Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Thay đổi
2024-10-21 11:33:43
"Ông ngoại, ông có còn nhớ là bắt đầu từ khi nào thì con thay đổi cách ăn mặc không?"
"Hả? À ừ, theo ông nhớ thì khoảng một năm trước, lúc đạo thuật của con vừa tiến bộ được một bước lớn."
"Ông ngoại nhớ đúng rồi, lần đó con tiến bộ một bước lớn, cũng thay đổi cách ăn mặc luôn, con còn nhớ rất rõ hôm đó con mặc một chiếc váy ngắn. Sau đó ra khỏi địa bàn của phái chúng ta."
Mắt trái Cao Ẩn giật giật, dù có dự cảm không lành nhưng ông vẫn phải tiếp tục nghe Khích Sảnh nói, ông còn nhớ, hôm đó sau khi trở về con bé không những không bị ăn hành mà còn cầm theo một đống đồ ăn vặt. Tất nhiên khi đó, ông cũng không nghĩ con bé có thể trả thù được ai, dù tiến bộ một bước dài, nhưng bên phái Trung Quyền người đông thế mạnh, với thực lực lúc đó của con bé vẫn chưa thể lấy một đấu mười được.
"Hôm đó con đi ra ngoài gặp bọn Tân Nghị, con liền đấu một trận, muốn trả thù, nhưng không thắng được. Điều bất ngờ là mặc dù con thua nhưng bọn Tân Nghị lại nói năng rất mềm mại với con, còn đưa con đồ ăn vặt nữa. Khen con bế quan tu luyện bao lâu nay biệt tăm biệt tích, nay xuất hiện đúng thật là rất xinh đẹp. Bọn họ lại càng muốn dụ dỗ được con đá m.ô.n.g ông ngoại, gia nhập môn phái của họ."
Khích Sảnh nhìn Cao Ẩn, chu môi hỏi: "Thì đấy, ông ngoại cũng thấy rồi. Con gái phải xinh đẹp mọi lúc mọi nơi, nếu không sẽ bị thiệt thòi rất lớn. Lúc trước con không quan tâm đến vẻ bề ngoài, quả thật là sai lầm vô cùng lớn. Ông ngoại cảm thấy con bây giờ không tốt sao?"
Cao Ẩn lâm vào trầm tư, nghe thì có vẻ đúng nhưng ông vẫn cứ thấy cứ sai sai ở chỗ nào đấy.
Cười thầm vì biểu cảm của Cao Ẩn, Khích Sảnh đi đến ôm ông một cái rồi chạy đi: "Ông ngoại à, đừng rối rắm nữa. Người giáo dục con không có gì sai cả, chỉ là con biết suy nghĩ rồi, con tự có quyết định của riêng con. Con sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu, ông ngoại biết mà. Ông đừng lo lắng nữa, con buồn đấy."
Cao Ẩn đứng trước gió có chút ngẩn ngơ, lời nói của Khích Sảnh như mạnh như nhẹ truyền vào trong màng nhĩ của ông, khiến trái tim già cỗi cũng dần trở nên mềm mại.
Ngước mắt nhìn trời, có vẻ như sắp mưa rồi thì phải. Ông phải suy nghĩ xem tối nay ăn gì đã.
Trước khi xoay người vào trong, ánh mắt ông như có như không liếc nhìn bóng dáng xa xa của Khích Sảnh đang chạy đi, khóe miệng thoáng mỉm cười.
*
Bốn năm sau.
Tay Cao Ẩn cầm một chiếc hộp gỗ trông vô cùng tinh xảo, than ngắn thở dài vài bận, ông cũng có chút không đành lòng thật đấy, con bé vô tâm này.
"Đây, con phải giữ cái này. Miếng ngọc này là vật đại diện cho thân phận chưởng môn của phái Chính Nghĩa ta, con phải giữ cho kỹ. Những điều có thể dạy con ông đã dạy hết rồi, bây giờ ông cũng không còn bản lĩnh gì để dạy con nữa. Đi đi, đi xuống núi đi, ông ngoại phải đi du lịch khắp nơi, chu du bốn bể. Cuối cùng cũng không bị con cản chân nữa."
Khích Sảnh bình tĩnh cất đi chiếc hộp gỗ, đi đến ôm Cao Ẩn thật chặt: "Ông ngoại à, đừng có suốt ngày khẩu xà tâm Phật nữa. Nói thương con một câu cũng không chịu nói cơ, con biết ông không nỡ xa con, con cũng vậy. Nhưng nếu tâm nguyện của ông ngoại là du lịch khắp nơi thì ông cứ đi đi, bây giờ là hiện đại mà, có máy bay đó. Khi nào ông nhớ con thì chỉ cần gọi cho con một cuộc, con sẽ đặt vé, bay đến bên cạnh ông ngoại ngay. Con thương ông ngoại lắm đấy."
Cao Ẩn khẽ xoay người, đưa tay lên xoa mắt, con bé đáng ghét này chỉ có trêu chọc ông là giỏi. Dù nghĩ vậy nhưng ông không kiềm được lại đưa tay xoa đầu Khích Sảnh một cách vô cùng nhẹ nhàng, đến nụ cười trên mặt cũng cười rất tươi.
Trong lòng Khích Sảnh ấm áp, ông ngoại chính là người như vậy, hai ông cháu đã sống cùng với nhau đã sáu năm nên cô hiểu tính tình của ông rõ ràng.
Vì trong quá trình tu luyện đạo thuật thật sự là không hề dễ dàng, cần ý chí kiên định, mạnh mẽ, do đó trong điều luật của môn phái đặt ra rõ ràng, đã cấm đệ tử không được ăn mặn.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô lẻn ra ngoài ăn gà nướng bị ông vô tình đi ngang nhìn thấy, rõ ràng đã nhìn thấy cô nhưng lại đi sang hướng khác, vờ như chưa từng nhìn thấy chuyện gì mà dung túng cho cô.
*
Ngày hôm sau.
Khích Sảnh đứng giữa điện thờ lớn có chút ngẩn ngơ, hôm qua vừa nói xong, cô ngủ một giấc thức dậy liền không thấy người đâu, hiệu suất của ông ngoại cũng quá nhanh rồi.
Ngẩn ngơ hồi lâu Khích Sảnh mới lấy lại tinh thần bắt đầu đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Khích Sảnh khoác lên mình chiếc áo choàng màu vàng, đi một vòng quanh các điện thờ khấn vái, khóa kỹ càng các cửa sau đó mang hành lý rời đi.
Bước ra khỏi cánh cổng lớn, Khích Sảnh ngoảnh mặt lại nhìn chiếc bảng to được treo trên cổng: "Phái Chính Nghĩa."
Khích Sảnh cúi đầu vái ba cái, xoay người nhảy lên đại bàng màu xanh nhạt.
"Khích Sảnh, mau dừng lại."
Lúc này Khích Sảnh đang suy nghĩ một chút về kế hoạch sau khi xuống núi thì nghe được một tiếng hét to, cô đưa tay vỗ nhẹ đầu đại bàng.
Đại bàng vừa dừng lại cũng là lúc Khích Sảnh thấy rõ được người hét lên là ai, đây chẳng phải Tân Nghị sao? Tên thiểu năng này còn dám xuất hiện trước mặt cô à? Cô không chủ động tìm hắn đã đành, hắn còn ngại sống quá lâu mà vác xác đến đây.
"Khích Sảnh, bốn năm trước em đã nói sẽ suy nghĩ về chuyện gia nhập môn phái của anh. Sao đến tận bây giờ em mới xuất hiện?"
Khích Sảnh nhìn gà đang chạy thành đàn dưới mặt đất, khẽ l.i.ế.m môi, không nhìn thì thôi, nhìn đến lại thèm gà nướng: "Bế quan tu luyện."
Tân Nghị cảm thấy rất không vui với thái độ của Khích Sảnh nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp, đường cong quyến rũ thoát ẩn thoát hiện dưới bộ đồ mỏng thì cố chịu đựng nuốt xuống bực bội, hắn không thể quá lớn tiếng với người đẹp, dọa cô ấy sợ, hắn muốn dụ cô đến môn phái của hắn, thứ nhất là có thể hạ nhục cụ già Cao Ẩn kia, thứ hai là người đã ở trong địa bàn của hắn thì còn có thể chống lại được hay sao?
Khích Sảnh liếc nhìn gương mặt bỉ ổi của Tân Nghị, nghĩ đến chuyện vài năm trước, tức giận dâng lên, không nhịn được liền mở miệng mắng: "Khốn kiếp, mày đang nghĩ cái chuyện xấu xa gì trong đầu thì ém kỹ một chút, không có não hay gì mà cứ thể hiện lộ liễu lên trên bản mặt thế này hả? Mặt mày vốn đã không được đẹp rồi, mày còn làm cho nó xấu hơn. Ma quỷ thấy mày chắc cũng tự co giò chạy đấy. Có ngon lại đây, bà dạy cho mày một bà học. Mấy năm trôi qua cũng chẳng thông minh hơn được chút nào cả, sư phụ mày có thấy mất mặt không đấy? Mày tưởng bà đây còn là đứa nhỏ của sáu năm về trước à? Bà nói thế để đùa giỡn với mày thôi, cái môn phái rách nát của mày, bà tránh còn không kịp, gia nhập cái quái gì."
Tân Nghị bị mắng chửi liền nổi giận, móc một lá bùa triệu hồi sét quăng ra, định đánh Khích Sảnh một trận, dạy dỗ cô một chút.
Khích Sảnh thấy lá bùa Tân Nghị quăng đến liền cười hai tiếng, chắp hai tay niệm chú, hô: "Phá."
Lá bùa trong không trung vốn định bay đến bên Khích Sảnh liền nổ bùm một tiếng, biến mất không chút dấu vết.
Khích Sảnh đưa tay mân cổ: "Đần độn. Mở to mắt xem bà đây làm sao trả lại thù hận ngày xưa."
Tân Nghị bên đây còn đang kinh ngạc về việc Khích Sảnh có thể phá bùa của hắn thì lúc này hắn lại nhìn thấy Khích Sảnh chắp tay niệm chú, đưa tay phải ra trước vẽ bùa, Tân Nghị giật nảy mình, cô ta có thể vẽ bùa mà không cần giấy vàng ư?
Nỗi sợ hãi không tên bắt đầu điên cuồng dâng lên, Tân Nghị nhanh chóng ra lệnh cho đại bàng bay đi nhưng chưa kịp chạy thoát, Tân Nghị bỗng không thể ngồi vững, người bị ngã khỏi đại bàng, rơi thẳng xuống đất.
Tân Nghị còn chưa bình tĩnh lại thì đã không còn khống chế linh hồn của bản thân, hồn lìa khỏi xác.
Trên cổ Tân Nghị có đeo hai lá bùa nhỏ viết bằng chữ đỏ, được bọc trong một miếng nhựa trong suốt, lúc này trong đó liền có hai ác ma thoát ra, cúi đầu bái lạy Khích Sảnh ba cái bày tỏ lòng cảm tạ với cô, sau đó nhe nanh giương vuốt hướng Tân Nghị vọt tới, gương mặt tràn ngập hận thù, oán giận.
Khích Sảnh mân cổ nhìn hồn phách Tân Nghị sợ hãi hướng phái Trung Quyền chạy trối chết, Khích Sảnh mỉm cười, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống, phái Trung Quyền toàn dựa vào việc luyện ma, luyện quỷ hoặc đi đường tắt để nâng cao thực lực, có điều đi đêm nhiều ắt sẽ có ngày gặp ma.
Khích Sảnh đương nhiên không định tha cho phái Trung Quyền, chuyện ông ngoại bị cụ già Thạch Dũng kia ám hại, cô luôn nhớ đến. Tuy ông ngoại nói nội thương của ông đã khỏi, nhưng với thực lực ngày càng tăng cao, Khích Sảnh biết rất rõ nội thương đó đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho ông, không thể trị dứt điểm.
Một ngày nào đó, khi quyền lực đủ lớn, cô sẽ hoàn toàn chặt hạ cây đại thụ bẩn thỉu Trung Quyền này, báo thù cho ông ngoại.
Về phía Tân Nghị, xem như là một cái cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Mọi chuyện, chỉ vừa mới bắt đầu.
"Hả? À ừ, theo ông nhớ thì khoảng một năm trước, lúc đạo thuật của con vừa tiến bộ được một bước lớn."
"Ông ngoại nhớ đúng rồi, lần đó con tiến bộ một bước lớn, cũng thay đổi cách ăn mặc luôn, con còn nhớ rất rõ hôm đó con mặc một chiếc váy ngắn. Sau đó ra khỏi địa bàn của phái chúng ta."
Mắt trái Cao Ẩn giật giật, dù có dự cảm không lành nhưng ông vẫn phải tiếp tục nghe Khích Sảnh nói, ông còn nhớ, hôm đó sau khi trở về con bé không những không bị ăn hành mà còn cầm theo một đống đồ ăn vặt. Tất nhiên khi đó, ông cũng không nghĩ con bé có thể trả thù được ai, dù tiến bộ một bước dài, nhưng bên phái Trung Quyền người đông thế mạnh, với thực lực lúc đó của con bé vẫn chưa thể lấy một đấu mười được.
"Hôm đó con đi ra ngoài gặp bọn Tân Nghị, con liền đấu một trận, muốn trả thù, nhưng không thắng được. Điều bất ngờ là mặc dù con thua nhưng bọn Tân Nghị lại nói năng rất mềm mại với con, còn đưa con đồ ăn vặt nữa. Khen con bế quan tu luyện bao lâu nay biệt tăm biệt tích, nay xuất hiện đúng thật là rất xinh đẹp. Bọn họ lại càng muốn dụ dỗ được con đá m.ô.n.g ông ngoại, gia nhập môn phái của họ."
Khích Sảnh nhìn Cao Ẩn, chu môi hỏi: "Thì đấy, ông ngoại cũng thấy rồi. Con gái phải xinh đẹp mọi lúc mọi nơi, nếu không sẽ bị thiệt thòi rất lớn. Lúc trước con không quan tâm đến vẻ bề ngoài, quả thật là sai lầm vô cùng lớn. Ông ngoại cảm thấy con bây giờ không tốt sao?"
Cao Ẩn lâm vào trầm tư, nghe thì có vẻ đúng nhưng ông vẫn cứ thấy cứ sai sai ở chỗ nào đấy.
Cười thầm vì biểu cảm của Cao Ẩn, Khích Sảnh đi đến ôm ông một cái rồi chạy đi: "Ông ngoại à, đừng rối rắm nữa. Người giáo dục con không có gì sai cả, chỉ là con biết suy nghĩ rồi, con tự có quyết định của riêng con. Con sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu, ông ngoại biết mà. Ông đừng lo lắng nữa, con buồn đấy."
Cao Ẩn đứng trước gió có chút ngẩn ngơ, lời nói của Khích Sảnh như mạnh như nhẹ truyền vào trong màng nhĩ của ông, khiến trái tim già cỗi cũng dần trở nên mềm mại.
Ngước mắt nhìn trời, có vẻ như sắp mưa rồi thì phải. Ông phải suy nghĩ xem tối nay ăn gì đã.
Trước khi xoay người vào trong, ánh mắt ông như có như không liếc nhìn bóng dáng xa xa của Khích Sảnh đang chạy đi, khóe miệng thoáng mỉm cười.
*
Bốn năm sau.
Tay Cao Ẩn cầm một chiếc hộp gỗ trông vô cùng tinh xảo, than ngắn thở dài vài bận, ông cũng có chút không đành lòng thật đấy, con bé vô tâm này.
"Đây, con phải giữ cái này. Miếng ngọc này là vật đại diện cho thân phận chưởng môn của phái Chính Nghĩa ta, con phải giữ cho kỹ. Những điều có thể dạy con ông đã dạy hết rồi, bây giờ ông cũng không còn bản lĩnh gì để dạy con nữa. Đi đi, đi xuống núi đi, ông ngoại phải đi du lịch khắp nơi, chu du bốn bể. Cuối cùng cũng không bị con cản chân nữa."
Khích Sảnh bình tĩnh cất đi chiếc hộp gỗ, đi đến ôm Cao Ẩn thật chặt: "Ông ngoại à, đừng có suốt ngày khẩu xà tâm Phật nữa. Nói thương con một câu cũng không chịu nói cơ, con biết ông không nỡ xa con, con cũng vậy. Nhưng nếu tâm nguyện của ông ngoại là du lịch khắp nơi thì ông cứ đi đi, bây giờ là hiện đại mà, có máy bay đó. Khi nào ông nhớ con thì chỉ cần gọi cho con một cuộc, con sẽ đặt vé, bay đến bên cạnh ông ngoại ngay. Con thương ông ngoại lắm đấy."
Cao Ẩn khẽ xoay người, đưa tay lên xoa mắt, con bé đáng ghét này chỉ có trêu chọc ông là giỏi. Dù nghĩ vậy nhưng ông không kiềm được lại đưa tay xoa đầu Khích Sảnh một cách vô cùng nhẹ nhàng, đến nụ cười trên mặt cũng cười rất tươi.
Trong lòng Khích Sảnh ấm áp, ông ngoại chính là người như vậy, hai ông cháu đã sống cùng với nhau đã sáu năm nên cô hiểu tính tình của ông rõ ràng.
Vì trong quá trình tu luyện đạo thuật thật sự là không hề dễ dàng, cần ý chí kiên định, mạnh mẽ, do đó trong điều luật của môn phái đặt ra rõ ràng, đã cấm đệ tử không được ăn mặn.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô lẻn ra ngoài ăn gà nướng bị ông vô tình đi ngang nhìn thấy, rõ ràng đã nhìn thấy cô nhưng lại đi sang hướng khác, vờ như chưa từng nhìn thấy chuyện gì mà dung túng cho cô.
*
Ngày hôm sau.
Khích Sảnh đứng giữa điện thờ lớn có chút ngẩn ngơ, hôm qua vừa nói xong, cô ngủ một giấc thức dậy liền không thấy người đâu, hiệu suất của ông ngoại cũng quá nhanh rồi.
Ngẩn ngơ hồi lâu Khích Sảnh mới lấy lại tinh thần bắt đầu đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Khích Sảnh khoác lên mình chiếc áo choàng màu vàng, đi một vòng quanh các điện thờ khấn vái, khóa kỹ càng các cửa sau đó mang hành lý rời đi.
Bước ra khỏi cánh cổng lớn, Khích Sảnh ngoảnh mặt lại nhìn chiếc bảng to được treo trên cổng: "Phái Chính Nghĩa."
Khích Sảnh cúi đầu vái ba cái, xoay người nhảy lên đại bàng màu xanh nhạt.
"Khích Sảnh, mau dừng lại."
Lúc này Khích Sảnh đang suy nghĩ một chút về kế hoạch sau khi xuống núi thì nghe được một tiếng hét to, cô đưa tay vỗ nhẹ đầu đại bàng.
Đại bàng vừa dừng lại cũng là lúc Khích Sảnh thấy rõ được người hét lên là ai, đây chẳng phải Tân Nghị sao? Tên thiểu năng này còn dám xuất hiện trước mặt cô à? Cô không chủ động tìm hắn đã đành, hắn còn ngại sống quá lâu mà vác xác đến đây.
"Khích Sảnh, bốn năm trước em đã nói sẽ suy nghĩ về chuyện gia nhập môn phái của anh. Sao đến tận bây giờ em mới xuất hiện?"
Khích Sảnh nhìn gà đang chạy thành đàn dưới mặt đất, khẽ l.i.ế.m môi, không nhìn thì thôi, nhìn đến lại thèm gà nướng: "Bế quan tu luyện."
Tân Nghị cảm thấy rất không vui với thái độ của Khích Sảnh nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp, đường cong quyến rũ thoát ẩn thoát hiện dưới bộ đồ mỏng thì cố chịu đựng nuốt xuống bực bội, hắn không thể quá lớn tiếng với người đẹp, dọa cô ấy sợ, hắn muốn dụ cô đến môn phái của hắn, thứ nhất là có thể hạ nhục cụ già Cao Ẩn kia, thứ hai là người đã ở trong địa bàn của hắn thì còn có thể chống lại được hay sao?
Khích Sảnh liếc nhìn gương mặt bỉ ổi của Tân Nghị, nghĩ đến chuyện vài năm trước, tức giận dâng lên, không nhịn được liền mở miệng mắng: "Khốn kiếp, mày đang nghĩ cái chuyện xấu xa gì trong đầu thì ém kỹ một chút, không có não hay gì mà cứ thể hiện lộ liễu lên trên bản mặt thế này hả? Mặt mày vốn đã không được đẹp rồi, mày còn làm cho nó xấu hơn. Ma quỷ thấy mày chắc cũng tự co giò chạy đấy. Có ngon lại đây, bà dạy cho mày một bà học. Mấy năm trôi qua cũng chẳng thông minh hơn được chút nào cả, sư phụ mày có thấy mất mặt không đấy? Mày tưởng bà đây còn là đứa nhỏ của sáu năm về trước à? Bà nói thế để đùa giỡn với mày thôi, cái môn phái rách nát của mày, bà tránh còn không kịp, gia nhập cái quái gì."
Tân Nghị bị mắng chửi liền nổi giận, móc một lá bùa triệu hồi sét quăng ra, định đánh Khích Sảnh một trận, dạy dỗ cô một chút.
Khích Sảnh thấy lá bùa Tân Nghị quăng đến liền cười hai tiếng, chắp hai tay niệm chú, hô: "Phá."
Lá bùa trong không trung vốn định bay đến bên Khích Sảnh liền nổ bùm một tiếng, biến mất không chút dấu vết.
Khích Sảnh đưa tay mân cổ: "Đần độn. Mở to mắt xem bà đây làm sao trả lại thù hận ngày xưa."
Tân Nghị bên đây còn đang kinh ngạc về việc Khích Sảnh có thể phá bùa của hắn thì lúc này hắn lại nhìn thấy Khích Sảnh chắp tay niệm chú, đưa tay phải ra trước vẽ bùa, Tân Nghị giật nảy mình, cô ta có thể vẽ bùa mà không cần giấy vàng ư?
Nỗi sợ hãi không tên bắt đầu điên cuồng dâng lên, Tân Nghị nhanh chóng ra lệnh cho đại bàng bay đi nhưng chưa kịp chạy thoát, Tân Nghị bỗng không thể ngồi vững, người bị ngã khỏi đại bàng, rơi thẳng xuống đất.
Tân Nghị còn chưa bình tĩnh lại thì đã không còn khống chế linh hồn của bản thân, hồn lìa khỏi xác.
Trên cổ Tân Nghị có đeo hai lá bùa nhỏ viết bằng chữ đỏ, được bọc trong một miếng nhựa trong suốt, lúc này trong đó liền có hai ác ma thoát ra, cúi đầu bái lạy Khích Sảnh ba cái bày tỏ lòng cảm tạ với cô, sau đó nhe nanh giương vuốt hướng Tân Nghị vọt tới, gương mặt tràn ngập hận thù, oán giận.
Khích Sảnh mân cổ nhìn hồn phách Tân Nghị sợ hãi hướng phái Trung Quyền chạy trối chết, Khích Sảnh mỉm cười, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống, phái Trung Quyền toàn dựa vào việc luyện ma, luyện quỷ hoặc đi đường tắt để nâng cao thực lực, có điều đi đêm nhiều ắt sẽ có ngày gặp ma.
Khích Sảnh đương nhiên không định tha cho phái Trung Quyền, chuyện ông ngoại bị cụ già Thạch Dũng kia ám hại, cô luôn nhớ đến. Tuy ông ngoại nói nội thương của ông đã khỏi, nhưng với thực lực ngày càng tăng cao, Khích Sảnh biết rất rõ nội thương đó đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho ông, không thể trị dứt điểm.
Một ngày nào đó, khi quyền lực đủ lớn, cô sẽ hoàn toàn chặt hạ cây đại thụ bẩn thỉu Trung Quyền này, báo thù cho ông ngoại.
Về phía Tân Nghị, xem như là một cái cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Mọi chuyện, chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro