Địa Căn Thất Huyệt Đồ
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
Được tổ sư Chấn Ly Tử cải tiến lại từ Phượng Hoàng Giai Bảo Thủ Ấn kết. Dần dần về sau, pháp thuật này trở thành 1 trong 5 loại ấn pháp chỉ có đệ tử nội môn Thất Tinh phái mới học được.
Tác dụng của thủ ấn này đa phần chỉ nhằm vào tà ma thi yêu. Dùng để phá mộng cảnh hoặc mê ảo bọn chúng tạo ra, cấp bật càng cao thì hiệu quả càng mạnh. Yêu cầu thấp nhất phải đạt cấp Thiên Sư mới có thể thi triển.
"Cậu thật sự là đệ tử nội môn...?"
Đến bây giờ mà lão ấy vẫn không tin được chuyện này, thấy Hàn Phong nhếch môi cười không trả lời. Đành phải quay sang phía Thẩm tẩu, bà ấy chỉ khẽ gật gật đầu.
"La Viễn, đệ tử đời thứ 39 của Ngũ Thiên Môn, bái kiến sư thúc!"
La hiệu trưởng chấp tay theo lễ đạo môn, vừa tính cúi đầu xuống thì Hàn Phong đã ngăn cản lại.
"Ở đây không phải chánh điện của đạo gia, đừng làm vậy!"
Vẻ mặt nghiêm nghị của cậu lúc này càng khiến cho vị hiệu trưởng cảm thấy bản thân mình thật có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn. Đành cười hì hì ngại ngùng, rót thêm trà cung kính mời Hàn Phong.
"La hiệu trưởng, chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính được chứ?"
Thẩm tẩu thấy mọi chuyện đã ổn định trở lại, mới lên tiếng giục. Sau khi nói rõ yêu cầu, thì lão ta gật đầu đồng ý sẽ sắp xếp cho Hàn Phong vào học ngay.
"Sư thúc, không biết thúc còn căn dặn gì không?"
Đang nhấp ngụm trà, nghe hiệu trưởng quay sang gọi mình là sư thúc thẳng thắng như vậy, giọng lại còn có chút vuốt mông ngựa. Thật sự không thể kềm lại được, cậu mém chút phụt hết nước trà vào người lão.
"Này, bộ trông dáng vẻ của tôi già lắm à?"
Thấy vậy lão mới mỉm cười, hai tay chà sát vào nhau mà lên tiếng nói.
"Lễ không thể thiếu, xin sư thúc nhận cho!"
Không tiện dây dưa vấn đề này quá nhiều, dù sao Thẩm tẩu cũng đang ở đây. Cứ cho là người trong nhà, nhưng cũng không nên nói quá nhiều việc quỷ thần.
"Trước mặt người khác, ông cứ gọi tên tôi, còn lúc không có ai thì thế nào cũng được!"
La viện trưởng cười ha hả, người thanh niên trước mặt quả nhiên là hiểu chuyện. Giữ mặt mũi cho mình đến như thế là cùng, hài lòng nói.
"Hậu sinh khả úy, cứ quyết định như vậy đi!"
Đích thân lão dẫn hai người đi dạo xung quanh trường học một lần. Vốn dĩ định sắp xếp cho cậu ở riêng một phòng, nhưng Hàn Phong lại từ chối.
Cậu không muốn bị đối xử khác với mọi người, vả lại trước giờ chưa từng thử ở ghép với ai. Đây cũng xem như là một lần cơ hội, bắt đầu trải nghiệm cuộc sống dưới núi.
Đột nhiện Hàn Phong nheo mắt lại, cố tình đi thật chậm chân để quan sát kỹ. Từ đây nhìn qua bên dãy ký túc xá, gốc khuất che đi rất nhiều. Nhưng cũng lộ ra được bố cục bên đó đại khái như thế nào.
"La hiệu trưởng, phong thủy bên ký túc xá có vấn đề, ông không nhìn ra sao?"
Nghe vậy lão mới nhẹ chân đi đến, tỏ vẻ ngao ngán.
"Chuyện này chúng ta hãy nói sau!"
Nói xong tiếp tục dẫn đường, sau đó quyết định lớp và giáo viên sẽ phụ trách đảm nhiệm. Chỉ là hình thức bên ngoài thôi, chứ cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Thẩm tẩu, tẩu cứ về trước đi. Đệ còn phải cùng với La hiệu trưởng đến ký túc xá nhận phòng ở nữa!"
Đương nhiên là Thẩm tẩu gật đầu đồng ý, dặn dò vài câu rồi từ trong ví lấy ra 2 vạn đồng tiền mặc.
"Đây là lão già dặn tẩu đưa cho đệ!"
Không để cho cậu từ chối, tẩu ấy đã ra hướng cầu thang đi xuống cổng ra về. Trong lòng Hàn Phong rất cảm kích trước sự nhiệt tình của vợ chồng Thẩm sư huynh, cậu mỉm cười rồi cho tiền vào trong túi.
"Sư thúc, chúng ta đi thôi!"
Theo chân La hiệu trưởng, phải đi qua 2 chốt quản sinh mới đến được khu vực ký túc xá bên cạnh.
Ở đây càng rộng hơn, nhìn sơ lượt chắc có thể chứa đến trên dưới 1000 người chứ chả đùa. Cũng như bao chổ khác, nam nữ được chia ra hai nơi.
"Ây da, dám đánh bố mày này!"
Hai người dừng chân trước một căn phòng, nội thất bên trong cũng rất đơn sơ. Chủ yếu là 2 chiếc giường đối diện nhau là chiếm nhiều không gian, còn lại chả còn cái quái gì nữa.
Tiếng la chí choé bắt nguồn từ cậu thanh niên đang ngồi chơi điện thoại trên giường bên trái, gương mặt úp vào trong tường, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ta. La hiệu trưởng mới "e hèm" một tiếng gọi.
"Trần Tiến, trò ồn ào quá rồi đấy!"
Tiếng của hiệu trưởng làm cậu ta giật mình xoay người lại, tháo vội tai phone đang đeo một bên ra. Nhìn gương mặt trông khá ngố, đã vậy còn cộng thêm chiếc kính cận dày cộm.
"Hiệu trưởng, mời thầy ngồi!"
La hiệu trưởng khoác tay, đẩy lưng Hàn Phong một cái rồi mới giới thiệu.
"Đây là Hàn Phong, sẽ ở cùng với trò!"
Trần Tiến đặt điện thoại sang một bên, di chuyển ra ngoài đứng lên mỉm cười bắt tay với cậu ta.
"Tôi là Trần Tiến, cậu cứ gọi Tiểu Tứ là được!"
Vài câu chào hỏi, La hiệu trưởng bảo Trần Tiến dọn dẹp sạch sẽ xung quanh phòng. Nói rõ ngày mai Hàn Phong sẽ chuyển đồ đạc đến đây, xong mới cùng cậu ra bên ngoài.
"Sư thúc...!"
Hàn Phong nheo mắt lại khó chịu.
"Đã bảo là ở nơi đông người đừng gọi như vậy mà!"
Không để ý đến lão nữa, Hàn Phong lấy từ đai lưng ra một chiếc la bàn. Có hai đầu kim chỉ một ngắn một dài, mặt trong khắc 28 quẻ tượng. Ở giữa là cửu cung bát quái dịch số, xung quanh đính 7 viên đá nhỏ màu lam sắc.
"Địa Căn Thất Huyệt Đồ!"
Đạo gia thông thường chỉ dùng có 18 quẻ tượng, lục cung bát quái dịch số mà định hướng, đoán phong thủy. Nhìn một cái đã biết trên tay Hàn Phong là 1 trong 3 la bàn cao cấp nhất.
Ngoài Thất Tinh Môn, 2 cái còn lại là Liên Tử Phục Trận Đồ và Thiên Canh Bát Hoan Đồ. Lần lượt ở Pháp Liên Tự và Diệu Quang Tự, là hai môn phái Phật gia tề danh đệ nhất thiên hạ.
Chỉ khác cách phân chia, la bàn đạo gia dùng là tử vi đẩu số, còn phật gia lại chọn thiên canh đẩu số.
Diệu Quang Tự từ rất lâu đã ẩn danh, không còn tu luyện pháp thuật, thay vào đó là tập trung siêu độ vong linh.
Pháp Liên Tự thì trái ngược, lấy hàn ma trừ yêu là bổn phận. Trận chiến tam giới chi loạn hơn 2000 năm trước, phương trượng Nhất Không đại sư là người đứng đầu ngũ đại phái phật môn.
3 la bàn này gọi chung là Tam Đồ, chữ Đồ có nghĩa là bao quát vạn vật. Từ thuở Hồng Hoang, khi còn chưa phân tranh đạo và phật.
Có một vị thánh nhân, nghiên cứu ra 28 quẻ Càn Khôn Đại Tượng. Là căn nguyên của tất cả quy luật, từ đó mà sáng tạo ra Cửu Cung Bát Quái.
Một thời gian sau, vị thánh nhân đó sợ để lại quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thiên cơ. Nên đã rút lại hết 12 quẻ Càn Khôn và Tam Cung Bát Quái.
Chỉ để lại 3 tấm đồ hình, lưu lạc nhân gian. Tình cờ được các tổ sư đạo gia và thiền tông phật môn có được, tự nghiên cứu tạo ra la bàn như hôm nay.
Tác dụng của thủ ấn này đa phần chỉ nhằm vào tà ma thi yêu. Dùng để phá mộng cảnh hoặc mê ảo bọn chúng tạo ra, cấp bật càng cao thì hiệu quả càng mạnh. Yêu cầu thấp nhất phải đạt cấp Thiên Sư mới có thể thi triển.
"Cậu thật sự là đệ tử nội môn...?"
Đến bây giờ mà lão ấy vẫn không tin được chuyện này, thấy Hàn Phong nhếch môi cười không trả lời. Đành phải quay sang phía Thẩm tẩu, bà ấy chỉ khẽ gật gật đầu.
"La Viễn, đệ tử đời thứ 39 của Ngũ Thiên Môn, bái kiến sư thúc!"
La hiệu trưởng chấp tay theo lễ đạo môn, vừa tính cúi đầu xuống thì Hàn Phong đã ngăn cản lại.
"Ở đây không phải chánh điện của đạo gia, đừng làm vậy!"
Vẻ mặt nghiêm nghị của cậu lúc này càng khiến cho vị hiệu trưởng cảm thấy bản thân mình thật có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn. Đành cười hì hì ngại ngùng, rót thêm trà cung kính mời Hàn Phong.
"La hiệu trưởng, chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính được chứ?"
Thẩm tẩu thấy mọi chuyện đã ổn định trở lại, mới lên tiếng giục. Sau khi nói rõ yêu cầu, thì lão ta gật đầu đồng ý sẽ sắp xếp cho Hàn Phong vào học ngay.
"Sư thúc, không biết thúc còn căn dặn gì không?"
Đang nhấp ngụm trà, nghe hiệu trưởng quay sang gọi mình là sư thúc thẳng thắng như vậy, giọng lại còn có chút vuốt mông ngựa. Thật sự không thể kềm lại được, cậu mém chút phụt hết nước trà vào người lão.
"Này, bộ trông dáng vẻ của tôi già lắm à?"
Thấy vậy lão mới mỉm cười, hai tay chà sát vào nhau mà lên tiếng nói.
"Lễ không thể thiếu, xin sư thúc nhận cho!"
Không tiện dây dưa vấn đề này quá nhiều, dù sao Thẩm tẩu cũng đang ở đây. Cứ cho là người trong nhà, nhưng cũng không nên nói quá nhiều việc quỷ thần.
"Trước mặt người khác, ông cứ gọi tên tôi, còn lúc không có ai thì thế nào cũng được!"
La viện trưởng cười ha hả, người thanh niên trước mặt quả nhiên là hiểu chuyện. Giữ mặt mũi cho mình đến như thế là cùng, hài lòng nói.
"Hậu sinh khả úy, cứ quyết định như vậy đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đích thân lão dẫn hai người đi dạo xung quanh trường học một lần. Vốn dĩ định sắp xếp cho cậu ở riêng một phòng, nhưng Hàn Phong lại từ chối.
Cậu không muốn bị đối xử khác với mọi người, vả lại trước giờ chưa từng thử ở ghép với ai. Đây cũng xem như là một lần cơ hội, bắt đầu trải nghiệm cuộc sống dưới núi.
Đột nhiện Hàn Phong nheo mắt lại, cố tình đi thật chậm chân để quan sát kỹ. Từ đây nhìn qua bên dãy ký túc xá, gốc khuất che đi rất nhiều. Nhưng cũng lộ ra được bố cục bên đó đại khái như thế nào.
"La hiệu trưởng, phong thủy bên ký túc xá có vấn đề, ông không nhìn ra sao?"
Nghe vậy lão mới nhẹ chân đi đến, tỏ vẻ ngao ngán.
"Chuyện này chúng ta hãy nói sau!"
Nói xong tiếp tục dẫn đường, sau đó quyết định lớp và giáo viên sẽ phụ trách đảm nhiệm. Chỉ là hình thức bên ngoài thôi, chứ cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Thẩm tẩu, tẩu cứ về trước đi. Đệ còn phải cùng với La hiệu trưởng đến ký túc xá nhận phòng ở nữa!"
Đương nhiên là Thẩm tẩu gật đầu đồng ý, dặn dò vài câu rồi từ trong ví lấy ra 2 vạn đồng tiền mặc.
"Đây là lão già dặn tẩu đưa cho đệ!"
Không để cho cậu từ chối, tẩu ấy đã ra hướng cầu thang đi xuống cổng ra về. Trong lòng Hàn Phong rất cảm kích trước sự nhiệt tình của vợ chồng Thẩm sư huynh, cậu mỉm cười rồi cho tiền vào trong túi.
"Sư thúc, chúng ta đi thôi!"
Theo chân La hiệu trưởng, phải đi qua 2 chốt quản sinh mới đến được khu vực ký túc xá bên cạnh.
Ở đây càng rộng hơn, nhìn sơ lượt chắc có thể chứa đến trên dưới 1000 người chứ chả đùa. Cũng như bao chổ khác, nam nữ được chia ra hai nơi.
"Ây da, dám đánh bố mày này!"
Hai người dừng chân trước một căn phòng, nội thất bên trong cũng rất đơn sơ. Chủ yếu là 2 chiếc giường đối diện nhau là chiếm nhiều không gian, còn lại chả còn cái quái gì nữa.
Tiếng la chí choé bắt nguồn từ cậu thanh niên đang ngồi chơi điện thoại trên giường bên trái, gương mặt úp vào trong tường, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ta. La hiệu trưởng mới "e hèm" một tiếng gọi.
"Trần Tiến, trò ồn ào quá rồi đấy!"
Tiếng của hiệu trưởng làm cậu ta giật mình xoay người lại, tháo vội tai phone đang đeo một bên ra. Nhìn gương mặt trông khá ngố, đã vậy còn cộng thêm chiếc kính cận dày cộm.
"Hiệu trưởng, mời thầy ngồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La hiệu trưởng khoác tay, đẩy lưng Hàn Phong một cái rồi mới giới thiệu.
"Đây là Hàn Phong, sẽ ở cùng với trò!"
Trần Tiến đặt điện thoại sang một bên, di chuyển ra ngoài đứng lên mỉm cười bắt tay với cậu ta.
"Tôi là Trần Tiến, cậu cứ gọi Tiểu Tứ là được!"
Vài câu chào hỏi, La hiệu trưởng bảo Trần Tiến dọn dẹp sạch sẽ xung quanh phòng. Nói rõ ngày mai Hàn Phong sẽ chuyển đồ đạc đến đây, xong mới cùng cậu ra bên ngoài.
"Sư thúc...!"
Hàn Phong nheo mắt lại khó chịu.
"Đã bảo là ở nơi đông người đừng gọi như vậy mà!"
Không để ý đến lão nữa, Hàn Phong lấy từ đai lưng ra một chiếc la bàn. Có hai đầu kim chỉ một ngắn một dài, mặt trong khắc 28 quẻ tượng. Ở giữa là cửu cung bát quái dịch số, xung quanh đính 7 viên đá nhỏ màu lam sắc.
"Địa Căn Thất Huyệt Đồ!"
Đạo gia thông thường chỉ dùng có 18 quẻ tượng, lục cung bát quái dịch số mà định hướng, đoán phong thủy. Nhìn một cái đã biết trên tay Hàn Phong là 1 trong 3 la bàn cao cấp nhất.
Ngoài Thất Tinh Môn, 2 cái còn lại là Liên Tử Phục Trận Đồ và Thiên Canh Bát Hoan Đồ. Lần lượt ở Pháp Liên Tự và Diệu Quang Tự, là hai môn phái Phật gia tề danh đệ nhất thiên hạ.
Chỉ khác cách phân chia, la bàn đạo gia dùng là tử vi đẩu số, còn phật gia lại chọn thiên canh đẩu số.
Diệu Quang Tự từ rất lâu đã ẩn danh, không còn tu luyện pháp thuật, thay vào đó là tập trung siêu độ vong linh.
Pháp Liên Tự thì trái ngược, lấy hàn ma trừ yêu là bổn phận. Trận chiến tam giới chi loạn hơn 2000 năm trước, phương trượng Nhất Không đại sư là người đứng đầu ngũ đại phái phật môn.
3 la bàn này gọi chung là Tam Đồ, chữ Đồ có nghĩa là bao quát vạn vật. Từ thuở Hồng Hoang, khi còn chưa phân tranh đạo và phật.
Có một vị thánh nhân, nghiên cứu ra 28 quẻ Càn Khôn Đại Tượng. Là căn nguyên của tất cả quy luật, từ đó mà sáng tạo ra Cửu Cung Bát Quái.
Một thời gian sau, vị thánh nhân đó sợ để lại quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thiên cơ. Nên đã rút lại hết 12 quẻ Càn Khôn và Tam Cung Bát Quái.
Chỉ để lại 3 tấm đồ hình, lưu lạc nhân gian. Tình cờ được các tổ sư đạo gia và thiền tông phật môn có được, tự nghiên cứu tạo ra la bàn như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro