Thiền Sư bài, Thiên Sư lệnh
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
“Cậu là đệ tử ngoại môn của Thất Tinh phái?”
Đại Bảo tròn xoe đôi mắt, nhìn về hướng cậu đang ngồi một lúc rồi mới mỉm cười. Gật đầu ra vẻ hào sảng tiến tới vỗ liên tục 2 cái vào vai của Hàn Phong, giơ ngón tay cái khen ngợi rồi hỏi tiếp.
“Vừa nãy tôi cảm nhận được cương khí trong người cậu, có lẽ là Chân Nhân bài vị?”
Hàn Phong nghe đến đây, theo như phản xạ đưa tay ra phía sau. Thì ra Đại Bảo vẫn chưa phát hiện ra thực lực thật sự của cậu, vì trên đai lưng Mã Đằng, Hàn Phong đã khắc đạo văn của Ẩn Khí phù. Có tác dụng tạm phong ấn đi linh lực, cũng như cương khí của pháp sư.
La hiệu trưởng cũng từng hiểu lầm, cho rằng Hàn Phong chỉ là ngoại môn đệ tử cấp bật bình thường. Mới lên mặt phách lối như vậy, ánh mắt của cậu ta xoay chuyển liên tục trái phải rồi nói.
“Tôi là đệ tử nhập ngoại môn Thất Tinh phái được 11 năm, vừa thăng Chân Nhân không lâu trước đây!”
Tứ hải giai huynh đệ, nhưng Hàn Phong thật sự chưa thể yên tâm hoàn toàn vào bất kì ai. Nhất là người mới quen, lại có thực lực gần như ngang tầm cảnh giới.
Nếu như có hợp tác, không chừng sẽ đưa lưng về hướng cậu ta. Chẳng may gặp phải kẻ tâm cơ, chọc lén một dao thì dù Tam Thanh hiện thế cũng không thể cứu vãn được.
Hàn Phong cố tình dùng vẻ mặt ngưỡng mộ, lấy lòng nói.
“Cậu là cấp bật Thiền Sư, Pháp Liên tự là thiên hạ đệ nhất phật môn đấy!”
Đại Bảo mỉm cười khiêm tốn, đưa hai tay chấp thành hình chữ Thập rồi nói một cách rất là cao nhân.
“Mô phật, tất cả chỉ gói gọn vào chữ Không mà thôi!”
Nhìn nét mặt này của Đại Bảo, cùng với mái tóc đen dài thật sự là không hợp logic một chút xíu nào. Nhưng chẳng còn thời gian mà quan tâm, Hàn Phong quyết định khai thác thẳng vào chủ đề cần được giải quyết nhất bây giờ.
“Đại Bảo thiền sư, chắc cậu cũng biết trong ngôi trường này có Âm Sào…!”
Chưa kịp phun ra hết câu, Đại Bảo đã xua tay.
“Mô phật, mọi thứ điều bắt nguồn từ chữ Duyên và kết thúc cũng là một chữ Duyên, đâu có gì đâu mà phân biệt!”
Cậu ta đang nói cái quái gì thật sự Hàn Phong nghe không lọt lỗ tai một chút nào. Cho dù có, cũng chẳng thể hiểu nổi thế giới quan của đệ tử Phật môn là như thế nào.
“Này, bên trong Âm Sào rất có thể là Quỷ Khấu…!”
Vẫn là thái độ cao tăng, không nhanh không chậm xua tay rồi tiếp tục nhắm mắt.
“Mô phật…khoan đã, cái gì cơ…bà nội nhà nó chứ cậu đang nói đến Quỷ Khấu sao?”
Đại Bảo kinh hồn đến độ nhảy bật lên.
“A di đà phật, tội lỗi…tội lỗi, nhưng mà…đậu má nó thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Nói xong cậu ta còn tiện tay, gỡ luôn cả mớ tóc giả trên đầu đặt xuống giường. Xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, khiến cho Hàn Phong nhìn mà cũng há mồm trợn mắt.
Cứ như vậy, cậu kể lại toàn bộ quá trình điều tra cùng với La hiệu trưởng cho Đại Bảo nghe một lần. Tất nhiên không đề cập đến trận pháp bản thân mình vừa bố trí sáng nay, dù gì cũng đang trong vai một người không biết gì quá nhiều.
“Có khả năng làm bể cả kính bát quái, đúng thật cái bánh tét xanh này không dễ chọc vào!”
Đại Bảo trở nên nghiêm túc, thở dài rồi từ trong túi quần lấy ra một tờ Định Hồn phù màu tím. Nhìn chằm chằm vào nó, lắc đầu tự trách.
“Chỉ tiếc khả năng tôi có hạn, không thể bảo vệ được tất cả sinh viên trong trường học!”
Việc bách quỷ trong Âm Sào phá được phong ấn là chuyện sớm muộn, trường học nhất định sẽ có rất nhiều người bị hại. Chưa nói đến việc thuyết phục mấy ngàn sinh viên mang theo Định Hồn phù bên mình, mới nghĩ đến thôi cũng giống như truyện ngàn lẻ một đêm vậy.
“Tôi đã dự tính, báo lên tông môn nhờ 18 sư huynh đệ cùng nhau xuống núi. Lập ra trận pháp, siêu độ toàn bộ bọn quỷ xuống Âm Ty. Nhưng nếu là Quỷ Khấu, chuyện này thật sự rất khó lường trước được!”
Phật môn Pháp Liên Tự tuy nổi tiếng với pháp thuật hàn ma, nhưng dù sao cũng là đệ tử cửa Phật. Nếu được, họ vẫn sẽ chọn cách siêu độ vong linh để tránh việc động sát niệm.
“Dù có thể cũng vô ích, Pháp Liên Tự cách nơi này quá xa. Các sư huynh đệ của cậu dù có tới được cũng chỉ e là không kịp dựng đội hình đâu!”
Hàn Phong im lặng nảy giờ, cách bày trận pháp để siêu độ thì đạo gia cũng có. Nhưng Quỷ Khấu chắc chắn sẽ không để cho mọi việc diễn ra trôi chảy, nghe qua rất khả thi đến khi làm thì vô cùng nguy hiểm.
“Thực lực của tôi thì không chắc sẽ ngăn được Quỷ Khấu, có lẽ nên tìm thêm sự trợ giúp!”
Nghe Đại Bảo nhắc đến đề nghị này, trong đầu Hàn Phong bất chợt nghĩ đến La hiệu trưởng cùng với Thẩm sư huynh.
Không phải cậu ta coi thường, mà là do pháp lực đạo hành quả thật họ không đủ để giúp. Đang lay hoay suy nghĩ, thì Đại Bảo đột nhiên đứng lên. Tay trái giữ nguyên tư thế đỡ, tay phải ngón đeo nhẫn và cái chạm nhau. Tạo thành thủ pháp toạ thiền, ngồi xuống đất nền niệm chú.
“Địa Tạng bồ tát, khai mở U Minh.
Nhất phương quỷ thần, địa môn dẫn lối.
Pháp liên cửu sinh, đại bi chú ngữ.
Khẩn thỉnh triệu cấp, vạn bách vong ngự!”
Hàn Phong không hiểu quá nhiều về pháp thuật của Phật môn, nhưng vẫn nhận ra đây là chú ngữ thông linh giữa nhân gian và Âm Ty Quỷ Vực giới. Ngôn Tình Hài
Đại Bảo sau khi thi pháp, cánh cửa sổ bên ngoài không đóng đột nhiên thổi đến một làn gió âm phong cực kì lạnh. Bóng người dần dần xuất hiện, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc roi mây màu đen tuyền.
Vài phút sau mới tụ lại đầy đủ, là một dáng người đàn ông ăn mặc dị thường. Khoác chéo một tấm da beo, hai răng nanh cực dài trông như dạ xoa trong những truyện liêu trai trí dị. Hắn cao phải hơn 2 mét, đứng vô cùng uy mãnh tựa như các vị tướng lĩnh thời xưa vậy.
“Bổn toạ đang chấp hành nhiệm vụ, là kẻ nào to gan dùng Thông Linh thuật gọi ta đến đây!”
Giọng nói rất khó chịu, kèm theo âm vang từ cõi u minh khiến cho người bình thường vừa nghe thôi đã tê tái cả đôi chân.
Hai người bọn họ thì khác, thường hay tiếp xúc những chuyện như vậy từ lâu đã sinh ra đề kháng. Đại Bảo không trả lời, trực tiếp đưa ra Thiền Sư bài.
Thiền Sư bài của Phật môn đệ tử hoặc Thiên Sư lệnh của Đạo gia đệ tử cũng đều như nhau. Sau khi đủ cấp thăng tiến, Phong Đô Đại Đế sẽ cho quỷ sai từ Âm Ty đến tận nơi để sắc phong lĩnh bài vị.
Tựa như căn cước, nó có tác dụng thông hành và chứng minh thân phận pháp sư. Cả đời, mỗi pháp sư chỉ có thể cấp một lần, vô cùng quý giá.
Đơn giản là một tấm thẻ bằng gỗ Tử Đàn Âm Liên Mộc, nhưng ẩn trong đó là một sợi thần niệm cực kì mỏng của Phong Đô Đại Đế. Khi nguy cấp, có thể dùng nó để phòng thân cản một đòn chí mạng của Lệ Quỷ Đại Yêu.
Nếu như xui, pháp sư chết đi thì sợi thần niệm đó sẽ trở về cõi Âm Ty. Diêm La Vương có thể dựa vào đó, mà truy tìm ra căn nguyên để bắt kẻ giết pháp sư mà vấn tội.
Thấy Thiền Sư bài, thái độ của tên đó dịu dàng hẳn xuống. Chấp tay, cung kính cúi đầu rồi hỏi.
“Thiền Sư, người gọi tiểu quỷ lên đây có việc gì không ạ?”
Rồi tự nhiên nhìn sang Hàn Phong đang mỉm cười, ngồi ung dung trên giường.
“Hàn Địa Tiên, ngài cũng ở đây!”
Đại Bảo tròn xoe đôi mắt, nhìn về hướng cậu đang ngồi một lúc rồi mới mỉm cười. Gật đầu ra vẻ hào sảng tiến tới vỗ liên tục 2 cái vào vai của Hàn Phong, giơ ngón tay cái khen ngợi rồi hỏi tiếp.
“Vừa nãy tôi cảm nhận được cương khí trong người cậu, có lẽ là Chân Nhân bài vị?”
Hàn Phong nghe đến đây, theo như phản xạ đưa tay ra phía sau. Thì ra Đại Bảo vẫn chưa phát hiện ra thực lực thật sự của cậu, vì trên đai lưng Mã Đằng, Hàn Phong đã khắc đạo văn của Ẩn Khí phù. Có tác dụng tạm phong ấn đi linh lực, cũng như cương khí của pháp sư.
La hiệu trưởng cũng từng hiểu lầm, cho rằng Hàn Phong chỉ là ngoại môn đệ tử cấp bật bình thường. Mới lên mặt phách lối như vậy, ánh mắt của cậu ta xoay chuyển liên tục trái phải rồi nói.
“Tôi là đệ tử nhập ngoại môn Thất Tinh phái được 11 năm, vừa thăng Chân Nhân không lâu trước đây!”
Tứ hải giai huynh đệ, nhưng Hàn Phong thật sự chưa thể yên tâm hoàn toàn vào bất kì ai. Nhất là người mới quen, lại có thực lực gần như ngang tầm cảnh giới.
Nếu như có hợp tác, không chừng sẽ đưa lưng về hướng cậu ta. Chẳng may gặp phải kẻ tâm cơ, chọc lén một dao thì dù Tam Thanh hiện thế cũng không thể cứu vãn được.
Hàn Phong cố tình dùng vẻ mặt ngưỡng mộ, lấy lòng nói.
“Cậu là cấp bật Thiền Sư, Pháp Liên tự là thiên hạ đệ nhất phật môn đấy!”
Đại Bảo mỉm cười khiêm tốn, đưa hai tay chấp thành hình chữ Thập rồi nói một cách rất là cao nhân.
“Mô phật, tất cả chỉ gói gọn vào chữ Không mà thôi!”
Nhìn nét mặt này của Đại Bảo, cùng với mái tóc đen dài thật sự là không hợp logic một chút xíu nào. Nhưng chẳng còn thời gian mà quan tâm, Hàn Phong quyết định khai thác thẳng vào chủ đề cần được giải quyết nhất bây giờ.
“Đại Bảo thiền sư, chắc cậu cũng biết trong ngôi trường này có Âm Sào…!”
Chưa kịp phun ra hết câu, Đại Bảo đã xua tay.
“Mô phật, mọi thứ điều bắt nguồn từ chữ Duyên và kết thúc cũng là một chữ Duyên, đâu có gì đâu mà phân biệt!”
Cậu ta đang nói cái quái gì thật sự Hàn Phong nghe không lọt lỗ tai một chút nào. Cho dù có, cũng chẳng thể hiểu nổi thế giới quan của đệ tử Phật môn là như thế nào.
“Này, bên trong Âm Sào rất có thể là Quỷ Khấu…!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn là thái độ cao tăng, không nhanh không chậm xua tay rồi tiếp tục nhắm mắt.
“Mô phật…khoan đã, cái gì cơ…bà nội nhà nó chứ cậu đang nói đến Quỷ Khấu sao?”
Đại Bảo kinh hồn đến độ nhảy bật lên.
“A di đà phật, tội lỗi…tội lỗi, nhưng mà…đậu má nó thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Nói xong cậu ta còn tiện tay, gỡ luôn cả mớ tóc giả trên đầu đặt xuống giường. Xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, khiến cho Hàn Phong nhìn mà cũng há mồm trợn mắt.
Cứ như vậy, cậu kể lại toàn bộ quá trình điều tra cùng với La hiệu trưởng cho Đại Bảo nghe một lần. Tất nhiên không đề cập đến trận pháp bản thân mình vừa bố trí sáng nay, dù gì cũng đang trong vai một người không biết gì quá nhiều.
“Có khả năng làm bể cả kính bát quái, đúng thật cái bánh tét xanh này không dễ chọc vào!”
Đại Bảo trở nên nghiêm túc, thở dài rồi từ trong túi quần lấy ra một tờ Định Hồn phù màu tím. Nhìn chằm chằm vào nó, lắc đầu tự trách.
“Chỉ tiếc khả năng tôi có hạn, không thể bảo vệ được tất cả sinh viên trong trường học!”
Việc bách quỷ trong Âm Sào phá được phong ấn là chuyện sớm muộn, trường học nhất định sẽ có rất nhiều người bị hại. Chưa nói đến việc thuyết phục mấy ngàn sinh viên mang theo Định Hồn phù bên mình, mới nghĩ đến thôi cũng giống như truyện ngàn lẻ một đêm vậy.
“Tôi đã dự tính, báo lên tông môn nhờ 18 sư huynh đệ cùng nhau xuống núi. Lập ra trận pháp, siêu độ toàn bộ bọn quỷ xuống Âm Ty. Nhưng nếu là Quỷ Khấu, chuyện này thật sự rất khó lường trước được!”
Phật môn Pháp Liên Tự tuy nổi tiếng với pháp thuật hàn ma, nhưng dù sao cũng là đệ tử cửa Phật. Nếu được, họ vẫn sẽ chọn cách siêu độ vong linh để tránh việc động sát niệm.
“Dù có thể cũng vô ích, Pháp Liên Tự cách nơi này quá xa. Các sư huynh đệ của cậu dù có tới được cũng chỉ e là không kịp dựng đội hình đâu!”
Hàn Phong im lặng nảy giờ, cách bày trận pháp để siêu độ thì đạo gia cũng có. Nhưng Quỷ Khấu chắc chắn sẽ không để cho mọi việc diễn ra trôi chảy, nghe qua rất khả thi đến khi làm thì vô cùng nguy hiểm.
“Thực lực của tôi thì không chắc sẽ ngăn được Quỷ Khấu, có lẽ nên tìm thêm sự trợ giúp!”
Nghe Đại Bảo nhắc đến đề nghị này, trong đầu Hàn Phong bất chợt nghĩ đến La hiệu trưởng cùng với Thẩm sư huynh.
Không phải cậu ta coi thường, mà là do pháp lực đạo hành quả thật họ không đủ để giúp. Đang lay hoay suy nghĩ, thì Đại Bảo đột nhiên đứng lên. Tay trái giữ nguyên tư thế đỡ, tay phải ngón đeo nhẫn và cái chạm nhau. Tạo thành thủ pháp toạ thiền, ngồi xuống đất nền niệm chú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Địa Tạng bồ tát, khai mở U Minh.
Nhất phương quỷ thần, địa môn dẫn lối.
Pháp liên cửu sinh, đại bi chú ngữ.
Khẩn thỉnh triệu cấp, vạn bách vong ngự!”
Hàn Phong không hiểu quá nhiều về pháp thuật của Phật môn, nhưng vẫn nhận ra đây là chú ngữ thông linh giữa nhân gian và Âm Ty Quỷ Vực giới. Ngôn Tình Hài
Đại Bảo sau khi thi pháp, cánh cửa sổ bên ngoài không đóng đột nhiên thổi đến một làn gió âm phong cực kì lạnh. Bóng người dần dần xuất hiện, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc roi mây màu đen tuyền.
Vài phút sau mới tụ lại đầy đủ, là một dáng người đàn ông ăn mặc dị thường. Khoác chéo một tấm da beo, hai răng nanh cực dài trông như dạ xoa trong những truyện liêu trai trí dị. Hắn cao phải hơn 2 mét, đứng vô cùng uy mãnh tựa như các vị tướng lĩnh thời xưa vậy.
“Bổn toạ đang chấp hành nhiệm vụ, là kẻ nào to gan dùng Thông Linh thuật gọi ta đến đây!”
Giọng nói rất khó chịu, kèm theo âm vang từ cõi u minh khiến cho người bình thường vừa nghe thôi đã tê tái cả đôi chân.
Hai người bọn họ thì khác, thường hay tiếp xúc những chuyện như vậy từ lâu đã sinh ra đề kháng. Đại Bảo không trả lời, trực tiếp đưa ra Thiền Sư bài.
Thiền Sư bài của Phật môn đệ tử hoặc Thiên Sư lệnh của Đạo gia đệ tử cũng đều như nhau. Sau khi đủ cấp thăng tiến, Phong Đô Đại Đế sẽ cho quỷ sai từ Âm Ty đến tận nơi để sắc phong lĩnh bài vị.
Tựa như căn cước, nó có tác dụng thông hành và chứng minh thân phận pháp sư. Cả đời, mỗi pháp sư chỉ có thể cấp một lần, vô cùng quý giá.
Đơn giản là một tấm thẻ bằng gỗ Tử Đàn Âm Liên Mộc, nhưng ẩn trong đó là một sợi thần niệm cực kì mỏng của Phong Đô Đại Đế. Khi nguy cấp, có thể dùng nó để phòng thân cản một đòn chí mạng của Lệ Quỷ Đại Yêu.
Nếu như xui, pháp sư chết đi thì sợi thần niệm đó sẽ trở về cõi Âm Ty. Diêm La Vương có thể dựa vào đó, mà truy tìm ra căn nguyên để bắt kẻ giết pháp sư mà vấn tội.
Thấy Thiền Sư bài, thái độ của tên đó dịu dàng hẳn xuống. Chấp tay, cung kính cúi đầu rồi hỏi.
“Thiền Sư, người gọi tiểu quỷ lên đây có việc gì không ạ?”
Rồi tự nhiên nhìn sang Hàn Phong đang mỉm cười, ngồi ung dung trên giường.
“Hàn Địa Tiên, ngài cũng ở đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro