Thấy Máu Liền Vô Địch

Khách Điếm Đồng...

Võ Vô Vân

2024-11-14 09:01:38

Một gã hộ vệ gia cảm thán nói:

"Đáng tiếc là thi thể đã ném ở ngoài rồi, nếu không có thể kéo đi đổi ba mươi lượng."

"Cái này không sao cả, lúc nãy ta đã nói với mấy người quân lính canh cổng rồi, đợi sáng sớm ngày mai họ sẽ đi tìm thi thể."

Trương Tử An dẫn theo muội muội đến nơi, hướng về phía Tô An Lâm trịnh trọng nói:

"Chuyện mới vừa rồi xin đa tạ, nếu không phải có Tô huynh đệ đây, chỉ sự chúng ta sẽ bị tổn thất lớn hơn nữa."

"Chuyện này là ta nên làm."

Tô An Lâm gật đầu đáp, lại hiếu kỳ nhìn về bốn phía nói:

"Có điều, nghe nói huyện Lâm Quảng lớn hơn nhiều so với Hoàng Kê trấn của chúng ta, sao bây giờ lại như thế này?"

Trên đường phố trước mặt toàn là rác rưởi, rất nhiều gian nhàn rộng rãi mở toang cửa lớn ra, bên trong rỗng tuếch, nhìn qua có vẻ vực kỳ tiêu điều.

Trương Tử An thở dài:

"Mấy năm nay ở huyện Lâm Quảng cũng không được an ổn, chuyện thiếu nước còn nghiêm trọng hơn cả chỗ chúng ra, lương thực lại bị mất mùa. Hơn nữa mấy năm nay lại có tá ám tàn sát bừa bãi, đã gây nguy hiểm đến người ở trong thành, cho nên những người có khả năng chạy cũng đã chạy đi hết rồi, vốn dĩ ở chỗ này chúng ta cũng có tới mười cái cửa hàng, nhưng xem tình hình trước mắt phỏng chừng chúng ta cũng chỉ có thể đóng cửa rời đi thôi."

"Ta chỉ là một năm rồi không đến đây, không ngờ nơi này lại trở thành như vậy."

Thiết Văn Đảm cũng lắp bắp kinh hãi.

"Trách không được, đã tối muộn như vậy rồi mà trên tường thành vẫn còn nhiều binh lính trông coi thành như thế."

Tô An Lâm nói.

Trương Tử An đáp:

"Vừa rồi ta có nghe quân sĩ bảo vệ thành nói, họ cũng coi như là ít rồi, khoảng thời gian trước có gấp hai lần số người như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, binh lính người thì chết người thì trốn, hiện tại tường thành cũng sắp không thể canh giữ được nữa, không thể không điều động một ít nhân thủ trong các võ quán đến đây để hỗ trợ."

"Trách không được."

Thiết Văn Đảm nhíu mày nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bên ngoài chỗ này lại có nhiều Yêu Phong Tử như vậy."

"Được rồi, hiện tại dã không còn sớm nữa, mọi người đi đến khách điếm để nghỉ ngơi trước đi, ngày mái nhà chúng ta sẽ chỉnh đốn sửa sang một ngày, rồi ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, mọi người thấy như vậy có được không?"

Trương Tử An nhìn về phía mọi người nói.

"Được, chúng ta đi trọ trong khách điếm Đồng Phúc ở trước mặt."

Thiết Văn Đảm trả lời một câu, sau đó dẫn theo mọi người rời đi.

Người trong tiêu cục nhiều, vì để tiết kiệm tiền bạc cho nên mọi người đều là hai ba người ở cùng một gian.

Lý Sinh và Tô An Lâm ở cùng một chỗ, sau khi tắm rửa lau mặt qua loa một cái, Tô An Lâm liến đi ra bên ngoài, chui vào trong nhà xí.

Hắn đến đây cũng không phải để đi đại tiện, mà là vì luyện công.

Noi chính xác hơn một chút là để thêm điểm!

Hắn lo lắng lúc sau sẽ làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên mới đến nhà xí để làm.

"Đại Lực Thiết Cốt Công, thêm điểm!"

Thêm ba điểm vào đó đi.

"Họ tên: Tô Lâm An. Cấp độ 3.

Thanh máu: 62/62+

Giá trị kinh nghiệm: 45/800.

Điểm thuộc tính: 2 điểm. (Cứ 100 điểm giá trị kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính)

Công pháp: Đao thuật cấp cơ sở. (Tông sư)

Công pháp: Đại Lực Thiết Cốt Công, chùy thịt. (Đại thành +)”

Sau khi Đại Lực Thiết Cốt Công tiến vào đại thành, Tô An Lâm có thể rõ ràng cảm nhận được cơ bắp của mình đang phồng lên, cơ ở bắp tay bùm bùm nhảy lên giống như là trái tim vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"An Lâm huynh, đi nhà xí xong chưa?"

Lý Sinh đứng bên ngoài hô to lên.

"Còn chưa xong."

Tô An Lâm thuận miệng đáp lại, hiện tại thời gian mấu chốt của hắn, cơ bắp vẫn đang nhảy lên, dần dần phồng căng ra.

Tô An Lâm dùng sức nắm tay lại, hắn chú ý tới bàn tay của chính mình cũng trở nên dài hơn một ít.

"Quả nhiên là giống như trong sách nói."

Tô An Lâm nhớ lại.

Người tu luyện Đại Lực Thiết Cốt Công, mỗi một lần tiến giai đều sẽ được tăng cường huyết khí, máu thịt gân cốt đều sẽ được cường hóa thêm, người có vóc dáng thấp có thể trở nên cao hơn, kẻ gầy yếu sẽ biến thành kẻ cơ bắp.

Tô An Lâm cảm thụ thân thể của mình đang dần dần biến hóa, hắn cảm giác được cảnh giới của chính mình dường như lại tiến thêm một tầng nữa.

Trong giây lát, một cổ đói khát lại đánh úp lại, Tô An Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, rõ ràng là lúc trước hắn đã ăn rất nhiều rồi. Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, trước khi đến nhà xí còn mang theo một ít thịt khô.

Hắn vừa lấy thịt khôn trong lòng ngực ra, âm thanh của Lý Sinh lại vang lên bên ngoài:

"An Lâm huynh, vẫn còn chưa ị xong sao."

"Xong rồi."

"Ngươi vẫn còn không chịu ra là ta sẽ cho rằng ngươi không ra được nữa đấy."

Nhìn Tô An Lâm vừa đi ra, trần tay còn đang cầm thịt gặm, Lý Sinh đần ra:

"Ngươi cũng giỏi thật đấy, vừa ị vừa ăn đồ ăn được."

"Ị hết rồi, lại đói muốn chết,"

Tô An Lâm thuận miệng đáp, đi về phía phòng ngủ, Lý Sinh đứng sau lưng hắn lại nói thầm:

"Vậy cũng đừng ăn ở trong nhà xí chứ, không chê thối sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thấy Máu Liền Vô Địch

Số ký tự: 0