trước trán mình cười đắc ý khoe khoang.
"Thiên Sư!"
Thẩm Phúc nheo mắt lại, ngoáy hai bên lỗ tai một lúc rồi mới hỏi lại thêm một lần nữa. Xác nhận mình không nghe lầm, xém chút nữa ông ta ngã bật ra đằng sau mà kích động.
"20 năm khổ cực ta mới sắp lên được Chân Nhân, tiểu sư đệ chỉ mới trong ngoài 20 tuổi đã là Thiên Sư mà còn ở đỉnh cấp!"
Tiểu Kim, Tiểu Hoa nghe thấy cũng hốt hoảng, vì đa số pháp khí linh phù đều được Hàn Phong phong ấn linh lực. Để tránh lúc đấu pháp lệ quỷ yêu tà nhìn thấy, đoán biết thực lực của mình mà đào tẩu.
Những lần lão bận việc đi xuống núi, Lục Phong chính là người thay thế sư phụ giám sát việc luyện tập của mình. Hắn rất nghiêm khắc, gương mặt lạnh lùng vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cậu ta.
Cảnh tượng mơ hồ hiện lên hình dáng quần áo của Lục Phong dính đầy máu xanh, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào dài 5 tấc. Đưa ánh mắt đỏ ngầu quay sang nhìn cậu mà lạnh lùng nói.
"Giết nó đi!"
Lúc đó cậu ta chỉ 4 5 tuổi, tay chân run rẫy mà nhặt lên thanh kiếm dưới đất. Đi tới phía con Cương Thi đang bị Lục Phong giẫm chân lên đầu, tiếng gào thét khát máu của nó vẫn vang lên.
"Giết đi!"
Tiếng quát lớn của Lục Phong khiến cho cậu không dám phản kháng cãi lại, nhắm thật chặt đôi mắt mà dùng hết sức đâm thanh kiếm vào thẳng đại não của Cương Thi.
Thi huyết bắn ra tứ phía, dính hết vào quần áo của Hàn Phong. Sự sợ hãi này khiến cho cậu ta không dám ngủ đến mấy ngày, liên tục nằm mơ thấy ác mộng.
Lớn lên thêm chút, Lục Phong càng huấn luyện cậu một cách biến thái hơn. Trực tiếp xách cậu đi đến Quỷ Vực, bắt mấy con quỷ du đảng đến. Ép cậu phải nhìn hắn chém giết hết tất cả bọn chúng, không được nhắm mắt lại.
"Tiểu sư đệ!"
Tiếng gọi của Thẩm Phúc như tiếng chuông báo thức, gọi Hàn Phong trở về với hiện thực. Tay cậu vẫn còn đang cầm bức thư, nhìn vào nó lại vô tình nhớ đến quá khứ.
Đành thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, chuyện hắn ăn trộm 2 món pháp khí khi nào có cơ hội sẽ điều tra thêm vậy. Nhất định phải thu hồi lại đưa về tông môn, không thể để lưu lạc ra bên ngoài được.
"Thẩm sư huynh, sư phụ bảo đệ tìm huynh là để...!"
Nói đến đây Thẩm Phúc đưa tay lên ngăn lại, vội ngắt lời cậu trước.
"Ta biết rồi, nhưng chuyện này phải đợi chị dâu của đệ về đã!"
Thấy Hàn Phong chớp mắt tỏ vẻ chưa hiểu rõ vấn đề, ông ta né tránh cho qua rồi cười ha hả ngại ngùng giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Danh tiếng đại thiện nhân, thật ra là nhờ chị dâu của đệ mà có đấy!"
Hai con quỷ kia cũng rất hiểu chuyện, từ nãy giờ chỉ im lặng đứng sau lưng Hàn Phong. Không dám xen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này Tiểu Kim mới mỉm cười hì hì tiếp lời.
"Thẩm phu nhân, mới chính là người hay bỏ tiền giúp đỡ dân nghèo. Xây sửa cầu đường, làm từ thiện thập phương tạo phúc!"
Ra là như vậy, cái danh Thẩm đại thiện nhân thì ra là gọi Thẩm phu nhân chứ không phải là Thẩm lão gia.
Thấy ông ta gãi đầu không nói gì, Hàn Phong lại thở dài âm thầm. Vốn định hỏi vay ít tiền trang trải, xem ra lão sư huynh này cũng là một tên sợ vợ rồi.
"Lão bá nói bỏ tiền ra xây trận pháp này cho chúng tôi, cũng là phải năn nỉ phu nhân, dùng chiêu tuyệt thực đến mấy ngày đấy!"
Tiểu Hoa cười khúc khích chen vào, nói đến đây cả 3 người cùng nhìn vào Thẩm Phúc mà người rộ lên.
"Thôi đi!"
Ông ta đỏ mặt đợi mọi người cười xong, mới "e hèm" một tiếng.
"Huynh xuất thân là đệ tử Thất Tinh Môn, đương nhiên phải làm những việc như đi xem phong thủy cho mấy doanh nghiệp lân cận. Còn không thì làm pháp sự, hợp tác với cảnh sát điều tra chuyện ma quái!"
Hàn Phong càng ngạc nhiên hơn hỏi tiếp lại.
"Cảnh sát cũng tin chuyện ma quỷ sao?"
Ông ta đưa tay lên môi "suỵt" một tiếng, nhìn qua lại khắp nơi xem có ai để ý đến vấn đề bọn họ nói hay không.
"Đệ nhỏ tiếng một chút, dù sao cũng là xã hội pháp trị. Để người thường nghe thấy, họ lại bảo chúng ta mê tín dị đoan, tóm cổ lên cục cảnh sát bây giờ!"
Thời đại thay đổi, thật sự pháp sư không còn chổ đứng công khai ở xã hội bây giờ nữa. Có lần Hàn Phong xuống núi, thấy có một con Hành Thi. Do tuổi trẻ háo thắng, không nói gì trực tiếp xông tới đá gãy cổ nó.
Ai ngờ đâu người nhà của con Hành Thi chạy đến, thấy vậy liền đổ thừa cho Hàn Phong đánh chết người. Dù có cố sức giải thích hơn nửa ngày cũng không được.
Tức quá nên cậu ta dùng Thông Linh Thuật, gọi một con quỷ hiện hình lên hù doạ trước mặt bọn họ. Kết quả là một nửa người chạy mất, nửa còn lại ngất xỉu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ đó về sau cậu không còn dám hành động như vậy nữa, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau. Ầy cũng xem như là một bài học đáng giá, suốt đời không quên.
"Cảnh sát họ cũng tin vào ma quỷ, chỉ là không tiện phô trương xử lý như những vụ án bình thường. Pháp sư chúng ta chính là nòng cốt, giúp bọn họ điều tra!"
Thẩm Phúc đưa tay che miệng, thì thầm vào lỗ tai bên phải của cậu.
"Cấp bật của huynh là gì?"
Hàn Phong cảm nhận được cương khí của Thẩm Phúc qua những lần đụng chạm lúc đầu, pháp lực của ông ta cũng không quá cao nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn.
"Sắp đạt bài vị sơ cấp Chân Nhân rồi!"
Đạo gia tu luyện pháp thuật nhân gian, chia thành những cấp bật như sau. Đạo Đồng, Phương Sĩ, Chân Nhân, và cao nhất là Thiên Sư, mỗi cấp lại chia ra 3 thành cảnh giới Sơ, Thừa, Đỉnh.
Sau đó sẽ thăng cấp Tiên, là cảnh giới vô ngã thuần thanh. Lão sư phụ mình đã đạt được Địa Tiên đỉnh cấp, sau đó là Tán Tiên, Thượng Tiên.
Còn ở trên nữa trong lịch sử ngoài các vị Tam Thanh Đạo Tổ, Thất Đại Tiên Hiền, Thập Nhị Tiên Thiên và các lão đại vượt ngoài tam giới thì chẳng ai đạt được. Vì vậy trong sách cũng không đề cập đến tên gọi cấp bật.
Sắp đạt sơ cấp Chân Nhân có nghĩa là cấp bật chỉ mới là đỉnh cấp Phương Sĩ, pháp lực như vậy chắc cũng đủ sức chèn ép với những thuật sĩ giang hồ bình thường.
"Còn đệ thì sao?"
Hàn Phong nhếch môi, thổi thổi ngọn tóc trước trán mình cười đắc ý khoe khoang.
"Thiên Sư!"
Thẩm Phúc nheo mắt lại, ngoáy hai bên lỗ tai một lúc rồi mới hỏi lại thêm một lần nữa. Xác nhận mình không nghe lầm, xém chút nữa ông ta ngã bật ra đằng sau mà kích động.
"20 năm khổ cực ta mới sắp lên được Chân Nhân, tiểu sư đệ chỉ mới trong ngoài 20 tuổi đã là Thiên Sư mà còn ở đỉnh cấp!"
Tiểu Kim, Tiểu Hoa nghe thấy cũng hốt hoảng, vì đa số pháp khí linh phù đều được Hàn Phong phong ấn linh lực. Để tránh lúc đấu pháp lệ quỷ yêu tà nhìn thấy, đoán biết thực lực của mình mà đào tẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro