Người Chết
Võ Vô Vân
2024-11-14 09:01:38
“Cảm ơn trưởng thôn đã giúp đỡ, ta cũng nghĩ kỹ rồi, căn nhà này quá dột nát, chỉ sợ không trụ nổi qua mùa đông này. Trước đây bọn ta cũng đã bán hết đất để mua lương thực rồi, vì vậy tốt nhất là nên rời khỏi đây.”
“Ừm, vậy cũng được.”
Hoàng Hữu Tài thực sự bất ngờ trước suy nghĩ của Tô An Lâm:
“Người trẻ tuổi các ngươi đúng là đầu óc linh hoạt, vậy thì đi đi, sáng mai rời đi sớm trước khi trời tối, tránh bị người ta nhìn thấy.”
Tô An Lâm hiểu ý của Hoàng Hữu Tài. Nhiều người hỗn tạp, hắn không nên nói ra chuyện mình chuyển tới đâu để đỡ bị người ta tìm tới làm phiền tiếp.
“Trưởng thôn, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Tô An Lâm thuận tay cầm con thỏ rừng lên rồi đưa qua.
“Nếu ca của ta có trở về, nhờ ngươi nói với hắn một tiếng rằng ta đã tới võ quán Đại Lực.”
“Chuyện nhỏ.”
Hoàng Hữu Tài không nhận con thỏ đó.
“Con thỏ này cứ giữ lại đấy mà ăn đi, sau này ngươi học võ rồi phải ăn nhiều mới tốt.”
Hoàng Hữu Tài dặn dò thêm mấy câu nữa rồi mới rời đi, hắn vừa đi vừa thì thầm:
“Ai da, sao tự dưng trong thôn lại lòi ra hai tên lưu manh Tôn Hắc với Thạch Đầu này chứ.”
“Ca, ăn cơm thôi.”
Tô Ngọc Ngọc đã dọn thức ăn xong xuôi, có hai chén cơm, một tô canh thịt và một đĩa rau dại. Tô Ngọc Ngọc liên tục gắp rau dại, vừa nói:
“Sau này vào thành rồi không thể đi hái rau dại nữa, nếu không thì để ta đi làm công đi, ta nghe nói mấy người giàu ở trong thành hay tìm người giúp việc lắm.”
Tô An Lâm vừa gặm xương vừa khoát tay:
“Bây giờ nhà có tiền rồi.”
“Nhưng ngồi ăn không cũng không tốt...Trong thành cái gì cũng đắt đỏ.”
Tô Ngọc Ngọc lẩm bẩm.
Tô An Lâm ăn xong, nhân lúc Tô Ngọc Ngọc đang thu dọn chén đũa thì quay người quấn dao lên bắp chân phải, hắn còn thuận tay lấy nỏ đang treo trên tường, bọc nó vào một tấm vải.
“Muội muội, ta ra ngoài chạy bộ một lát.”
“Được, ngươi về sớm một chút, trời cũng đã tối rồi.”
Tô An Lâm đi về phía nhà của Thạch Đầu. Trên đường đi sát ý của hắn ngày càng nồng đậm, hắn muốn sống một cuộc sống an nhàn bình thường nhưng lũ người này đúng là khinh người quá đáng. Nếu đã vậy thì đừng có hòng mà trách hắn!
Trời đã tối rồi, trên con đường đất không còn một ai. Tô An Lâm vững vàng bước đi trong bụi cỏ, hắn đi qua một ngã tư đường, nhanh chóng tới được một cái trấn nhỏ.
Nhà của Thạch Đầu ở ngay trong trấn, ở đây không sầm uất như trong kinh thành nhưng người buôn bán lui tới đây rất nhiều, cũng coi như khá đông đúc.
Đây là một cái tứ hợp viện có treo hai cái đèn lồng hình cây sơn chi ở bên ngoài, loại đèn này có tên là “đèn sơn chi”. “Đèn sơn chi” là biểu tượng của “chốn nhục dục” ở thời cổ đại, bởi vì người xưa cũng cần mặt mũi nên họ không muốn treo một cái bảng “Bổn tiệm có sắc dục” ở ngay mặt tiền, họ chỉ treo hai cái “đèn sơn chi” ở bên ngoài làm dấu hiệu, ngắn gọn hàm súc một tí, uyển chuyển khéo léo hơn một tí.
Trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ có vẽ lại hình ảnh này.
Cũng tương tự như ở thời hiện đại, tất cả đàn ông Trung Quốc đều biết một tiệm uốn tóc ở nơi hẻo lảnh là dấu hiệu của một chốn ăn chơi, vào đó không phải để gội đầu thật mà là để “gội một cái đầu khác”.
Đứng ở ngoài cửa tứ hợp viện có mấy nam nhân đội mũ màu xanh lục đang đón khách. Điều này có nghĩa là vợ của họ đang ở bên trong, có đôi khi để vợ mình làm ăn tốt hơn một chút nên họ cứ đứng ở cửa chào khách nhằm đẩy mạnh tiêu thụ.
Tô An Lâm để ý thấy Tôn Hắc cũng đang đứng ở cửa, bày ra vẻ mặt ân cần nói chuyện gì đó với một lão gia địa chủ nào đó đang buồn bã ủ ê. Một lát sau, hai người họ đàm phán thành công thì theo nhau đi vào phòng.
“Mẹ nó, không phải phụ nữ đã có chồng càng hấp dẫn hơn sao, biết làm ăn ghê.”
Đối thủ cạnh tranh bên cạnh bắt đầu nói kháy.
“Cũng không đúng, hôm nay đã có mười một người mà nhà ta mới được hai. Chắc chắn là do người của nhà ta không đủ cố gắng, lúc về ta phải đánh nàng ta mới được.”
“Đừng đánh vào mặt, nếu không thì càng chẳng có ai tìm.”
Tô An Lâm nhìn chằm chằm không rời mắt, đương nhiên là hắn tới đây chỉ để dán mắt vào tên Thạch Đầu. Tên này dám gây phiền phức với hắn, phải nghĩ cách giết đi thôi.
Mấy ngày nay đi săn đã khiến hắn ngày càng trở nên tàn nhẫn, ý muốn giết người cứ dần dần xuất hiện trong đầu hắn. Chỉ có người chết rồi mới không gây phiền phức cho hắn được nữa.
Hắn cũng chẳng lo về quan phủ. Bây giờ quan phủ không quan tâm đến mấy chuyện này, ví dụ như có mấy bang phái thường xuyên đánh nhau dẫn đến việc cứ cách mấy ngày lại có người chết, hoàn toàn chẳng có ai đi điều tra cả.
“Ừm, vậy cũng được.”
Hoàng Hữu Tài thực sự bất ngờ trước suy nghĩ của Tô An Lâm:
“Người trẻ tuổi các ngươi đúng là đầu óc linh hoạt, vậy thì đi đi, sáng mai rời đi sớm trước khi trời tối, tránh bị người ta nhìn thấy.”
Tô An Lâm hiểu ý của Hoàng Hữu Tài. Nhiều người hỗn tạp, hắn không nên nói ra chuyện mình chuyển tới đâu để đỡ bị người ta tìm tới làm phiền tiếp.
“Trưởng thôn, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Tô An Lâm thuận tay cầm con thỏ rừng lên rồi đưa qua.
“Nếu ca của ta có trở về, nhờ ngươi nói với hắn một tiếng rằng ta đã tới võ quán Đại Lực.”
“Chuyện nhỏ.”
Hoàng Hữu Tài không nhận con thỏ đó.
“Con thỏ này cứ giữ lại đấy mà ăn đi, sau này ngươi học võ rồi phải ăn nhiều mới tốt.”
Hoàng Hữu Tài dặn dò thêm mấy câu nữa rồi mới rời đi, hắn vừa đi vừa thì thầm:
“Ai da, sao tự dưng trong thôn lại lòi ra hai tên lưu manh Tôn Hắc với Thạch Đầu này chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ca, ăn cơm thôi.”
Tô Ngọc Ngọc đã dọn thức ăn xong xuôi, có hai chén cơm, một tô canh thịt và một đĩa rau dại. Tô Ngọc Ngọc liên tục gắp rau dại, vừa nói:
“Sau này vào thành rồi không thể đi hái rau dại nữa, nếu không thì để ta đi làm công đi, ta nghe nói mấy người giàu ở trong thành hay tìm người giúp việc lắm.”
Tô An Lâm vừa gặm xương vừa khoát tay:
“Bây giờ nhà có tiền rồi.”
“Nhưng ngồi ăn không cũng không tốt...Trong thành cái gì cũng đắt đỏ.”
Tô Ngọc Ngọc lẩm bẩm.
Tô An Lâm ăn xong, nhân lúc Tô Ngọc Ngọc đang thu dọn chén đũa thì quay người quấn dao lên bắp chân phải, hắn còn thuận tay lấy nỏ đang treo trên tường, bọc nó vào một tấm vải.
“Muội muội, ta ra ngoài chạy bộ một lát.”
“Được, ngươi về sớm một chút, trời cũng đã tối rồi.”
Tô An Lâm đi về phía nhà của Thạch Đầu. Trên đường đi sát ý của hắn ngày càng nồng đậm, hắn muốn sống một cuộc sống an nhàn bình thường nhưng lũ người này đúng là khinh người quá đáng. Nếu đã vậy thì đừng có hòng mà trách hắn!
Trời đã tối rồi, trên con đường đất không còn một ai. Tô An Lâm vững vàng bước đi trong bụi cỏ, hắn đi qua một ngã tư đường, nhanh chóng tới được một cái trấn nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà của Thạch Đầu ở ngay trong trấn, ở đây không sầm uất như trong kinh thành nhưng người buôn bán lui tới đây rất nhiều, cũng coi như khá đông đúc.
Đây là một cái tứ hợp viện có treo hai cái đèn lồng hình cây sơn chi ở bên ngoài, loại đèn này có tên là “đèn sơn chi”. “Đèn sơn chi” là biểu tượng của “chốn nhục dục” ở thời cổ đại, bởi vì người xưa cũng cần mặt mũi nên họ không muốn treo một cái bảng “Bổn tiệm có sắc dục” ở ngay mặt tiền, họ chỉ treo hai cái “đèn sơn chi” ở bên ngoài làm dấu hiệu, ngắn gọn hàm súc một tí, uyển chuyển khéo léo hơn một tí.
Trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ có vẽ lại hình ảnh này.
Cũng tương tự như ở thời hiện đại, tất cả đàn ông Trung Quốc đều biết một tiệm uốn tóc ở nơi hẻo lảnh là dấu hiệu của một chốn ăn chơi, vào đó không phải để gội đầu thật mà là để “gội một cái đầu khác”.
Đứng ở ngoài cửa tứ hợp viện có mấy nam nhân đội mũ màu xanh lục đang đón khách. Điều này có nghĩa là vợ của họ đang ở bên trong, có đôi khi để vợ mình làm ăn tốt hơn một chút nên họ cứ đứng ở cửa chào khách nhằm đẩy mạnh tiêu thụ.
Tô An Lâm để ý thấy Tôn Hắc cũng đang đứng ở cửa, bày ra vẻ mặt ân cần nói chuyện gì đó với một lão gia địa chủ nào đó đang buồn bã ủ ê. Một lát sau, hai người họ đàm phán thành công thì theo nhau đi vào phòng.
“Mẹ nó, không phải phụ nữ đã có chồng càng hấp dẫn hơn sao, biết làm ăn ghê.”
Đối thủ cạnh tranh bên cạnh bắt đầu nói kháy.
“Cũng không đúng, hôm nay đã có mười một người mà nhà ta mới được hai. Chắc chắn là do người của nhà ta không đủ cố gắng, lúc về ta phải đánh nàng ta mới được.”
“Đừng đánh vào mặt, nếu không thì càng chẳng có ai tìm.”
Tô An Lâm nhìn chằm chằm không rời mắt, đương nhiên là hắn tới đây chỉ để dán mắt vào tên Thạch Đầu. Tên này dám gây phiền phức với hắn, phải nghĩ cách giết đi thôi.
Mấy ngày nay đi săn đã khiến hắn ngày càng trở nên tàn nhẫn, ý muốn giết người cứ dần dần xuất hiện trong đầu hắn. Chỉ có người chết rồi mới không gây phiền phức cho hắn được nữa.
Hắn cũng chẳng lo về quan phủ. Bây giờ quan phủ không quan tâm đến mấy chuyện này, ví dụ như có mấy bang phái thường xuyên đánh nhau dẫn đến việc cứ cách mấy ngày lại có người chết, hoàn toàn chẳng có ai đi điều tra cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro