Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!
Vỏ trai, ngọc trai
Bạn Nhỏ Dưới Hồ
2024-07-02 16:17:24
Tiêu Sở Lam giằng ra, không muốn thỏa hiệp, những điều đáng sợ tiếp theo đến với cô thậm chí còn đáng sợ hơn chuyện cô gặp phải ban tối rất
nhiều.
Không còn thuần túy là bị đau nữa, cảm giác nhức nhối trào ra từ gan phổi khiến cô không tài nào yên thân được.
Ruột gan nhộn nhạo tim đau thắt, sự chống chế vô nghĩa và cả những giọt nước mắt không đành lòng.
Mỗi một giây cô gượng dậy cố gắng thoát ra, lại bị giằng lại kéo xuống. Trạch Vũ không nghe lời cô cầu xin khẩn khoản, hắn xé toạc quần áo cô, mặc kệ xem vết thương mấy ngày nay do hắn đem tới thế nào kia mà thỏa sức trêu nghịch cơ thể cô, khiến cô cảm thấy kinh tởm bản thân đến tận cùng.
Tiêu Sở Lam trong lúc tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ tát thẳng vào mặt anh một cái, máu từ lòng bàn tay và mùi thuốc sát trùng vẫn còn, dính đỏ hết một vùng má của anh.
Trạch Vũ ngây người, Tiêu Sở Lam nhanh chóng bò ra.
Nhưng cô liệu có thoát được?
Không, hoàn toàn không.
Trạch Vũ như ngửi thấy mùi máu tanh mà phần cầm thú trong con người anh trỗi dậy, khuôn mặt ê vì bị đánh của anh khiến hành động của anh cẩn mật hơn nhiều lần, chú tâm hơn nhiều lần.
Khiến cho cô tiếp theo không có cơ hội phản kháng, càng không thể trốn chạy.
Tiêu Sở Lam không thoát khỏi cơn thịnh nộ, bị Trạch Vũ nắm tóc giật mạnh, ép cô úp người xuống, sau đó thô bạo thúc mạnh vào trong nơi tư mật bên dưới.
Cảm giác bị xé toạc đau nhói khiến Tiêu Sở Lam dần trở nên mơ hồ, cô kêu la thảm khốc, kêu đến nỗi cả căn phòng chỉ đọng lại mỗi dư âm là tiếng vọng đau khổ của cô.
“A… ư… ức… hu.”
Tiêu Sở Lam bị ép phải chịu sự thúc ép từ phía sau, đau đớn uất nghẹn, đôi môi cố kìm nén cơn đau mà run rẩy, há hốc thở mạnh hòa theo tiết tấu từng nhịp dồn dập dưới thân. Cảm giác bị đâm thúc liên tục khiến cô dần mất đi nhận thức.
Cô không thích như thế, bị ép phải giao cấu trong tình trạng cơ thể không ổn, trong suốt quá trình làm tình đều là tiếng rên la đầy thảm thiết.
Những thứ ấy Trạch Vũ đều để ngoài tai ngoài mắt, chẳng màng quan tâm, điều anh ta bây giờ muốn là khiến cô tiếp tục như thế, đắm chìm trong đau khổ như thế. Để cho cô nhớ rằng việc cướp trái tim của một người đang sống rất tốt cho bản thân mình dùng sẽ phải chịu hậu quả thế nào.
Nhưng Tiêu Sở Lam có làm gì sai không, Trạch Vũ không hề quan tâm đến.
Ngay cả việc đây là lần đầu của cô, bị đối xử một cách thô bạo như thế đến từ phía bạn tình, u hoa sưng tấy, vệt máu còn xử nữ lưu trên tấm nệm trắng muốt cũng không thấy anh ta thấy mình sai chỗ nào.
Trạch Vũ nhìn thấy rồi cũng không nói gì, chỉ vứt lại cô trên giường trong đống chăn đã diêm dúa ra mấy thứ chất dịch bẩn thỉu. Sau đó bỏ đi ngay sau khi xả giận xong, còn trong tâm thế của người chiến thắng, anh ta cũng cảm thấy rất tự hào về điều đó.
Chỉ có Tiêu Sở Lam chịu không nổi sau cơn giày vò kia, nằm trong chăn đau đớn khóc nấc.
Cả đêm khóc, bên dưới cô đau rát còn sót lại thứ anh để lại, mọi thứ trải qua với cô chỉ trong phút chốc, nhưng lại đem đến nỗi đau dai dẳng không thể tả xiết.
Cô đau quá! Cô thật sự rất đau! Trong lúc cái lòng yêu của cô đang lay lắt những hi vọng cỏn con về một sự an nhiên tự tại, việc phải đổi lấy những cơn đau này lại khiến cô hoàn toàn chết tâm rồi.
Tiêu Sở Lam còn cho rằng khi Chu Diểu đối xử tốt với mình thì cô đã được đối xử giống con người hơn một chút, nhưng bây giờ… Tiêu Sở Lam cô chẳng khác nào một con thú bị thương, dù có đau hay rên ư ử cũng không có ai nghe hiểu.
Hay vốn dĩ, một con người khi không dùng đúng trái tim của họ thì đến việc làm chính họ và cả việc được sống cuộc đời vì họ cũng không được phép làm.
Tiêu Sở Lam như ngộ ra được điều gì đấy, cô cười như khóc, khóc như cười, gượng dậy nhìn vết máu đỏ loang lổ sau khi bị phá hoại, chỉ tiếc thân và lần đầu của mình, sau đó lại gục xuống giường.
Đôi mắt cô dần mê man, thiếp đi trong cơn ê ẩm toàn thân.
Đến khi ấy, cô lại mơ thấy một phần trong quá khứ.
Tiêu Sở Lam đang chìm xuống dưới mặt nước, đang thong dong vui đùa, lại vô tình đi đến một nơi mà thủa nhỏ bọn họ thường hay lui đến.
Bên bờ biển đầy rẫy những con sao biển, vỏ ốc, vỏ sò, vài ba đứa trẻ nhốn nháo vui thích.
Một đứa nhóc con con nhặt một cái vỏ ngọc trai lên, lí la lí lắc cầm chạy đi khoe.
“Lam Lam mau nhìn nè! Trạch Vũ, anh cũng qua đây đi!”
An Kiều đem khoe thứ mình tìm được cho hai người bạn, là một cái vỏ ngọc trai.
“Nè mọi người mau nhìn, cái này chính là em đó!”
Hai đứa nhỏ còn lại mặt nghệt ra quay lại hỏi.
“Là sao?” Cả hai đồng thanh nói.
“Thì cái gì, em nói là vỏ ngọc trai đó.”
“Nó đâu có gì đặc biệt? Chỉ là cái vỏ thôi mà? Không có ngọc thì khác gì mấy vỏ ốc đầy dưới chân em đâu chứ?”
“Phải đó Kiều Kiều, Lam Lam cũng không hiểu.”
An Kiều cười hì hì rồi đậy nó lên đầu Tiêu Sở Lam.
“Ngọc trai nè.”
“Kiều Kiều cứng lắm, sau này để Kiều Kiều bảo vệ Lam Lam nha? Lam Lam là người Kiều Kiều quý nhất! Bây giờ và sau này, Lam Lam làm ngọc trai, Kiều Kiều làm vỏ sò, Kiều Kiều sẽ mãi mãi sẽ bảo vệ Lam Lam.”
Không còn thuần túy là bị đau nữa, cảm giác nhức nhối trào ra từ gan phổi khiến cô không tài nào yên thân được.
Ruột gan nhộn nhạo tim đau thắt, sự chống chế vô nghĩa và cả những giọt nước mắt không đành lòng.
Mỗi một giây cô gượng dậy cố gắng thoát ra, lại bị giằng lại kéo xuống. Trạch Vũ không nghe lời cô cầu xin khẩn khoản, hắn xé toạc quần áo cô, mặc kệ xem vết thương mấy ngày nay do hắn đem tới thế nào kia mà thỏa sức trêu nghịch cơ thể cô, khiến cô cảm thấy kinh tởm bản thân đến tận cùng.
Tiêu Sở Lam trong lúc tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ tát thẳng vào mặt anh một cái, máu từ lòng bàn tay và mùi thuốc sát trùng vẫn còn, dính đỏ hết một vùng má của anh.
Trạch Vũ ngây người, Tiêu Sở Lam nhanh chóng bò ra.
Nhưng cô liệu có thoát được?
Không, hoàn toàn không.
Trạch Vũ như ngửi thấy mùi máu tanh mà phần cầm thú trong con người anh trỗi dậy, khuôn mặt ê vì bị đánh của anh khiến hành động của anh cẩn mật hơn nhiều lần, chú tâm hơn nhiều lần.
Khiến cho cô tiếp theo không có cơ hội phản kháng, càng không thể trốn chạy.
Tiêu Sở Lam không thoát khỏi cơn thịnh nộ, bị Trạch Vũ nắm tóc giật mạnh, ép cô úp người xuống, sau đó thô bạo thúc mạnh vào trong nơi tư mật bên dưới.
Cảm giác bị xé toạc đau nhói khiến Tiêu Sở Lam dần trở nên mơ hồ, cô kêu la thảm khốc, kêu đến nỗi cả căn phòng chỉ đọng lại mỗi dư âm là tiếng vọng đau khổ của cô.
“A… ư… ức… hu.”
Tiêu Sở Lam bị ép phải chịu sự thúc ép từ phía sau, đau đớn uất nghẹn, đôi môi cố kìm nén cơn đau mà run rẩy, há hốc thở mạnh hòa theo tiết tấu từng nhịp dồn dập dưới thân. Cảm giác bị đâm thúc liên tục khiến cô dần mất đi nhận thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không thích như thế, bị ép phải giao cấu trong tình trạng cơ thể không ổn, trong suốt quá trình làm tình đều là tiếng rên la đầy thảm thiết.
Những thứ ấy Trạch Vũ đều để ngoài tai ngoài mắt, chẳng màng quan tâm, điều anh ta bây giờ muốn là khiến cô tiếp tục như thế, đắm chìm trong đau khổ như thế. Để cho cô nhớ rằng việc cướp trái tim của một người đang sống rất tốt cho bản thân mình dùng sẽ phải chịu hậu quả thế nào.
Nhưng Tiêu Sở Lam có làm gì sai không, Trạch Vũ không hề quan tâm đến.
Ngay cả việc đây là lần đầu của cô, bị đối xử một cách thô bạo như thế đến từ phía bạn tình, u hoa sưng tấy, vệt máu còn xử nữ lưu trên tấm nệm trắng muốt cũng không thấy anh ta thấy mình sai chỗ nào.
Trạch Vũ nhìn thấy rồi cũng không nói gì, chỉ vứt lại cô trên giường trong đống chăn đã diêm dúa ra mấy thứ chất dịch bẩn thỉu. Sau đó bỏ đi ngay sau khi xả giận xong, còn trong tâm thế của người chiến thắng, anh ta cũng cảm thấy rất tự hào về điều đó.
Chỉ có Tiêu Sở Lam chịu không nổi sau cơn giày vò kia, nằm trong chăn đau đớn khóc nấc.
Cả đêm khóc, bên dưới cô đau rát còn sót lại thứ anh để lại, mọi thứ trải qua với cô chỉ trong phút chốc, nhưng lại đem đến nỗi đau dai dẳng không thể tả xiết.
Cô đau quá! Cô thật sự rất đau! Trong lúc cái lòng yêu của cô đang lay lắt những hi vọng cỏn con về một sự an nhiên tự tại, việc phải đổi lấy những cơn đau này lại khiến cô hoàn toàn chết tâm rồi.
Tiêu Sở Lam còn cho rằng khi Chu Diểu đối xử tốt với mình thì cô đã được đối xử giống con người hơn một chút, nhưng bây giờ… Tiêu Sở Lam cô chẳng khác nào một con thú bị thương, dù có đau hay rên ư ử cũng không có ai nghe hiểu.
Hay vốn dĩ, một con người khi không dùng đúng trái tim của họ thì đến việc làm chính họ và cả việc được sống cuộc đời vì họ cũng không được phép làm.
Tiêu Sở Lam như ngộ ra được điều gì đấy, cô cười như khóc, khóc như cười, gượng dậy nhìn vết máu đỏ loang lổ sau khi bị phá hoại, chỉ tiếc thân và lần đầu của mình, sau đó lại gục xuống giường.
Đôi mắt cô dần mê man, thiếp đi trong cơn ê ẩm toàn thân.
Đến khi ấy, cô lại mơ thấy một phần trong quá khứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Sở Lam đang chìm xuống dưới mặt nước, đang thong dong vui đùa, lại vô tình đi đến một nơi mà thủa nhỏ bọn họ thường hay lui đến.
Bên bờ biển đầy rẫy những con sao biển, vỏ ốc, vỏ sò, vài ba đứa trẻ nhốn nháo vui thích.
Một đứa nhóc con con nhặt một cái vỏ ngọc trai lên, lí la lí lắc cầm chạy đi khoe.
“Lam Lam mau nhìn nè! Trạch Vũ, anh cũng qua đây đi!”
An Kiều đem khoe thứ mình tìm được cho hai người bạn, là một cái vỏ ngọc trai.
“Nè mọi người mau nhìn, cái này chính là em đó!”
Hai đứa nhỏ còn lại mặt nghệt ra quay lại hỏi.
“Là sao?” Cả hai đồng thanh nói.
“Thì cái gì, em nói là vỏ ngọc trai đó.”
“Nó đâu có gì đặc biệt? Chỉ là cái vỏ thôi mà? Không có ngọc thì khác gì mấy vỏ ốc đầy dưới chân em đâu chứ?”
“Phải đó Kiều Kiều, Lam Lam cũng không hiểu.”
An Kiều cười hì hì rồi đậy nó lên đầu Tiêu Sở Lam.
“Ngọc trai nè.”
“Kiều Kiều cứng lắm, sau này để Kiều Kiều bảo vệ Lam Lam nha? Lam Lam là người Kiều Kiều quý nhất! Bây giờ và sau này, Lam Lam làm ngọc trai, Kiều Kiều làm vỏ sò, Kiều Kiều sẽ mãi mãi sẽ bảo vệ Lam Lam.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro