Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Huyệt mộ bên bờ...
2024-10-21 11:33:43
Khích Sảnh và Tưởng Phiêu đi vào lối rẽ ở giữa, trước khi bước vào còn nhìn thấy gương mặt hơi căng thẳng của Y Y phía bên trái.
Khích Sảnh cười nhẹ một cái, vẫy tay với bà, dù không biết tại sao nhưng cô cảm nhận được sự lo lắng thật tình của Y Y dành cho cô, trùng hợp là cô cũng không thấy phản cảm với điều đó.
Khích Sảnh đi phía sau, thu lại nụ cười, giương mắt nhìn chằm chằm Tưởng Phiêu đang đi phía trước.
Hai người đi sâu vào trong khoảng mười mấy phút liền thấy một cửa hang cũ kỹ, loang lổ vết máu. Vì đây là đường cụt, nếu muốn đi tiếp, bắt buộc phải mở cửa hang, tiến vào bên trong.
Nhìn cánh cửa tràn ngập tử khí, Khích Sảnh nheo mắt âm thầm đưa tay vào túi vải móc ra hai lá bùa phòng ngừa trường hợp sau khi mở cửa sẽ bị đánh úp.
Tưởng Phiêu đưa tay mở cửa hang, không ngoài dự liệu của cô, những bóng trắng bên trong nhảy ra một cách không báo trước.
Khích Sảnh nhanh mắt nhìn thấy, mượn góc khuất của cửa hang núp người vào, tung ra hai lá bùa trấn tà, tiếng kêu thét rùng rợn lập tức vang lên.
Tận dụng thời cơ, Khích Sảnh nhảy ra xông thẳng vào trong, dù đã đoán được phần nào nhưng cô không ngờ bên trong hung tàn hơn rất nhiều những gì cô nghĩ.
Bên trong hang động tràn ngập các bộ hài cốt, m.á.u tươi đỏ thẫm chảy dọc thành một dòng từ sâu bên trong chảy ra chính giữa hang, vây quanh một cái hố nhỏ.
Giờ đã rõ, những bóng trắng lúc nãy chính là thi cốt.
Thi cốt là một loại quỷ có hình dạng rõ ràng, trong giới trừ ma còn có tên gọi chung chung khác là quỷ hữu hình. Hữu hình nghĩa là có hình dạng, thậm chí người thường còn có thể chạm vào được nên mới được gọi là hữu hình.
Cách luyện hóa thi cốt rất tàn nhẫn, róc thịt người sống, yểm bùa rồi đun sôi thịt người đó thành máu, sau đó đặt hài cốt đã bị róc thịt vào quan tài, đổ m.á.u đã đun từ thịt mà thành vào đó, yểm bùa vào đó đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày thì xong.
Khích Sảnh híp mắt một cái, như có như không liếc mắt qua Tưởng Phiêu, tuy chỉ trong phút chốc nhưng lúc nãy cô đã nhìn rõ Tưởng Phiêu không bị thi cốt tấn công, điều đó càng khiến sự hoài nghi trong lòng Khích Sảnh biến thành khẳng định trong giây lát.
Vờ như không có việc gì xảy ra, Khích Sảnh nhìn đội quân thi cốt nhỏ đang đứng đối diện: "Tưởng Phiêu, không phải ông định khoanh tay đứng nhìn một cô gái yếu đuối như tôi bảo vệ ông đấy chứ?"
Tưởng Phiêu lặng thinh nhìn Khích Sảnh một cái, xoay người tiến về phía đối diện bắt đầu ra tay.
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, cũng xông lên gia nhập vào cuộc chiến.
Khích Sảnh muốn Tưởng Phiêu ra tay vì cô đang đề phòng Tưởng Phiêu muốn thừa nước đục thả câu, nhân lúc cô chiến đấu để lộ sơ hở, sẽ bị ông ta ra tay đánh lén. Thêm nữa cô cũng không định để Tưởng Phiêu ngồi đấy xem cô diệt quỷ sau đó mới giải quyết ông ta, nếu vậy không phải cô đang gián tiếp bảo vệ ông ta à?
Khích Sảnh nhún vai bày tỏ, sự hẹp hòi của cô không cho phép cô làm điều đó.
Đưa tay vào túi vải lấy bùa, Khích Sảnh chắp tay niệm chú, tung ra một loạt bùa, tiếng nổ bùm bụp lập tức vang lên khắp nơi, một tiếng nổ vang lên thì kèm theo đó sẽ có một thi cốt ngã xuống.
Khích Sảnh lấy bùa, chắp tay niệm chú, tung bùa về phía có thi cốt, lại còn để phòng Tưởng Phiêu, cả người liên tục xoay vòng vòng quanh hang động, bất chấp khí hậu đang lạnh lẽo, vì vận động liên tục nên người cô đã bắt đầu toát mồ hôi.
Đợi Khích Sảnh và Tưởng Phiêu lần lượt giải quyết xong đội quân thi cốt nhỏ, Khích Sảnh liền đưa tay lên quẹt trán lau mồ hôi, cô vừa định lên tiếng thì từng đoạn xương vừa nãy bị đánh cho rời rạc của đám thi cốt lại bắt đầu trỗi dậy, m.á.u đang chảy trong hang động đột ngột bay đến chỗ đám xương, thẩm thấu vào tạo nên một luồng sức mạnh.
Nhờ máu, những khúc xương rời rạc nay ghép lại với nhau thành một con thi cốt gấp đôi ban nãy, còn cao hơn cả đầu người.
Khích Sảnh không chần chờ, lấy một cái chuông cổ bằng vàng từ trong túi vải ra vừa lắc chuông theo một tiết tấu nhất định vừa niệm chú.
Thoáng liếc qua sắc mặt gần như là đau khổ của Tưởng Phiêu, Khích Sảnh khẽ cười tăng tốc độ, tiếng chuông ngân vang hòa cùng tiếng niệm chú giống như một âm hưởng réo rắt muốn xé toạc con thi cốt to biến dị.
Tiếng gào vang lên mỗi lúc một lớn, Khích Sảnh lấy hai lá bùa tung lên: "Phá."
Sau tiếng hét của Khích Sảnh, thi cốt lập tức kêu lên tiếng gào thét cuối cùng sau đó nổ tung, xương cốt vỡ nát rơi tán loạn.
Đúng lúc này khóe miệng của Tưởng Phiêu cũng không kiềm được chảy máu, Khích Sảnh quay sang xoa xoa hoa tai: "Ôi, không nhịn được hộc m.á.u rồi à, xem ra cũng chỉ là một con thi hạt non mà thôi."
Nghe lời nói cợt nhả của Khích Sảnh vang lên, mặt mũi Tưởng Phiêu bỗng trở nên dữ tợn trong phút chốc: "Khốn kiếp, hóa ra cô đã sớm nhận ra. Tại sao còn im lặng?"
Khích Sảnh khó hiểu nhìn Tưởng Phiêu: "Rồi làm sao? Buồn cười chưa, tôi không thích nói đấy, làm gì nhau? Ngay cả nói hay không cũng bị bắt bẻ nữa à?"
"Bớt nói nhảm, nếu cô đã biết thì đi c.h.ế.t đi."
Dứt lời, Tưởng Phiêu nhanh chóng xông đến ra tay với Khích Sảnh.
Khích Sảnh liếc mắt, vừa đánh trả vừa lải nhải: "Này, đừng có ỷ già mà ngang ngược nha, sao cướp lời thoại của tôi? Tôi là thầy trừ ma đấy, đi c.h.ế.t đi phải do tôi nói chứ."
Tưởng Phiêu ngậm miệng không nói bắt đầu ra tay nhanh hơn, tay phải ông ta cào một đường, Khích Sảnh ngã người ra sau tránh thoát, vách hang bị bàn tay của Tưởng Phiêu cào trúng bị ăn mòn theo hình ngón tay, tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
Khích Sảnh thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, tung một lá bùa lên chắp hai tay niệm chú, bùa nổ bùm một tiếng ép Tưởng Phiêu lùi về phía sau vài bước.
"Được rồi. Không giỡn nữa. Mau nói xem, tên ác độc nào đã luyện hóa ngươi?"
Tưởng Phiêu cất tiếng gầm gừ trong cổ họng rồi lại xông lên, một bộ dạng liều sống liều c.h.ế.t với Khích Sảnh, cô trợn mắt, không thèm nói tiếng người nữa à?
Khích Sảnh không đánh trả Tưởng Phiêu, cô vừa né tránh công kích của ông ta vừa chắp tay niệm chú rồi nhanh chóng kết ấn: "Giải."
Khích Sảnh dứt khoát đánh chiếc ấn màu vàng vừa kết vào người của Tưởng Phiêu, một tiếng rú quái dị thốt lên, thân xác Tưởng Phiêu gục xuống đất, một linh hồn màu đen u ám tràn đầy tử khí xuất hiện lơ lửng trên không định xông đến tiếp tục tấn công cô nhưng Khích Sảnh nhanh tay lấy một cái la bàn cổ trong túi vải ra chiếu vào.
"Á, con xin thầy, xin thầy nương tay."
Khích Sảnh xoa hoa tai, cũng không tiếp tục nhiều lời, thu lại la bàn cổ.
Ác linh* lấm lét nhìn Khích Sảnh một cái: "Con có mắt cũng như mù, không biết được thầy là người có thực lực cao cường. Không giấu gì thầy, người luyện hóa con chính là Thạch Dũng."
*Ác linh: linh hồn tàn ác, ác độc.
Đáp án này là đáp án nằm trong dự đoán của Khích Sảnh, cô cũng không có gì ngạc nhiên. Mỉm cười nhìn ác linh: "Tốt lắm, bây giờ ngươi đi đầu thú được rồi đấy."
Mặt mũi ác linh tràn đầy chán nản: "Con g.i.ế.c người vô tội vạ cũng là do Thạch Dũng xúi giục mà thôi, thầy tha cho con một lần thôi có được không?"
Khích Sảnh không còn sự vui vẻ, đùa giỡn như vừa nãy: "Dù ai xúi giục thì người ra tay vẫn là ngươi, hơn nữa ngươi dám thề rằng bản thân không có dù chỉ là chút khát vọng g.i.ế.c chóc nào sao? Ngươi được tạo ra đã là một sai lầm, giờ hãy tự tìm quỷ sai đầu thú, khai rõ ràng ai là người tạo nghiệt ác, mai sau ông ta cũng phải gánh chịu tất thảy mà thôi."
Khích Sảnh ném một lá bùa qua ác linh, ác linh nhìn lá bùa dung nhập vào cơ thể mình, biến mất thì lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên sau đó liền nghe Khích Sảnh chậm rì rì lên tiếng: "Nếu ngươi không chịu đi đầu thú, đến khi bị quỷ sai bắt được thì hình phạt sẽ tăng gấp đôi. Lá bùa này sẽ là thứ luôn phát sáng dù ngươi trốn chạy đến bất cứ nơi đâu, tố cáo vị trí của ngươi. Ta thấy tâm ngươi không thật sự hóa đen, nếu thành tâm đầu thú, sẽ có cơ hội làm lại."
Khích Sảnh cười nhẹ một cái, vẫy tay với bà, dù không biết tại sao nhưng cô cảm nhận được sự lo lắng thật tình của Y Y dành cho cô, trùng hợp là cô cũng không thấy phản cảm với điều đó.
Khích Sảnh đi phía sau, thu lại nụ cười, giương mắt nhìn chằm chằm Tưởng Phiêu đang đi phía trước.
Hai người đi sâu vào trong khoảng mười mấy phút liền thấy một cửa hang cũ kỹ, loang lổ vết máu. Vì đây là đường cụt, nếu muốn đi tiếp, bắt buộc phải mở cửa hang, tiến vào bên trong.
Nhìn cánh cửa tràn ngập tử khí, Khích Sảnh nheo mắt âm thầm đưa tay vào túi vải móc ra hai lá bùa phòng ngừa trường hợp sau khi mở cửa sẽ bị đánh úp.
Tưởng Phiêu đưa tay mở cửa hang, không ngoài dự liệu của cô, những bóng trắng bên trong nhảy ra một cách không báo trước.
Khích Sảnh nhanh mắt nhìn thấy, mượn góc khuất của cửa hang núp người vào, tung ra hai lá bùa trấn tà, tiếng kêu thét rùng rợn lập tức vang lên.
Tận dụng thời cơ, Khích Sảnh nhảy ra xông thẳng vào trong, dù đã đoán được phần nào nhưng cô không ngờ bên trong hung tàn hơn rất nhiều những gì cô nghĩ.
Bên trong hang động tràn ngập các bộ hài cốt, m.á.u tươi đỏ thẫm chảy dọc thành một dòng từ sâu bên trong chảy ra chính giữa hang, vây quanh một cái hố nhỏ.
Giờ đã rõ, những bóng trắng lúc nãy chính là thi cốt.
Thi cốt là một loại quỷ có hình dạng rõ ràng, trong giới trừ ma còn có tên gọi chung chung khác là quỷ hữu hình. Hữu hình nghĩa là có hình dạng, thậm chí người thường còn có thể chạm vào được nên mới được gọi là hữu hình.
Cách luyện hóa thi cốt rất tàn nhẫn, róc thịt người sống, yểm bùa rồi đun sôi thịt người đó thành máu, sau đó đặt hài cốt đã bị róc thịt vào quan tài, đổ m.á.u đã đun từ thịt mà thành vào đó, yểm bùa vào đó đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày thì xong.
Khích Sảnh híp mắt một cái, như có như không liếc mắt qua Tưởng Phiêu, tuy chỉ trong phút chốc nhưng lúc nãy cô đã nhìn rõ Tưởng Phiêu không bị thi cốt tấn công, điều đó càng khiến sự hoài nghi trong lòng Khích Sảnh biến thành khẳng định trong giây lát.
Vờ như không có việc gì xảy ra, Khích Sảnh nhìn đội quân thi cốt nhỏ đang đứng đối diện: "Tưởng Phiêu, không phải ông định khoanh tay đứng nhìn một cô gái yếu đuối như tôi bảo vệ ông đấy chứ?"
Tưởng Phiêu lặng thinh nhìn Khích Sảnh một cái, xoay người tiến về phía đối diện bắt đầu ra tay.
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, cũng xông lên gia nhập vào cuộc chiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khích Sảnh muốn Tưởng Phiêu ra tay vì cô đang đề phòng Tưởng Phiêu muốn thừa nước đục thả câu, nhân lúc cô chiến đấu để lộ sơ hở, sẽ bị ông ta ra tay đánh lén. Thêm nữa cô cũng không định để Tưởng Phiêu ngồi đấy xem cô diệt quỷ sau đó mới giải quyết ông ta, nếu vậy không phải cô đang gián tiếp bảo vệ ông ta à?
Khích Sảnh nhún vai bày tỏ, sự hẹp hòi của cô không cho phép cô làm điều đó.
Đưa tay vào túi vải lấy bùa, Khích Sảnh chắp tay niệm chú, tung ra một loạt bùa, tiếng nổ bùm bụp lập tức vang lên khắp nơi, một tiếng nổ vang lên thì kèm theo đó sẽ có một thi cốt ngã xuống.
Khích Sảnh lấy bùa, chắp tay niệm chú, tung bùa về phía có thi cốt, lại còn để phòng Tưởng Phiêu, cả người liên tục xoay vòng vòng quanh hang động, bất chấp khí hậu đang lạnh lẽo, vì vận động liên tục nên người cô đã bắt đầu toát mồ hôi.
Đợi Khích Sảnh và Tưởng Phiêu lần lượt giải quyết xong đội quân thi cốt nhỏ, Khích Sảnh liền đưa tay lên quẹt trán lau mồ hôi, cô vừa định lên tiếng thì từng đoạn xương vừa nãy bị đánh cho rời rạc của đám thi cốt lại bắt đầu trỗi dậy, m.á.u đang chảy trong hang động đột ngột bay đến chỗ đám xương, thẩm thấu vào tạo nên một luồng sức mạnh.
Nhờ máu, những khúc xương rời rạc nay ghép lại với nhau thành một con thi cốt gấp đôi ban nãy, còn cao hơn cả đầu người.
Khích Sảnh không chần chờ, lấy một cái chuông cổ bằng vàng từ trong túi vải ra vừa lắc chuông theo một tiết tấu nhất định vừa niệm chú.
Thoáng liếc qua sắc mặt gần như là đau khổ của Tưởng Phiêu, Khích Sảnh khẽ cười tăng tốc độ, tiếng chuông ngân vang hòa cùng tiếng niệm chú giống như một âm hưởng réo rắt muốn xé toạc con thi cốt to biến dị.
Tiếng gào vang lên mỗi lúc một lớn, Khích Sảnh lấy hai lá bùa tung lên: "Phá."
Sau tiếng hét của Khích Sảnh, thi cốt lập tức kêu lên tiếng gào thét cuối cùng sau đó nổ tung, xương cốt vỡ nát rơi tán loạn.
Đúng lúc này khóe miệng của Tưởng Phiêu cũng không kiềm được chảy máu, Khích Sảnh quay sang xoa xoa hoa tai: "Ôi, không nhịn được hộc m.á.u rồi à, xem ra cũng chỉ là một con thi hạt non mà thôi."
Nghe lời nói cợt nhả của Khích Sảnh vang lên, mặt mũi Tưởng Phiêu bỗng trở nên dữ tợn trong phút chốc: "Khốn kiếp, hóa ra cô đã sớm nhận ra. Tại sao còn im lặng?"
Khích Sảnh khó hiểu nhìn Tưởng Phiêu: "Rồi làm sao? Buồn cười chưa, tôi không thích nói đấy, làm gì nhau? Ngay cả nói hay không cũng bị bắt bẻ nữa à?"
"Bớt nói nhảm, nếu cô đã biết thì đi c.h.ế.t đi."
Dứt lời, Tưởng Phiêu nhanh chóng xông đến ra tay với Khích Sảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khích Sảnh liếc mắt, vừa đánh trả vừa lải nhải: "Này, đừng có ỷ già mà ngang ngược nha, sao cướp lời thoại của tôi? Tôi là thầy trừ ma đấy, đi c.h.ế.t đi phải do tôi nói chứ."
Tưởng Phiêu ngậm miệng không nói bắt đầu ra tay nhanh hơn, tay phải ông ta cào một đường, Khích Sảnh ngã người ra sau tránh thoát, vách hang bị bàn tay của Tưởng Phiêu cào trúng bị ăn mòn theo hình ngón tay, tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
Khích Sảnh thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, tung một lá bùa lên chắp hai tay niệm chú, bùa nổ bùm một tiếng ép Tưởng Phiêu lùi về phía sau vài bước.
"Được rồi. Không giỡn nữa. Mau nói xem, tên ác độc nào đã luyện hóa ngươi?"
Tưởng Phiêu cất tiếng gầm gừ trong cổ họng rồi lại xông lên, một bộ dạng liều sống liều c.h.ế.t với Khích Sảnh, cô trợn mắt, không thèm nói tiếng người nữa à?
Khích Sảnh không đánh trả Tưởng Phiêu, cô vừa né tránh công kích của ông ta vừa chắp tay niệm chú rồi nhanh chóng kết ấn: "Giải."
Khích Sảnh dứt khoát đánh chiếc ấn màu vàng vừa kết vào người của Tưởng Phiêu, một tiếng rú quái dị thốt lên, thân xác Tưởng Phiêu gục xuống đất, một linh hồn màu đen u ám tràn đầy tử khí xuất hiện lơ lửng trên không định xông đến tiếp tục tấn công cô nhưng Khích Sảnh nhanh tay lấy một cái la bàn cổ trong túi vải ra chiếu vào.
"Á, con xin thầy, xin thầy nương tay."
Khích Sảnh xoa hoa tai, cũng không tiếp tục nhiều lời, thu lại la bàn cổ.
Ác linh* lấm lét nhìn Khích Sảnh một cái: "Con có mắt cũng như mù, không biết được thầy là người có thực lực cao cường. Không giấu gì thầy, người luyện hóa con chính là Thạch Dũng."
*Ác linh: linh hồn tàn ác, ác độc.
Đáp án này là đáp án nằm trong dự đoán của Khích Sảnh, cô cũng không có gì ngạc nhiên. Mỉm cười nhìn ác linh: "Tốt lắm, bây giờ ngươi đi đầu thú được rồi đấy."
Mặt mũi ác linh tràn đầy chán nản: "Con g.i.ế.c người vô tội vạ cũng là do Thạch Dũng xúi giục mà thôi, thầy tha cho con một lần thôi có được không?"
Khích Sảnh không còn sự vui vẻ, đùa giỡn như vừa nãy: "Dù ai xúi giục thì người ra tay vẫn là ngươi, hơn nữa ngươi dám thề rằng bản thân không có dù chỉ là chút khát vọng g.i.ế.c chóc nào sao? Ngươi được tạo ra đã là một sai lầm, giờ hãy tự tìm quỷ sai đầu thú, khai rõ ràng ai là người tạo nghiệt ác, mai sau ông ta cũng phải gánh chịu tất thảy mà thôi."
Khích Sảnh ném một lá bùa qua ác linh, ác linh nhìn lá bùa dung nhập vào cơ thể mình, biến mất thì lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên sau đó liền nghe Khích Sảnh chậm rì rì lên tiếng: "Nếu ngươi không chịu đi đầu thú, đến khi bị quỷ sai bắt được thì hình phạt sẽ tăng gấp đôi. Lá bùa này sẽ là thứ luôn phát sáng dù ngươi trốn chạy đến bất cứ nơi đâu, tố cáo vị trí của ngươi. Ta thấy tâm ngươi không thật sự hóa đen, nếu thành tâm đầu thú, sẽ có cơ hội làm lại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro