Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Lời khen dành c...
2024-10-21 11:33:43
Ông Giang gọi cho Khích Sảnh là vì muốn mời cô trừ tà cho cháu rể của ông ấy, cháu gái của ông Giang tên Tiêu Di năm nay hai mươi tám tuổi, có người yêu là Học Hạng, hai người yêu nhau đã được tám năm nên theo lẽ thường tình liền tiến đến quá trình bàn bạc hôn sự, muốn tiến tới hôn nhân.
Nào ngờ đâu vào một tuần trước khi hôn lễ diễn ra, Học Hạng bắt đầu có những biểu hiện quái lạ bất thường rồi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cách một ngày trước ngày cưới, Học Hạnh thậm chí còn cầu xin Tiêu Di hãy tha thứ cho mình, anh không thể cưới Tiêu Di được nữa vì đã có vợ và có con rồi, sau đó lăn đùng ra sàn nhà, cả người co rúm vào, run cầm cập, nhưng có lúc thì toàn thân lại nóng như lửa đốt.
Theo suy đoán ban đầu của Khích Sảnh thì Học Hạng đang bị vong nữ theo ám, muốn bắt hồn anh ta đi và nó cũng sắp thành công vì theo lời kể của ông Giang thì hiện tại, Học Hạng giống như một cái xác c.h.ế.t vậy, cả người xanh xao trắng toát, lúc nào cũng tỏa ra khí lạnh, bất kể là ngoài trời đang nắng nóng, mưa rào ra sao.
Khích Sảnh đã chỉ cho ông Giang biện pháp cầm cự tạm thời trong thời gian chờ cô bay trở về thành phố Vĩ Long, nếu không, với tình trạng của Học Hạnh bây giờ thì anh ta có thể bị bắt mất hồn phách bất cứ lúc nào.
Sau khi đặt vé máy bay xong, Khích Sảnh cũng không còn hơi sức để ra ngoài lượn lờ đây đó, cô đắp mặt nạ, thoa dưỡng da rồi lên giường đi ngủ. Sự đảo lộn thời gian trong huyệt mộ vẫn còn dư âm, khiến cô cảm thấy có chút uể oải, da cũng đã khô sạm ít nhiều sau thời gian không được chăm sóc kỹ càng.
Khích Sảnh chu môi, xem ra ngày mai cô phải tập một bài quyền để rèn luyện linh lực rồi, nếu không cứ mệt mỏi thế này quả thật rất khó chịu, không thể dốc hết sức để trừ ma được đâu. Si nằm bên cạnh Khích Sảnh liếc mắt nhìn sang, tuy Khích Sảnh vốn là một người lười biếng nhưng đối với những việc cần thiết thì cô chưa bao giờ lơi lỏng cả.
Si vỗ cái cánh nho nhỏ của mình lên đầu Khích Sảnh một cái, lăn thân qua gối kế bên nằm xuống, nhắm mắt lại, cả thân thể ngay đơ. Khích Sảnh hé mắt ra nhìn Si đang giả c.h.ế.t bên cạnh thì không khỏi cười to.
Ban đầu Si nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với Khích Sảnh, sau khi bị cô lôi kéo rồi đến thách thức, trêu chọc đủ các thứ thì Si cũng chấp nhận, tưởng thế nào, hóa ra lúc nằm trên giường thì Si lại ngủ ngon ơ như vậy, ông cụ rồng này thật biết làm màu đó.
Thành phố Vĩ Long.
Khích Sảnh vừa bước ra khỏi sân bay liền vươn vai một cái, không khí tối nay quả thật không tệ. Cả người cô cũng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều sau khi tập bài quyền luyện linh lực.
Có lẽ vì vậy nên khi thấy Vi Liễn đứng bên cạnh chiếc Porsche đen vẫy tay mỉm cười tươi tắn với mình thì Khích Sảnh cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn vẫy tay chào đáp lại.
Sau khi ngồi yên ổn trên xe, Khích Sảnh quay sang nhìn Vi Liễn một cái: "Sao lại đến đón tôi?"
Vi Liễn có chút lúng túng, anh hắng giọng: "Thì tôi muốn đón cô vậy thôi."
Khích Sảnh cười gian: "Ồ."
Điệu cười của Khích Sảnh khiến Vi Liễn càng lúng túng hơn, anh không khỏi nhỏ giọng: "Thực ra thì do tôi có chút nhớ cô."
"Ồ, một chút thôi hả?"
"Ừ thì, nói rõ hơn là một chút hơi nhiều."
Khích Sảnh cười to với câu trả lời của Vi Liễn nhưng rồi sau đó cô lại nghiêm mặt, xoa xoa hoa tai: "Đừng có thích tôi. Tính tình của tôi rất tệ, tâm trạng lại không ổn định và quan trọng nhất là, tôi không có tình cảm với anh."
Gương mặt điển trai của Vi Liễn không khỏi trầm xuống, tuy biết Khích Sảnh vốn là người thẳng tính, đó cũng chính là một ưu điểm khiến anh thích cô nhưng trong hoàn cảnh này, những lời nói quá mức rõ ràng thế này lại không khỏi khiến người khác cảm thấy bị tổn thương.
Khích Sảnh cũng im lặng không nói gì lấy xúc xích ra ăn, cô không phải là người thích quanh co lòng vòng, những chuyện càng phức tạp thì càng phải rõ ràng ngay từ đầu tránh xảy ra phiền phức về sau.
Chuyện tình cảm chính cũng chính là như vậy, tình cảm xưa nay vốn luôn rất phức tạp nên Khích Sảnh không muốn vàng nhôm lẫn lộn, mập mờ không nói rõ rồi khiến người khác có cơ hội tự nuôi hy vọng ngày càng lớn, đó mới là hành động nhẫn tâm và khiến người khác đau khổ thật sự.
Khích Sảnh chớp chớp mắt, hình như cắn nhiều xúc xích quá nên hơi nghẹn rồi. Còn với cách xử lý của cô, có thể hiện tại Vi Liễn sẽ cảm thấy rất buồn, hụt hẫng hay đại loại như vậy nhưng chỉ cần qua một thời gian sau, anh ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự buồn bã vì ngay từ đầu anh ta đã không có thêm bất cứ một tia hy vọng nào cả.
Sự im lặng kéo dài cho đến khi Khích Sảnh đến nhà bác Giang, Vi Liễn đi sang mở cửa xe cho Khích Sảnh rồi mím môi, giọng nói có chút bất lực nói nhẹ: "Đến nơi rồi, cô vào đi. Về việc kia thì, cái đó,..."
"Không cần suy nghĩ nhiều nữa đâu, ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã xác định mối quan hệ rõ ràng rồi. Dù anh là một người đàn ông rất tốt nhưng dù sao chúng ta cũng từng thân thiết với nhau như vậy, khó có thể làm bạn. Anh cứ quên mọi chuyện đi là được, vậy nhé. Cảm ơn anh nhiều, tạm biệt."
Vi Liễn đứng ngẩn người nhìn bóng dáng Khích Sảnh khuất sau cánh cửa lớn, sao lại có một người con gái thế này chứ? Hôm nay anh đã cố ý lái chiếc Porsche đến để ám chỉ với cô rằng anh cũng là một người có kinh tế tốt, một lựa chọn không tồi. Nhưng ngay cả liếc mắt một cái Khích Sảnh cũng chưa từng, càng đừng nói đến nhìn ngang nhìn dọc.
Nhưng cô càng như vậy lại càng khiến anh khó có thể từ bỏ, nếu như không phải ban đầu anh lái một chiếc xe bình thường và có cuộc gặp mặt tình cờ với cô thì chắc chắn rằng anh sẽ nghĩ cô đang lạc mềm buộc chặt, chiêu đó không phải anh chưa từng thấy.
Có điều Khích Sảnh không phải, anh biết rõ điều đó, căn bản là cô không hề để ý đến những gì anh đang cố tình chứng tỏ cho cô thấy.
Không nén nổi tiếng thở dài, Vi Liễn đành lên xe đánh tay lái rời đi, nhìn thái độ của Khích Sảnh thì xem ra hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh nữa, mặc dù Vi Liễn rất muốn ở lại chờ sau đó đưa Khích Sảnh về nhà thì cũng không thể được.
Khích Sảnh vừa nhấc tay bấm chuông vừa liếc mắt qua hai lá bùa hộ cửa đã bị sạm màu, sau một lần bấm thì cửa của biệt thự liền mở ra, không nói nhiều, Khích Sảnh lập tức đi thẳng vào bên trong, cô cảm nhận được âm khí rất nặng trên tầng ba, đó cũng là tầng thờ cúng của nhà ông Giang.
Lúc này, ông Giang đang ngồi trên bộ ghế trong phòng khách, liên tục ngó ra cửa, khi nhìn thấy người đến là Khích Sảnh thì ông Giang liền không nén được vui mừng, nhanh chóng đứng lên: "Trời ơi, con tới rồi. Bác ngóng con qua nay."
Khích Sảnh mỉm cười, khẽ cúi đầu chào ông Giang: "Dạ bác, con vừa xuống máy bay thì đến đây luôn."
Ông Giang cười hiền, tiến đến cầm tay Khích Sảnh: "Cảm ơn con rất nhiều vì đã hiểu cho hoàn cảnh của gia đình bạc, cũng làm ơn làm phước mong con giúp dùm bác, cháu rể của bác, nó sắp không xong rồi, may là cuối cùng bác cũng gọi được cho con. Bác gọi con hoài mà con không nghe máy, bác lo lắng vô cùng."
Khích Sảnh vỗ nhè nhẹ tay ông Giang để trấn an: "Không cần phải khách sáo đâu ạ, hơn nữa, con cũng xin lỗi về việc không nghe máy, do thời gian trước con có việc bận nên không thể mang điện thoại theo bên người, vậy giờ để con lên tầng ba xem luôn đây ạ."
"Coi kìa, giờ tới lượt con khách sáo với bác rồi đó. Thôi đúng rồi, chúng ta đi, đi lên xem nó ra sao rồi. Bác đã làm giống như con chỉ. Trói nó lại để ở trước bàn thờ Quán Thế m Bồ Tát rồi trùm một chiếc chiếu có nước tiểu của đồng tử lên người nó."
"Dạ đúng rồi, nếu vậy thì hẳn là không quá muộn đâu. Bác đừng quá lo lắng."
Hai người nói qua nói lại đôi ba câu thì cũng lên đến tầng ba, Khích Sảnh vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Học Hạng đang cố gắng đưa tay lên kéo chiếc chiếu xuống nhưng không được, mỗi lần chạm đến một góc chiếu thì liền bị đau, lầu bầu một tiếng rồi phải buông ra.
Lúc này, Tiêu Di nghe được người giúp việc thông báo Khích Sảnh đã đến thì cũng chạy nhanh từ phòng ngủ sang bên này. Khích Sảnh chậm rãi tiến lên, khoác tay: "Hai người khoan hãy vào."
Nghe Khích Sảnh nói, cả ông Giang lẫn Tiêu Di đều đứng yên ngoài cửa nhìn vào bên trong. Khích Sảnh đã không ít lần đến đây để trấn bùa bình an hoặc xem phong thủy cho ông Giang nên ít nhiều gì Tiêu Di cũng biết được thực lực của Khích Sảnh, mà cho dù Tiêu Di không biết đi nữa thì với thái độ xem trọng Khích Sảnh của ông Giang, Tiêu Di có nóng lòng hơn nữa cũng không dám lỗ mãng.
Khích Sảnh vừa bước vào phòng thì Học Hạng liền bất động, cô rút một lá bùa kẹp sẵn bên trong lòng bàn tay trái, đưa tay phải ra kéo chiếc chiếu xuống. Dù chiếc chiếu đã được Khích Sảnh kéo xuống rồi nhưng Học Hạng vẫn nằm im bất động, mặc dù rõ ràng là dây trói đã bị đứt ra từ khi nào.
Khích Sảnh nheo mắt, xoa xoa hoa tai: "Ma nữ kia, mau rời khỏi thân xác của người này. Nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở."
Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, Khích Sảnh niệm đoạn chú ngắn rồi ném lá bùa bên tay trái lên người Học Hạng, lá bùa nổ bùm một cái hóa thành tro bụi, tiếng thét dài đau đớn cũng cùng lúc vang lên, khi đó, ma nữ cũng bị Khích Sảnh ép phải xuất hồn ra khỏi thân xác của Học Hạng.
Nhìn ma nữ trước mắt vẫn giữ im lặng sau tiếng thét đau đớn thì Khích Sảnh cũng có chút trầm ngâm, sao lại thế này? Chẳng lẽ là không phải đơn phương? Sao bộ dạng của ma nữ trông như cô vợ nhỏ oan ức vậy? Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, ánh mắt không khỏi liếc qua Học Hạng đang bị bất tỉnh.
Bỗng lúc này ma nữ ngước lên nhìn Khích Sảnh, cả người run rẩy đến đáng thương: "Thầy, thầy ơi. Không phải con không nghe lời thầy mà là con chưa chuẩn bị xong tâm lý nữa, vầng sáng của thầy chọc vào mắt con đó, nó khiến con muốn đui mù luôn."
Khích Sảnh có chút dở khóc dở cười, con ma nữ này, thế mà lại có vẻ hài hước đấy: "Có cần tôi đứng xa một chút không?"
Ma nữ lắc đầu lia lịa: "Dạ thôi, thầy mà đứng xa thì hào quang của Quán Thế m Bồ Tát liền chiếu thẳng vào con, vì con không thể nhập vào thân xác của Học Hạng nữa nên con sẽ bị hồn bay phách tán thật đó."
Khích Sảnh bất đắc dĩ vuốt mũi: "Được rồi, vậy cô cứ thích nghi đi. Có điều, cô có muốn cho người khác nhìn thấy mình không?"
Đây là quy tắc hành nghề mà ông ngoại đã dạy cho Khích Sảnh, trừ tà bắt ma, đôi khi liên quan đến rất nhiều thứ. Người bình thường họ không thấy được oan hồn, nhưng trong rất nhiều trường hợp, nếu không nhìn thấy được hồn ma thì sẽ không thể giải quyết được rõ ràng, cặn kẽ mọi việc một cách triệt để.
Nào ngờ đâu vào một tuần trước khi hôn lễ diễn ra, Học Hạng bắt đầu có những biểu hiện quái lạ bất thường rồi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cách một ngày trước ngày cưới, Học Hạnh thậm chí còn cầu xin Tiêu Di hãy tha thứ cho mình, anh không thể cưới Tiêu Di được nữa vì đã có vợ và có con rồi, sau đó lăn đùng ra sàn nhà, cả người co rúm vào, run cầm cập, nhưng có lúc thì toàn thân lại nóng như lửa đốt.
Theo suy đoán ban đầu của Khích Sảnh thì Học Hạng đang bị vong nữ theo ám, muốn bắt hồn anh ta đi và nó cũng sắp thành công vì theo lời kể của ông Giang thì hiện tại, Học Hạng giống như một cái xác c.h.ế.t vậy, cả người xanh xao trắng toát, lúc nào cũng tỏa ra khí lạnh, bất kể là ngoài trời đang nắng nóng, mưa rào ra sao.
Khích Sảnh đã chỉ cho ông Giang biện pháp cầm cự tạm thời trong thời gian chờ cô bay trở về thành phố Vĩ Long, nếu không, với tình trạng của Học Hạnh bây giờ thì anh ta có thể bị bắt mất hồn phách bất cứ lúc nào.
Sau khi đặt vé máy bay xong, Khích Sảnh cũng không còn hơi sức để ra ngoài lượn lờ đây đó, cô đắp mặt nạ, thoa dưỡng da rồi lên giường đi ngủ. Sự đảo lộn thời gian trong huyệt mộ vẫn còn dư âm, khiến cô cảm thấy có chút uể oải, da cũng đã khô sạm ít nhiều sau thời gian không được chăm sóc kỹ càng.
Khích Sảnh chu môi, xem ra ngày mai cô phải tập một bài quyền để rèn luyện linh lực rồi, nếu không cứ mệt mỏi thế này quả thật rất khó chịu, không thể dốc hết sức để trừ ma được đâu. Si nằm bên cạnh Khích Sảnh liếc mắt nhìn sang, tuy Khích Sảnh vốn là một người lười biếng nhưng đối với những việc cần thiết thì cô chưa bao giờ lơi lỏng cả.
Si vỗ cái cánh nho nhỏ của mình lên đầu Khích Sảnh một cái, lăn thân qua gối kế bên nằm xuống, nhắm mắt lại, cả thân thể ngay đơ. Khích Sảnh hé mắt ra nhìn Si đang giả c.h.ế.t bên cạnh thì không khỏi cười to.
Ban đầu Si nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với Khích Sảnh, sau khi bị cô lôi kéo rồi đến thách thức, trêu chọc đủ các thứ thì Si cũng chấp nhận, tưởng thế nào, hóa ra lúc nằm trên giường thì Si lại ngủ ngon ơ như vậy, ông cụ rồng này thật biết làm màu đó.
Thành phố Vĩ Long.
Khích Sảnh vừa bước ra khỏi sân bay liền vươn vai một cái, không khí tối nay quả thật không tệ. Cả người cô cũng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều sau khi tập bài quyền luyện linh lực.
Có lẽ vì vậy nên khi thấy Vi Liễn đứng bên cạnh chiếc Porsche đen vẫy tay mỉm cười tươi tắn với mình thì Khích Sảnh cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn vẫy tay chào đáp lại.
Sau khi ngồi yên ổn trên xe, Khích Sảnh quay sang nhìn Vi Liễn một cái: "Sao lại đến đón tôi?"
Vi Liễn có chút lúng túng, anh hắng giọng: "Thì tôi muốn đón cô vậy thôi."
Khích Sảnh cười gian: "Ồ."
Điệu cười của Khích Sảnh khiến Vi Liễn càng lúng túng hơn, anh không khỏi nhỏ giọng: "Thực ra thì do tôi có chút nhớ cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, một chút thôi hả?"
"Ừ thì, nói rõ hơn là một chút hơi nhiều."
Khích Sảnh cười to với câu trả lời của Vi Liễn nhưng rồi sau đó cô lại nghiêm mặt, xoa xoa hoa tai: "Đừng có thích tôi. Tính tình của tôi rất tệ, tâm trạng lại không ổn định và quan trọng nhất là, tôi không có tình cảm với anh."
Gương mặt điển trai của Vi Liễn không khỏi trầm xuống, tuy biết Khích Sảnh vốn là người thẳng tính, đó cũng chính là một ưu điểm khiến anh thích cô nhưng trong hoàn cảnh này, những lời nói quá mức rõ ràng thế này lại không khỏi khiến người khác cảm thấy bị tổn thương.
Khích Sảnh cũng im lặng không nói gì lấy xúc xích ra ăn, cô không phải là người thích quanh co lòng vòng, những chuyện càng phức tạp thì càng phải rõ ràng ngay từ đầu tránh xảy ra phiền phức về sau.
Chuyện tình cảm chính cũng chính là như vậy, tình cảm xưa nay vốn luôn rất phức tạp nên Khích Sảnh không muốn vàng nhôm lẫn lộn, mập mờ không nói rõ rồi khiến người khác có cơ hội tự nuôi hy vọng ngày càng lớn, đó mới là hành động nhẫn tâm và khiến người khác đau khổ thật sự.
Khích Sảnh chớp chớp mắt, hình như cắn nhiều xúc xích quá nên hơi nghẹn rồi. Còn với cách xử lý của cô, có thể hiện tại Vi Liễn sẽ cảm thấy rất buồn, hụt hẫng hay đại loại như vậy nhưng chỉ cần qua một thời gian sau, anh ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự buồn bã vì ngay từ đầu anh ta đã không có thêm bất cứ một tia hy vọng nào cả.
Sự im lặng kéo dài cho đến khi Khích Sảnh đến nhà bác Giang, Vi Liễn đi sang mở cửa xe cho Khích Sảnh rồi mím môi, giọng nói có chút bất lực nói nhẹ: "Đến nơi rồi, cô vào đi. Về việc kia thì, cái đó,..."
"Không cần suy nghĩ nhiều nữa đâu, ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã xác định mối quan hệ rõ ràng rồi. Dù anh là một người đàn ông rất tốt nhưng dù sao chúng ta cũng từng thân thiết với nhau như vậy, khó có thể làm bạn. Anh cứ quên mọi chuyện đi là được, vậy nhé. Cảm ơn anh nhiều, tạm biệt."
Vi Liễn đứng ngẩn người nhìn bóng dáng Khích Sảnh khuất sau cánh cửa lớn, sao lại có một người con gái thế này chứ? Hôm nay anh đã cố ý lái chiếc Porsche đến để ám chỉ với cô rằng anh cũng là một người có kinh tế tốt, một lựa chọn không tồi. Nhưng ngay cả liếc mắt một cái Khích Sảnh cũng chưa từng, càng đừng nói đến nhìn ngang nhìn dọc.
Nhưng cô càng như vậy lại càng khiến anh khó có thể từ bỏ, nếu như không phải ban đầu anh lái một chiếc xe bình thường và có cuộc gặp mặt tình cờ với cô thì chắc chắn rằng anh sẽ nghĩ cô đang lạc mềm buộc chặt, chiêu đó không phải anh chưa từng thấy.
Có điều Khích Sảnh không phải, anh biết rõ điều đó, căn bản là cô không hề để ý đến những gì anh đang cố tình chứng tỏ cho cô thấy.
Không nén nổi tiếng thở dài, Vi Liễn đành lên xe đánh tay lái rời đi, nhìn thái độ của Khích Sảnh thì xem ra hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh nữa, mặc dù Vi Liễn rất muốn ở lại chờ sau đó đưa Khích Sảnh về nhà thì cũng không thể được.
Khích Sảnh vừa nhấc tay bấm chuông vừa liếc mắt qua hai lá bùa hộ cửa đã bị sạm màu, sau một lần bấm thì cửa của biệt thự liền mở ra, không nói nhiều, Khích Sảnh lập tức đi thẳng vào bên trong, cô cảm nhận được âm khí rất nặng trên tầng ba, đó cũng là tầng thờ cúng của nhà ông Giang.
Lúc này, ông Giang đang ngồi trên bộ ghế trong phòng khách, liên tục ngó ra cửa, khi nhìn thấy người đến là Khích Sảnh thì ông Giang liền không nén được vui mừng, nhanh chóng đứng lên: "Trời ơi, con tới rồi. Bác ngóng con qua nay."
Khích Sảnh mỉm cười, khẽ cúi đầu chào ông Giang: "Dạ bác, con vừa xuống máy bay thì đến đây luôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Giang cười hiền, tiến đến cầm tay Khích Sảnh: "Cảm ơn con rất nhiều vì đã hiểu cho hoàn cảnh của gia đình bạc, cũng làm ơn làm phước mong con giúp dùm bác, cháu rể của bác, nó sắp không xong rồi, may là cuối cùng bác cũng gọi được cho con. Bác gọi con hoài mà con không nghe máy, bác lo lắng vô cùng."
Khích Sảnh vỗ nhè nhẹ tay ông Giang để trấn an: "Không cần phải khách sáo đâu ạ, hơn nữa, con cũng xin lỗi về việc không nghe máy, do thời gian trước con có việc bận nên không thể mang điện thoại theo bên người, vậy giờ để con lên tầng ba xem luôn đây ạ."
"Coi kìa, giờ tới lượt con khách sáo với bác rồi đó. Thôi đúng rồi, chúng ta đi, đi lên xem nó ra sao rồi. Bác đã làm giống như con chỉ. Trói nó lại để ở trước bàn thờ Quán Thế m Bồ Tát rồi trùm một chiếc chiếu có nước tiểu của đồng tử lên người nó."
"Dạ đúng rồi, nếu vậy thì hẳn là không quá muộn đâu. Bác đừng quá lo lắng."
Hai người nói qua nói lại đôi ba câu thì cũng lên đến tầng ba, Khích Sảnh vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Học Hạng đang cố gắng đưa tay lên kéo chiếc chiếu xuống nhưng không được, mỗi lần chạm đến một góc chiếu thì liền bị đau, lầu bầu một tiếng rồi phải buông ra.
Lúc này, Tiêu Di nghe được người giúp việc thông báo Khích Sảnh đã đến thì cũng chạy nhanh từ phòng ngủ sang bên này. Khích Sảnh chậm rãi tiến lên, khoác tay: "Hai người khoan hãy vào."
Nghe Khích Sảnh nói, cả ông Giang lẫn Tiêu Di đều đứng yên ngoài cửa nhìn vào bên trong. Khích Sảnh đã không ít lần đến đây để trấn bùa bình an hoặc xem phong thủy cho ông Giang nên ít nhiều gì Tiêu Di cũng biết được thực lực của Khích Sảnh, mà cho dù Tiêu Di không biết đi nữa thì với thái độ xem trọng Khích Sảnh của ông Giang, Tiêu Di có nóng lòng hơn nữa cũng không dám lỗ mãng.
Khích Sảnh vừa bước vào phòng thì Học Hạng liền bất động, cô rút một lá bùa kẹp sẵn bên trong lòng bàn tay trái, đưa tay phải ra kéo chiếc chiếu xuống. Dù chiếc chiếu đã được Khích Sảnh kéo xuống rồi nhưng Học Hạng vẫn nằm im bất động, mặc dù rõ ràng là dây trói đã bị đứt ra từ khi nào.
Khích Sảnh nheo mắt, xoa xoa hoa tai: "Ma nữ kia, mau rời khỏi thân xác của người này. Nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở."
Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, Khích Sảnh niệm đoạn chú ngắn rồi ném lá bùa bên tay trái lên người Học Hạng, lá bùa nổ bùm một cái hóa thành tro bụi, tiếng thét dài đau đớn cũng cùng lúc vang lên, khi đó, ma nữ cũng bị Khích Sảnh ép phải xuất hồn ra khỏi thân xác của Học Hạng.
Nhìn ma nữ trước mắt vẫn giữ im lặng sau tiếng thét đau đớn thì Khích Sảnh cũng có chút trầm ngâm, sao lại thế này? Chẳng lẽ là không phải đơn phương? Sao bộ dạng của ma nữ trông như cô vợ nhỏ oan ức vậy? Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, ánh mắt không khỏi liếc qua Học Hạng đang bị bất tỉnh.
Bỗng lúc này ma nữ ngước lên nhìn Khích Sảnh, cả người run rẩy đến đáng thương: "Thầy, thầy ơi. Không phải con không nghe lời thầy mà là con chưa chuẩn bị xong tâm lý nữa, vầng sáng của thầy chọc vào mắt con đó, nó khiến con muốn đui mù luôn."
Khích Sảnh có chút dở khóc dở cười, con ma nữ này, thế mà lại có vẻ hài hước đấy: "Có cần tôi đứng xa một chút không?"
Ma nữ lắc đầu lia lịa: "Dạ thôi, thầy mà đứng xa thì hào quang của Quán Thế m Bồ Tát liền chiếu thẳng vào con, vì con không thể nhập vào thân xác của Học Hạng nữa nên con sẽ bị hồn bay phách tán thật đó."
Khích Sảnh bất đắc dĩ vuốt mũi: "Được rồi, vậy cô cứ thích nghi đi. Có điều, cô có muốn cho người khác nhìn thấy mình không?"
Đây là quy tắc hành nghề mà ông ngoại đã dạy cho Khích Sảnh, trừ tà bắt ma, đôi khi liên quan đến rất nhiều thứ. Người bình thường họ không thấy được oan hồn, nhưng trong rất nhiều trường hợp, nếu không nhìn thấy được hồn ma thì sẽ không thể giải quyết được rõ ràng, cặn kẽ mọi việc một cách triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro