Bè Lũ Hắc Thủy
Võ Vô Vân
2024-11-14 09:01:38
Hồng Vũ ném tiền trong tay đi, ông không đếm kỹ, ước lượng một chút là biết chừng đó có bao nhiêu.
“Mấy ngày tiếp theo ngươi phải đọc hết nội dung trong sách, không biết đọc thì nhờ người khác đọc cho. Bao giờ đọc xong hẵng tới đây học võ. Nhưng cũng đừng đọc qua loa cho xong chuyện, ta sẽ kiểm tra.”
“Sau khi ngươi tới đây học võ, cứ cách ba ngày ta sẽ cho ngươi một thang thuốc bổ, uống vào rất tốt cho cơ thể.”
“Ăn uống tự chịu, ăn ở trong này cũng được, chỉ có điều mỗi tháng đều cần hai lượng bạc, một mặn hai chay.”
Hồng Vũ đọc quy tắc, Tô An Lâm vừa nghe vừa âm thầm ghi nhớ. Cuối cùng Hồng Vũ lấy một bộ quần áo ra từ trong rương, ở vị trí tim ghi một chữ “Hồng” rất to, mặt sau chiếc áo có một chữ “Lực”.
Mặc cái này ở thời hiện đại thì thấy hơi khó xử thật, nhưng ở thời đại này mà diện set đồ kiểu vậy cứ phải gọi là khí thế ngời ngời.
Chỉ tiếc rằng bộ quần áo này đã hơi cũ, cũng không biết ai là người đã từng mặc nó mà cổ áo đen thùi lùi, hơn nữa còn bốc mùi mồ hôi.
“Trở về giặt sạch đã, giữ gìn nó cho tốt, sau này khi ngươi không còn ở đây nữa thì phải đưa bộ quần áo này lại cho ta.”
Tô An Lâm gật đầu rồi cởi áo khoác, không hề ngại bẩn mà mặc nó lên người luôn.
Trên giá sách có một tấm gương đồng, Tô An Lâm đứng soi thì thấy cũng không tệ lắm, rất có khí chất thiếu niên.
Sau khi cáo biệt nơi này, Tô An Lâm ra ngoài đi xem nhà.
Dọc con đường trên phố có mấy căn nhà cũ mèm dột nát, rõ ràng là sắp sụp tới nơi. Hắn thầm tính toán trong lòng, mua nhà cần có lòng một xíu. Sau đó hắn đi mua cho mình hai cái áo và một cái quần, một cái áo khoác cho muội muội, tổng cộng hết khoảng năm trăm đồng.
Bên cạnh có một cửa hàng môi giới, hay còn gọi là người trung gian. Thời cổ đại không có internet, để trở thành người môi giới giỏi cần có kinh nghiệm xã hội phong phú, có khả năng ăn nói hùng hồn và hiểu biết về đủ loại ngành nghề, có thể nói là yêu cầu nghề nghiệp cao hơn mấy nhà môi giới ở hiện đại nhiều.
Vì yêu cầu hà khắc nên các nhà môi giới cũng đối xử với bản thân rất nghiêm khắc, không được lừa gạt khách hàng, đối xử bình đẳng với cả người mua lẫn người bán, chỉ có làm vậy mới có tiếng tốt và làm ăn lâu dài được.
Tô An Lâm tiến vào cửa hàng môi giới, một chưởng quỹ khoảng bốn mươi tuổi ra đón hắn. Thấy bộ quần áo hắn đang mặc trên người và xách theo mấy bộ quần áo mới, thái độ của chưởng quỹ càng ân cần hơn.
Qua khoảng một nén hương sau Tô An Lâm mới rời khỏi cửa hàng, chưởng quỹ đứng bên cạnh cửa.
“Chưởng quỹ Liễu, vậy làm phiền ngươi rồi, mai ta lại tới xem tiếp.”
“Được được được, ngài đi thong thả.”
Tô An Lâm ôm tay rời khỏi đó. Hắn đã đưa ra yêu cầu của mình, ngày mai chưởng quỹ sẽ xho người dẫn hắn đi xem nhà. Lúc đầu hắn chỉ định thuê thôi, nhưng sau đó hỏi ra thì mới biết có mấy căn cũng chẳng đắt. Nên nếu giá cả phù hợp, có cho mình một căn nhà nhỏ để che mưa chắn gió cũng không tệ chút nào.
Trên đường trở về hắn lại mua thêm mấy cái dã cày hoang, sau đó mới nhập bọn với Hoàng Hữu Tài và những người khác. Hắn thấy cả con dâu của Hoàng Hữu Tài cũng tới đây, mặt ủ mày ê đứng bên cạnh Hoàng Cường nói gì đó.
“An Lâm quay lại rồi.”
Hoàng Hữu Tài bước nhanh tới trước mặt Tô An Lâm.
“Vừa đúng lúc, mau về thôi, trong nhà ngươi xảy ra chuyện rồi.”
Tô An Lâm nghĩ đến muội muội đầu tiên, trong lòng hơi nặng nề.
“Muội muội của ta bị làm sao?”
Vợ Hoàng Cường là Thuý Lan cầm một chiếc khăn tay cũ màu hồng, vội vàng nói:
“Là Thạch Đầu, hắn dẫn thêm một người tới nói muốn tính sổ với ngươi.”
“Dẫn thêm một người tới? Ai cơ?”
Sắc mặt Hoàng Hữu Tài vô cùng khó coi:
“Là thằng nhóc Đông Nam Tử, người của bè lũ Hắc Thuỷ bên kia sông.”
“Ta có quen biết gì hắn đâu, hắn muốn tính sổ gì với ta chứ?”
Tô An Lâm ném mấy cái dã cày lên xe đẩy:
“Cứ về trước đã.”
Thuý Lan bước tới cạnh hắn, nói:
“Ta đứng bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, Đông Nam Tử nói chắc chắn ca của ngươi bị truy sát nên đã chết rồi, cho nên Thạch đầu mới dám đến làm phiền ngươi.”
“Tên Thạch Đầu này...Muội muội của ta thì sao?”
“Cô bé được mấy người phụ nữ trong thôn bảo vệ rồi, tạm thời không sao hết, Tôn Hắc cũng nói chờ ngươi về rồi mới tính sổ sau.”
Tô An Lâm bước nhanh hơn:
“Chú, ta về trước đây.”
Không đợi Hoàng Hữu Tài và mấy người khác nói thêm gì, Tô An Lâm đã chạy vụt đi. Trong lòng thấy hơi căng thẳng, một tên Thạch Đầu thôi hắn cũng phải cố hết sức mới đối phó được, bây giờ lại thêm một Đông Nam Tử của Hắc Thuỷ, đúng là đã phiền lại càng thêm phiền.
Hắn có cảm giác chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện hắn giết con hổ kia. Bán được hổ là lấy được tiền, cho nên mới bị cái đám đầu trâu mặt ngựa này mò tới tận nhà.
“Mấy ngày tiếp theo ngươi phải đọc hết nội dung trong sách, không biết đọc thì nhờ người khác đọc cho. Bao giờ đọc xong hẵng tới đây học võ. Nhưng cũng đừng đọc qua loa cho xong chuyện, ta sẽ kiểm tra.”
“Sau khi ngươi tới đây học võ, cứ cách ba ngày ta sẽ cho ngươi một thang thuốc bổ, uống vào rất tốt cho cơ thể.”
“Ăn uống tự chịu, ăn ở trong này cũng được, chỉ có điều mỗi tháng đều cần hai lượng bạc, một mặn hai chay.”
Hồng Vũ đọc quy tắc, Tô An Lâm vừa nghe vừa âm thầm ghi nhớ. Cuối cùng Hồng Vũ lấy một bộ quần áo ra từ trong rương, ở vị trí tim ghi một chữ “Hồng” rất to, mặt sau chiếc áo có một chữ “Lực”.
Mặc cái này ở thời hiện đại thì thấy hơi khó xử thật, nhưng ở thời đại này mà diện set đồ kiểu vậy cứ phải gọi là khí thế ngời ngời.
Chỉ tiếc rằng bộ quần áo này đã hơi cũ, cũng không biết ai là người đã từng mặc nó mà cổ áo đen thùi lùi, hơn nữa còn bốc mùi mồ hôi.
“Trở về giặt sạch đã, giữ gìn nó cho tốt, sau này khi ngươi không còn ở đây nữa thì phải đưa bộ quần áo này lại cho ta.”
Tô An Lâm gật đầu rồi cởi áo khoác, không hề ngại bẩn mà mặc nó lên người luôn.
Trên giá sách có một tấm gương đồng, Tô An Lâm đứng soi thì thấy cũng không tệ lắm, rất có khí chất thiếu niên.
Sau khi cáo biệt nơi này, Tô An Lâm ra ngoài đi xem nhà.
Dọc con đường trên phố có mấy căn nhà cũ mèm dột nát, rõ ràng là sắp sụp tới nơi. Hắn thầm tính toán trong lòng, mua nhà cần có lòng một xíu. Sau đó hắn đi mua cho mình hai cái áo và một cái quần, một cái áo khoác cho muội muội, tổng cộng hết khoảng năm trăm đồng.
Bên cạnh có một cửa hàng môi giới, hay còn gọi là người trung gian. Thời cổ đại không có internet, để trở thành người môi giới giỏi cần có kinh nghiệm xã hội phong phú, có khả năng ăn nói hùng hồn và hiểu biết về đủ loại ngành nghề, có thể nói là yêu cầu nghề nghiệp cao hơn mấy nhà môi giới ở hiện đại nhiều.
Vì yêu cầu hà khắc nên các nhà môi giới cũng đối xử với bản thân rất nghiêm khắc, không được lừa gạt khách hàng, đối xử bình đẳng với cả người mua lẫn người bán, chỉ có làm vậy mới có tiếng tốt và làm ăn lâu dài được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô An Lâm tiến vào cửa hàng môi giới, một chưởng quỹ khoảng bốn mươi tuổi ra đón hắn. Thấy bộ quần áo hắn đang mặc trên người và xách theo mấy bộ quần áo mới, thái độ của chưởng quỹ càng ân cần hơn.
Qua khoảng một nén hương sau Tô An Lâm mới rời khỏi cửa hàng, chưởng quỹ đứng bên cạnh cửa.
“Chưởng quỹ Liễu, vậy làm phiền ngươi rồi, mai ta lại tới xem tiếp.”
“Được được được, ngài đi thong thả.”
Tô An Lâm ôm tay rời khỏi đó. Hắn đã đưa ra yêu cầu của mình, ngày mai chưởng quỹ sẽ xho người dẫn hắn đi xem nhà. Lúc đầu hắn chỉ định thuê thôi, nhưng sau đó hỏi ra thì mới biết có mấy căn cũng chẳng đắt. Nên nếu giá cả phù hợp, có cho mình một căn nhà nhỏ để che mưa chắn gió cũng không tệ chút nào.
Trên đường trở về hắn lại mua thêm mấy cái dã cày hoang, sau đó mới nhập bọn với Hoàng Hữu Tài và những người khác. Hắn thấy cả con dâu của Hoàng Hữu Tài cũng tới đây, mặt ủ mày ê đứng bên cạnh Hoàng Cường nói gì đó.
“An Lâm quay lại rồi.”
Hoàng Hữu Tài bước nhanh tới trước mặt Tô An Lâm.
“Vừa đúng lúc, mau về thôi, trong nhà ngươi xảy ra chuyện rồi.”
Tô An Lâm nghĩ đến muội muội đầu tiên, trong lòng hơi nặng nề.
“Muội muội của ta bị làm sao?”
Vợ Hoàng Cường là Thuý Lan cầm một chiếc khăn tay cũ màu hồng, vội vàng nói:
“Là Thạch Đầu, hắn dẫn thêm một người tới nói muốn tính sổ với ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dẫn thêm một người tới? Ai cơ?”
Sắc mặt Hoàng Hữu Tài vô cùng khó coi:
“Là thằng nhóc Đông Nam Tử, người của bè lũ Hắc Thuỷ bên kia sông.”
“Ta có quen biết gì hắn đâu, hắn muốn tính sổ gì với ta chứ?”
Tô An Lâm ném mấy cái dã cày lên xe đẩy:
“Cứ về trước đã.”
Thuý Lan bước tới cạnh hắn, nói:
“Ta đứng bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, Đông Nam Tử nói chắc chắn ca của ngươi bị truy sát nên đã chết rồi, cho nên Thạch đầu mới dám đến làm phiền ngươi.”
“Tên Thạch Đầu này...Muội muội của ta thì sao?”
“Cô bé được mấy người phụ nữ trong thôn bảo vệ rồi, tạm thời không sao hết, Tôn Hắc cũng nói chờ ngươi về rồi mới tính sổ sau.”
Tô An Lâm bước nhanh hơn:
“Chú, ta về trước đây.”
Không đợi Hoàng Hữu Tài và mấy người khác nói thêm gì, Tô An Lâm đã chạy vụt đi. Trong lòng thấy hơi căng thẳng, một tên Thạch Đầu thôi hắn cũng phải cố hết sức mới đối phó được, bây giờ lại thêm một Đông Nam Tử của Hắc Thuỷ, đúng là đã phiền lại càng thêm phiền.
Hắn có cảm giác chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện hắn giết con hổ kia. Bán được hổ là lấy được tiền, cho nên mới bị cái đám đầu trâu mặt ngựa này mò tới tận nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro