Công Tử Thích K...
Võ Vô Vân
2024-11-14 09:01:38
Còn nếu không có thì chấp nhận làm một gã độc thân đi, vì bản thân mình còn chưa nuôi được thì làm sao nuôi được vợ? Cho ngươi người vợ, là không hợp lý.
Về điểm này, triều đình khá chu đáo và rất có trách nhiệm.
Dựa vào điểm này, đại ca của Tô An Lâm là Tô Đại Hổ dù đã hai mươi tuổi nhưng triều đình chưa bao giờ phát cho hắn nàng dâu. Tô An Lâm cũng là như vậy.
Dù sao cửa hàng của người môi giới còn chưa mở cửa, trong lòng Tô An Lâm cảm thấy tò mò nên lôi kéo Tô Ngọc Ngọc đi theo dòng người, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa một khách điếm cách đó không xa.
Có ba quan sai đang đứng trước mặt mười người phụ nữ.
Những người phụ nữ này đều trùm kín khăn màu đỏ trên đầu nên không thể thấy mặt họ.
Thật ra mấy lần đầu đưa dâu đều có thể thấy mặt của họ, nhưng trước đó quan phủ đã thực hiện mấy lần đưa dâu rồi. Những người phụ nữ này đều là người còn sót lại của những lần đưa dâu trước vì không được ai lựa chọn nên chất lượng có thể tưởng tượng được là thuộc loại cấp bậc sài lang hổ báo. Sau khi đưa dâu vài lần, liền dư ra những người phụ nữ này.
Vì vậy, quan phủ cũng trở nên thông minh hơn, họ che mặt các nàng dâu lại bằng khăn trùm đầu màu đỏ để mọi người không thể thấy mặt các nàng nữa. Mọi người cũng không biết là ai đã nghĩ được ra cái ý tưởng này.
Một số nàng dâu mặc quần áo trông rất đẹp, bề ngoài của họ nhìn cũng không tệ. Quần áo ôm sát ngoài cơ thể làm tôn lên dáng người trước lồi sau lõm của họ, điều này làm khơi dậy cảm xúc của một số người đàn ông xung quanh.
"Trương mặt rổ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ, nhanh đi lựa một cái đi, ta cảm thấy nàng dâu đang đứng trước mặt ngươi kia cũng không tệ đấy."
Trong đám đông, vang lên tiếng của ai đó đang trêu chọc một người đàn ông với khuôn mặt bị rỗ.
"Hahaha..."
Mọi người cười rộ lên.
Gương mặt người đàn ông mặt rỗ trở nên đỏ bừng:
"Ai nghĩ ra cái ý tưởng này vậy, trùm khăn trùm đầu màu đỏ làm không thấy được khuôn mặt, lỡ đó là một người phụ nữ xấu xí thì sao?"
"Haha, ngươi cứ yên tâm đi, mấy nàng dâu này ta đều đã cẩn thận tuyển chọn qua, họ nhìn cũng không tệ đâu."
Bên cạnh quan sai là một bà mối đang cầm khăn tay màu đỏ đứng nói chuyện với khuôn mặt cười tươi như hoa.
"Hơn nữa, ta nhớ rõ các ngươi cũng sắp mười bảy tuổi rồi, các ngươi phải nhanh chóng mà đi chọn một nàng dâu đi thôi."
Bà mối cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người xung quanh, vì mỗi lần bà ta giới thiệu thành công một cặp vợ chồng mới thì bà ta có thể nhận được mười đồng bạc, vì vậy bà ta làm việc này rất nhiệt tình.
“Đúng thế, nhanh lên đi.”
Trương mặt rỗ nhìn về phía bên cạnh hắn đang đứng bốn người đàn ông rồi nói:
“Các ngươi chọn trước đi.”
"Ta sẽ không chọn, ba tháng nữa ta mới tròn mười bảy tuổi, ta sẽ chờ lần sau. Ta sắp theo đuổi được Thúy Lam rồi, nàng mới gọi là xinh đẹp."
“Ta cũng không chọn, gần đây ta đã gặp được một kỳ nữ, ta cảm thấy có thể theo đuổi được nàng ấy.”
Một thư sinh phe phẩy quạt xếp, bình tĩnh nói.
"Việc hệ trọng của cả đời người thì ta không thể lựa chọn cẩu thả được, dù sao chỉ là một năm nộp gấp ba lần tiền thuế mà thôi, ta còn có thể trả nổi."
Nói qua nói lại, rốt cuộc cũng không có ai tiến lên để lựa chọn cả.
Tô Ngọc Ngọc chen vào trong đám người, ánh mắt nàng lóe sáng liên hồi:
"Nhị ca, nơi này còn có phát nàng dâu, quả nhiên là trong thành, thôn của chúng ta thì không có việc này."
"Đó là bởi vì nhà của chúng ta nghèo, ai cũng đều sắp chết đói tới nơi. Triều đình cho dù có phát nàng dâu cho chúng ta, chúng ta cũng nuôi không nổi."
“Ồ, là như vậy sao, huynh nói cũng đúng.”
Tô Ngọc Ngọc gật đầu.
"Đáng tiếc là không thấy mặt nàng dâu, ngược lại nếu là họ xinh đẹp thì bây giờ huynh liền có thể lựa chọn được một cái rồi."
"Vị công tử này, ngài cũng muốn chọn nàng dâu sao?"
Đôi mắt của Tô Ngọc Ngọc sáng lên khi bà mối chú ý đến lời nói của nàng. Khuôn mặt Tô An Lâm tuy có chút đẹp trai, nhưng hắn ta đến bây giờ vẫn chưa hề cưới vợ.
Bà mối vội bước tới:
"Công tử, ngài thích kiểu nào, trong tay của ta có rất nhiều cô nương, đều là con gái nhà quyền quý lại cần cù biết chăm lo cho công việc trong nhà."
Tô An Lâm không nói nên lời, nhìn mười nàng dâu đang đứng trước mặt hắn.
Chà, sẽ thật tuyệt nếu bà mối có cái đầu trọc và thêm một hàng đèn ở trước mặt mười nàng dâu này, có nhạc nền phát ra nữa...thì còn gì bằng.
Sau một lúc ngẩn người, Tô An Lâm mới nói:
"Ta đến từ nông thôn, chỉ là đi ngang qua thôi."
“Trong nhà ngươi có ruộng có nhà chứ?”
Bà mối vội hỏi.
Chỉ cần hắn đáp ứng được hai điều kiện này, triều đình có thể phát cho hắn một nàng dâu.
Bởi vì những người phụ nữ ở trong đội đưa dâu sẽ không có quyền được lựa chọn, nếu một người đàn ông chọn nàng, nàng phải đồng ý.
Về điểm này, triều đình khá chu đáo và rất có trách nhiệm.
Dựa vào điểm này, đại ca của Tô An Lâm là Tô Đại Hổ dù đã hai mươi tuổi nhưng triều đình chưa bao giờ phát cho hắn nàng dâu. Tô An Lâm cũng là như vậy.
Dù sao cửa hàng của người môi giới còn chưa mở cửa, trong lòng Tô An Lâm cảm thấy tò mò nên lôi kéo Tô Ngọc Ngọc đi theo dòng người, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa một khách điếm cách đó không xa.
Có ba quan sai đang đứng trước mặt mười người phụ nữ.
Những người phụ nữ này đều trùm kín khăn màu đỏ trên đầu nên không thể thấy mặt họ.
Thật ra mấy lần đầu đưa dâu đều có thể thấy mặt của họ, nhưng trước đó quan phủ đã thực hiện mấy lần đưa dâu rồi. Những người phụ nữ này đều là người còn sót lại của những lần đưa dâu trước vì không được ai lựa chọn nên chất lượng có thể tưởng tượng được là thuộc loại cấp bậc sài lang hổ báo. Sau khi đưa dâu vài lần, liền dư ra những người phụ nữ này.
Vì vậy, quan phủ cũng trở nên thông minh hơn, họ che mặt các nàng dâu lại bằng khăn trùm đầu màu đỏ để mọi người không thể thấy mặt các nàng nữa. Mọi người cũng không biết là ai đã nghĩ được ra cái ý tưởng này.
Một số nàng dâu mặc quần áo trông rất đẹp, bề ngoài của họ nhìn cũng không tệ. Quần áo ôm sát ngoài cơ thể làm tôn lên dáng người trước lồi sau lõm của họ, điều này làm khơi dậy cảm xúc của một số người đàn ông xung quanh.
"Trương mặt rổ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ, nhanh đi lựa một cái đi, ta cảm thấy nàng dâu đang đứng trước mặt ngươi kia cũng không tệ đấy."
Trong đám đông, vang lên tiếng của ai đó đang trêu chọc một người đàn ông với khuôn mặt bị rỗ.
"Hahaha..."
Mọi người cười rộ lên.
Gương mặt người đàn ông mặt rỗ trở nên đỏ bừng:
"Ai nghĩ ra cái ý tưởng này vậy, trùm khăn trùm đầu màu đỏ làm không thấy được khuôn mặt, lỡ đó là một người phụ nữ xấu xí thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haha, ngươi cứ yên tâm đi, mấy nàng dâu này ta đều đã cẩn thận tuyển chọn qua, họ nhìn cũng không tệ đâu."
Bên cạnh quan sai là một bà mối đang cầm khăn tay màu đỏ đứng nói chuyện với khuôn mặt cười tươi như hoa.
"Hơn nữa, ta nhớ rõ các ngươi cũng sắp mười bảy tuổi rồi, các ngươi phải nhanh chóng mà đi chọn một nàng dâu đi thôi."
Bà mối cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người xung quanh, vì mỗi lần bà ta giới thiệu thành công một cặp vợ chồng mới thì bà ta có thể nhận được mười đồng bạc, vì vậy bà ta làm việc này rất nhiệt tình.
“Đúng thế, nhanh lên đi.”
Trương mặt rỗ nhìn về phía bên cạnh hắn đang đứng bốn người đàn ông rồi nói:
“Các ngươi chọn trước đi.”
"Ta sẽ không chọn, ba tháng nữa ta mới tròn mười bảy tuổi, ta sẽ chờ lần sau. Ta sắp theo đuổi được Thúy Lam rồi, nàng mới gọi là xinh đẹp."
“Ta cũng không chọn, gần đây ta đã gặp được một kỳ nữ, ta cảm thấy có thể theo đuổi được nàng ấy.”
Một thư sinh phe phẩy quạt xếp, bình tĩnh nói.
"Việc hệ trọng của cả đời người thì ta không thể lựa chọn cẩu thả được, dù sao chỉ là một năm nộp gấp ba lần tiền thuế mà thôi, ta còn có thể trả nổi."
Nói qua nói lại, rốt cuộc cũng không có ai tiến lên để lựa chọn cả.
Tô Ngọc Ngọc chen vào trong đám người, ánh mắt nàng lóe sáng liên hồi:
"Nhị ca, nơi này còn có phát nàng dâu, quả nhiên là trong thành, thôn của chúng ta thì không có việc này."
"Đó là bởi vì nhà của chúng ta nghèo, ai cũng đều sắp chết đói tới nơi. Triều đình cho dù có phát nàng dâu cho chúng ta, chúng ta cũng nuôi không nổi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ, là như vậy sao, huynh nói cũng đúng.”
Tô Ngọc Ngọc gật đầu.
"Đáng tiếc là không thấy mặt nàng dâu, ngược lại nếu là họ xinh đẹp thì bây giờ huynh liền có thể lựa chọn được một cái rồi."
"Vị công tử này, ngài cũng muốn chọn nàng dâu sao?"
Đôi mắt của Tô Ngọc Ngọc sáng lên khi bà mối chú ý đến lời nói của nàng. Khuôn mặt Tô An Lâm tuy có chút đẹp trai, nhưng hắn ta đến bây giờ vẫn chưa hề cưới vợ.
Bà mối vội bước tới:
"Công tử, ngài thích kiểu nào, trong tay của ta có rất nhiều cô nương, đều là con gái nhà quyền quý lại cần cù biết chăm lo cho công việc trong nhà."
Tô An Lâm không nói nên lời, nhìn mười nàng dâu đang đứng trước mặt hắn.
Chà, sẽ thật tuyệt nếu bà mối có cái đầu trọc và thêm một hàng đèn ở trước mặt mười nàng dâu này, có nhạc nền phát ra nữa...thì còn gì bằng.
Sau một lúc ngẩn người, Tô An Lâm mới nói:
"Ta đến từ nông thôn, chỉ là đi ngang qua thôi."
“Trong nhà ngươi có ruộng có nhà chứ?”
Bà mối vội hỏi.
Chỉ cần hắn đáp ứng được hai điều kiện này, triều đình có thể phát cho hắn một nàng dâu.
Bởi vì những người phụ nữ ở trong đội đưa dâu sẽ không có quyền được lựa chọn, nếu một người đàn ông chọn nàng, nàng phải đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro