Chương 7
Hà Lam
2024-10-14 11:58:04
Vân Cảnh nói xong, không để ý đến sự giằng co của âm linh và bức tranh sơn thủy, cao hứng đưa tay đem bức tranh tháo xuống.
Bộ dáng trắng bệch dữ tợn đó không hề đáng sợ, mà ngược lại còn đặc biệt đáng yêu.
Cậu mất đi linh khí, chỉ có thể hấp thu chứ không thể phá vỡ kết giới, giống như lúc trước đổ thạch phải dùng dụng cụ cắt ra Vân Cảnh mới hấp thu linh khí.
Ngọn núi này cũng giống như vậy, nhưng dù sao đây cũng là nhà của người khác, Vân Cảnh cũng không tùy tiện xuống tay.
Cơ bản cậu đang lo lắng làm sao để có thể khai mở ngọn núi lửa này, đem linh khí trong lòng đất chậm rãi rút ra, hiện tại có thứ tốt như vậy, chẳng phải có sẵn công cụ hay sao?!
Nghĩ như vậy, động tác của Vân Cảnh không hề dừng lại, cậu phóng xuất tinh thần lực, trấn áp yêu ma quỷ quái trong tranh, ngay sau đó Vân Cảnh vươn tay chạm vào bức tranh.
Khuôn mặt người trong tranh lộ ra vẻ sợ hãi, bọn chúng chạy trốn khắp nơi muốn thoát ra khỏi bức tranh, nhưng bên ngoài đã bị tinh thần lực của Vân Cảnh chặn lại, những linh hồn kia căn bản trốn không thoát.
Dưới sự trấn áp của Vân Cảnh, nhóm âm linh vặn vẹo kêu la thảm thiết, âm thanh thê lương làm người nghe phảng phất cơ thể mình sắp bị xé nát, Vân Cảnh biết Triệu ca và Tấn tiên sinh ở một bên có lẽ không thể chịu đựng được thứ âm thanh đáng sợ này, dứt khoát phóng thích ra một chút tinh thần lực trực tiếp ngăn chặn mọi âm thanh.
Theo đó âm linh từng chút trở nên mờ nhạt, bóng tối xung quanh như mực đặc, che khuất tầm nhìn của con người cũng dần dần lấy lại ánh sáng, cuối cùng âm linh và bóng tối cùng nhau biến mất không một dấu vết.
Âm linh biến mất, hóa thành vô số linh khí bị bức tranh hấp thu, tranh sơn thủy cũng dần dần biến trở lại hình dáng của một bức tranh bình thường, nhưng Vân Cảnh làm sao có thể buông tha cho nó, tinh thần lực chạm vào bức tranh đem ấn kí thuộc về người khác trực tiếp xóa đi, sau đó Vân Cảnh liền không khách khí đem linh khí trong bức tranh hấp thu sử dụng cho mình.
Mắt thấy bức tranh sắp bị hút khô, Vân Cảnh để lại cho nó một ít linh lực, sau đó điều khiển bức tranh hung hăng mà đập xuống mặt đất.
"Ầm ầm ầm!"
Thật vất vả từ trong bóng tối thoát ra còn chưa kịp phản ứng liền, Triệu ca và Tấn Giang Thủy đột nhiên cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển, bọn họ ngẩng đầu lên liền thấy Vân Cảnh khẽ giơ tay lên, lòng bàn tay úp xuống, bức tranh dưới hành động của cậu đập từng cái xuống mặt đất, mỗi lần va chạm là ngôi nhà rung chuyển khiến mọi người hoảng hốt không thôi.
Mà ngược lại với nó, thần sắc bình thản trên gương mặt Vân Cảnh phảng phất hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tấn Giang Thủy và Triệu ca ngây ngốc mà nhìn từng động tác của Vân Cảnh, hơn nửa ngày cũng không biết nên làm ra vẻ mặt gì, quả thực không thể nào tưởng tượng được tất cả những thứ xảy ra ngay trước mắt là do một người non nớt trẻ tuổi làm ra.
Một lát sau, bức tranh bị đập nát vụn, trận động đất cuối cùng cũng dừng lại, Triệu ca cùng Tấn Giang Thủy đang muốn mở miệng dò hỏi thì nghe thấy một tiếng "rầm" quỷ dị rung chuyển màng nhĩ, rõ ràng mặt đất không có vết rạn nứt nào, nhưng lại dường như có thứ gì đó đang từ mặt đất chui lên, lại nhìn thấy ánh Mặt Trời!
Giống như một luồng khí vô hình từ dưới đất bốc lên, trong chớp mắt hoàn toàn bao vây nuốt chửng bốn phía, Triệu ca là người thường nên là người đầu tiên cảm thấy khó chịu, hắn kịch liệt thở hổn hển, giống như cá thiếu oxy, ngực phập phồng, mà Tấn Giang Thủy bên cạnh hắn đang tham lam hấp thu linh khí, nhìn thấy bộ dạng của Triệu ca liền vội vàng đem la bàn của mình ném qua, dùng la bàn trấn áp, tốt xấu gì cũng giúp Triệu ca chia sẻ phần nào áp lực.
Triệu ca dù sao cũng quanh năm sống ở nơi có linh khí dồi dào, nếu không phải linh khí phía dưới quá mức hỗn loạn thì hắn cũng sẽ không đến nỗi này.
Giờ khắc này có la bàn trợ giúp, tình trạng của Triệu ca lập tức giảm bớt, thân thể bắt đầu tự mình hấp thu linh khí, tu bổ nguyên khí đã bị âm linh hao tổn trước đó.
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh tự động dừng lại sau khi hấp thu linh khí đến một mức độ nhất định.
Linh khí của ông so với phàm nhân cũng chỉ hơn gấp mười lần, là linh sư cấp một, hắn căn bản không thể khống chế nhiều như vậy linh khí, có thể từ đó có được một chút chỗ tốt là được, ham nhiều cũng không tốt, không hấp thu được.
Vì thế hai người không thể nào hấp thu linh khí được nữa, một lần nữa đem ánh mắt hướng về phía trước.
Giờ phút này linh khí nồng đậm ngút trời đến nỗi hai người bọn họ cũng có thể bắt được dấu vết của nó, họ thấy linh khí có hình dạng như sương trắng, bay lên trời như cầu vồng xuyên qua, thẳng lên tận trời cao, mà Vân Cảnh đứng ở trung tâm linh khí, quanh thân cậu sương trắng lượn lờ, đôi mắt của Vân Cảnh không nhìn vào luồng khí khiến người khác thèm muốn này, mà chăm chú nhìn vào một khoảng không vô định trước mặt.
Tấn Giang Thủy và Triệu ca nhìn theo ánh mắt của Vân Cảnh nhìn qua, thoạt nhìn trong mắt họ sương trắng tràn ngập tạo thành từ linh khí, không có gì đáng ngạc nhiên nhưng khi họ nhìn kỹ hơn lại phát hiện chỗ đó có một bóng dáng mơ hồ, có một người đàn ông đang ở đó.
Bởi vì sương trắng hư hảo, không nhìn thấy rõ quần áo cụ thể của người kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của hắn, làn da người này cực kỳ trắng trẻo, đôi mắt màu tím phi nhân loại, dáng dấp yêu dị khiến người ta hãi hùng khiếp vía, Vân Cảnh đang nhìn hắn, hắn cũng ngắm nhìn Vân Cảnh.
Đột nhiên nam nhân nhướng mày, ý cười tựa như nước chảy, sương trắng xung quanh cũng tan đi không ít.
"Tướng mạo thật tốt!" Bệnh nghề nghiệp của Tấn Giang Thủy lại nổi lên.
"Mang mỹ nhân này ra ngoài quả thật rất có mặt mũi......." Cùng lúc đó Triệu ca cũng phát bệnh nghề nghiệp.
Rất nhanh thân ảnh nam nhân mờ nhạt rồi biến mất, cảm giác dường như đây chỉ là ảo giác.
Ngay sau đó nơi nam nhân biến mất, sương trắng điên cuồng kích động, cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng bị hút vào với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường,, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người, chưa đầy mười phút, toàn bộ sương trắng đều biên mất, mà trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất luận là Tấn Giang Thủy hay Triệu ca đều hoàn toàn không biết gì hết.
Bọn họ trơ mắt nhìn linh khí bị hút khô, rồi Vân Cảnh chậm rãi bước về phía họ.
Hai người chú ý tới trong tay Vân Cảnh có thêm một quả trứng.
Vỏ trứng này bóng loáng, trắng như tuyết, so với quả bóng đá thì nhỏ hơn một chút, hình bầu dục, thoạt nhìn trắng nõn đẹp cực kì.
"Đây là cái gì, có thể ăn không?" Triệu ca có chút tò mò hỏi, vừa dứt lời đột nhiên cả thấy cả người ớn lạnh, nhanh chóng thu lại bàn tay vừa duỗi ra.
Triệu ca tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Vân Cảnh, sớm đã không còn là Vân Cảnh thiên chân vô tà như trước.
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Tấn tiên sinh cũng không đủ sức xoay chuyển tình thế, nhưng Vân Cảnh lại có thể dễ dàng phá giải được.
Nhìn thần sắc bình tĩnh thong dong của cậu, làm nổi bật khí chất bất phàm, còn đâu một thằng nhóc nghèo, đây là một đại thần với sức mạnh to lớn đang che dấu thực lực.
Đánh giá sự thay đổi của Vân Cảnh, chỉ số thông minh của Triệu ca rốt cuộc cũng online, nhanh chóng nhìn sang Tấn Giang Thủy.
"Chẳng lẽ đây là do "khí" kia ngưng tụ thành thiên linh1 sao?" Tấn tiên sinh cũng nghi hoặc, nhìn chằm chằm quả trứng mà mở miệng.
Vân Cảnh nâng niu quả trứng: "Thiên linh?"
(*) Thiên linh: gồm Long, Lân, Quy, Phụng. Theo quan điểm của Trung Quốc là đại diện của bốn vị thần bốn phương: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Chúng được người xưa tạo ra từ bốn chòm sao cùng tên ở bốn phương trời. Chúng mang bên mình bốn nguyên tố tạo thành trời đất theo quan niệm của người xưa (lửa, nước, đất và gió).
Tấn Giang Thủy nói: "Thiên dựng kỳ vật, hữu sinh hữu linh, hữu thể hữu thần, cũng chính là thiên linh của trời đất, giống như thượng cổ kỳ lân, phượng hoàng chính là một trong các loại thiên linh, thế gian vạn vật có linh, chẳng hạn như đồ cổ sinh linh, cái đó thuộc về hạ linh."
Vân Cảnh gật đầu, cúi đầu nhìn quả trứng trong tay hồi lâu không nói gì.
Khi tới đây cậu mơ hồ có thể cảm nhận được sự khác biệt ở nơi này, lúc đó băn khoăn suy đoán không biết Mộng Ma có dừng lại tại đây hay không, bởi vậy khiến cho khí tức ở đây có chút khác biệt, nhưng nghĩ đến Mộng Ma cùng cậu xuyên qua lỗ đen tới đây, hôm nay hắn vừa mới tới thế giới này, không có khả năng là Mộng Ma mới đúng.
Kết quả không nghĩ tới trực tiếp tìm thấy Mộng Ma ở đây!
Ngôi biệt thự này ít nhất đã được xây dựng mười năm, mà lượng lớn linh khí có thể ẩn giấu sâu như vậy không thể chỉ trong vài năm mà có thể che giấu hoàn hảo khí tức của Mộng Ma, gần như khế ước giữa Vân Cảnh và Mộng Ma thiếu chút nữa không cảm nhận được.
Có thể thấy được thời điểm xuyên qua lỗ đen, không chỉ không gian thay đổi mà thời gian cũng lệch đi, Mộng Ma thực sự đã đến thế giới này sớm hơn Vân Kinh mấy chục năm.
Có lẽ khi xuyên qua thời không hao tổn quá lớn, Mộng Ma liền yên vị ở đây, quay về khi còn nhỏ, ở dưới mặt đất bình yên chờ đợi Vân Cảnh.
Thứ cậu nhìn thấy trong làn sương trắng vừa rồi không phải là Mộng Ma mà là một đạo ý thức.
Đạo ý thức kia không có suy nghĩ, chỉ kế thừa một tia tâm nguyện của Mộng Ma, khi xác nhận Vân Cảnh đã đến liền tiêu tán.
Giờ phút này Mộng Ma chân chính đã dùng linh khí hóa thân thành quả trứng, chỉ cần hấp thu đủ linh khí liền có thể từ từ tỉnh lại.
"Không thể ngờ được dưới nhà tôi lại ẩn dấu một con thần thú! Triệu ca cảm thán, thấy Vân Cảnh ngước mắt nhìn về phía hắn, vội vàng bổ sung nói: "Nhưng có điều vật này nhất định là của Tiểu Cảnh, à không, là của Cảnh ca, cậu xem tôi ở đây nhiều năm như vậy căn bản không biết được dưới lòng đất lại ẩn giấu một đại bảo bối như thế, trái lại còn bị bức tranh sơn thủy kia làm cho nửa sống nửa chết, Cảnh ca vừa mới đến đây bảo bối đã tự động hiện thân, nhất định chỉ có Cảnh ca mới có thể trấn áp được thứ này, nếu là người thường, là phúc hay họa cũng không biết được."
Vân Cảnh nghe vậy khẽ mỉm cười.
Cậu biết Triệu bị cậu làm cho chấn động, giờ phút này đang tâng bốc cậu, nhưng kỳ thật Triệu ca nói cũng không sai, gặp phải Mộng Ma thích ăn giấc mơ, nếu như đó không phải cậu, sợ là thật sự sẽ gặp họa.
"Triệu ca khiêm tốn rồi." Vân Cảnh nói.
"Đừng gọi Triệu ca xa lạ quá, tôi họ Triệu, tên là Tiểu Xảo, Cảnh ca gọi tôi Xảo đệ là được!" Triệu ca hiên ngang lẫm liệt nói.
Triệu Tiểu Xảo.......
Tuy rằng Triệu ca này trong đám nam nhân quả thật không tính là cao lớn, nhưng cái tên này đặt ở trên người Triệu ca làn da ngăm đen, là một đại ca xã hội đen thì thật sự là.......
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh nghe cũng không nổi nữa, đưa ra chủ ý: "Không bằng kêu cậu là lão Triệu đi."
Vân Cảnh vội vàng gật đầu: "Gọi lão Triệu đi, anh cứ gọi tôi như cũ, cứ gọi tôi Tiểu Cảnh là được."
Triệu ca cười hắc hắc một tiếng, thấy Vân Cảnh xác thật không muốn đổi thành "Xảo đệ" liền không từ chối, nội tâm trong lòng vui sướng.
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh không muốn diễn kịch như cậu ta, mà ông ta càng cảm thấy hứng thú với việc Vân Cảnh giải quyết bức tranh và thu phục thiên linh như thế nào, nhưng ông ta cũng biết mỗi người đều có những bí thuật riêng, làm sao có thể dễ dàng nói cho người khác biết như vậy, vì thế Tấn Giang Thủy chỉ có thể nói bóng nói gió: "Nhìn thủ pháp hàng ma của Tiểu Cảnh thực sự là khác với người thường, cũng không phải thủ pháp thế gia, không biết sư phụ của Tiểu Cảnh đến từ môn phái nào?"
Vân Cảnh biết việc này sớm hay muộn cũng phải giải thích rõ ràng, cậu nhớ lại một chút những tiểu thuyết huyền huyễn mà Vân Cảnh từng đọc, liền nghĩ ra một lời giải thích: "Mấy ngày trước tôi tình cờ gặp một lão tiên sinh, lão tiên sinh nói tôi trời sinh có năng lực bất phàm, chỉ là chưa trưởng thành, chưa thể nao phát huy được, đợi khi tôi mười sáu tuổi, thiên phú sẽ tự xuất hiện, sau đó lão tiên sinh liền vỗ nhẹ lên trán tôi một cái và gọi nó là quán đỉnh2, ông ấy nói ông ấy đã ghi nhớ mệnh cách của tôi, vài năm sau sẽ trở về thăm. Tôi lúc đó còn tưởng ông lão đó điên rồi, không ngờ tới mấy ngày gần đây quả thật có sự khác biệt......."
(2) Quán đỉnh: là nghi thức mà một bậc thầy tu chứng thành tựu một pháp môn nào đấy trao truyền trực tiếp cho các đệ tử pháp môn đó, bao gồm mô tả, giảng nghĩa, quán tưởng, thứ lớp tu tập cùng với các nghi lễ cúng dường và thần chú tương ứng. Mặc dù vậy, quán đỉnh còn mang ý nghĩa nhiều hơn những gì cấu thành nên nó; nó là sự trao truyền nguồn ân phúc và năng lực gia trì của cả một dòng truyền thừa.
Lão tiên sinh bí ẩn, nghi thức quán đỉnh thần bí, đồng thời còn ám chỉ lão tiên sinh đó sớm muộn cũng sẽ trở lại để tăng độ tin cậy.
Lừa dối một cách hoàn hảo~
Tấn Giang Thủy hồ nghi liếc mắt nhìn Vân Cảnh, thấy Vân Cảnh sắc mặt bình tĩnh, mặt không đỏ tim không run, trông không có chút nào giống nói dối, ông đành phải đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, truy vấn nói: "Vậy có khác biệt gì?"
Vân Cảnh lại không nói.
Tấn Giang Thủy cũng biết mình hỏi quá nhiều nhưng ông thực sự không nhịn được.
Tấn Giang Thủy tuy rằng so với mấy thầy phong thủy bình thường khác xác thật mạnh hơn không ít, nhưng ông ta không có danh môn truyền thừa, cũng không xuất thân thế gia, một mình nỗ lực mới đạt đến trình độ này, nếu như không ngoài ý muốn, đời này ông cũng cũng chỉ như vậy thôi.
Ở thành phố Bảo Phong nhỏ bé, Tấn Thủy Giang có thể tung hoành khắp nơi, hắn luôn được người có tiền ở đây chào đón.
Từ giá cả cũng phản ánh trực quan thân phận và giá trị của thầy phong thủy.
Tấn Giang Thủy tuy rằng ra giá cao nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tiền bạc, hiếm khi lần này Tấn Giang Thủy muốn bảo vật của Lão Triệu, thấy lão Triệu không đáp ứng liền háo hức đến nơi đổ thạch tìm lão Triệu, mà giống như đại sư chân chính của người ta, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay đều sẽ khinh thường đòi tiền, thứ mà ông ta muốn chính là thượng đẳng pháp khí, là cổ vật, là thiên địa bí bảo!
Vốn Tấn Giang Thủy gần như cũng cam chịu số phận của mình, nhưng dù sao ông cũng đã có tuổi, có thể có được trình độ này dĩ nhiên thật sự không tệ, nhưng giờ phút này xuất hiện một người như Vân Cảnh.
Rõ ràng là một thiếu niên trẻ tuổi nhưng quá mức phi thường, cỗ tinh thần lực kia có thể so sánh được với những đại sư, sự thần bí cùng thủ đoạn khó lường của cậu càng khiến cho người ta không thể phỏng đoán, người như vậy không gặp thì thôi, gặp rồi sao mà không động tâm cho được, nếu như Vân Cảnh chịu dạy cho ông một nửa chiêu thức cho dù quỳ xuống đất dập đầu, muốn ông gọi Vân Cảnh bằng sư phụ, Tấn Giang Thủy cũng cam tâm tình nguyện.
Bộ dáng trắng bệch dữ tợn đó không hề đáng sợ, mà ngược lại còn đặc biệt đáng yêu.
Cậu mất đi linh khí, chỉ có thể hấp thu chứ không thể phá vỡ kết giới, giống như lúc trước đổ thạch phải dùng dụng cụ cắt ra Vân Cảnh mới hấp thu linh khí.
Ngọn núi này cũng giống như vậy, nhưng dù sao đây cũng là nhà của người khác, Vân Cảnh cũng không tùy tiện xuống tay.
Cơ bản cậu đang lo lắng làm sao để có thể khai mở ngọn núi lửa này, đem linh khí trong lòng đất chậm rãi rút ra, hiện tại có thứ tốt như vậy, chẳng phải có sẵn công cụ hay sao?!
Nghĩ như vậy, động tác của Vân Cảnh không hề dừng lại, cậu phóng xuất tinh thần lực, trấn áp yêu ma quỷ quái trong tranh, ngay sau đó Vân Cảnh vươn tay chạm vào bức tranh.
Khuôn mặt người trong tranh lộ ra vẻ sợ hãi, bọn chúng chạy trốn khắp nơi muốn thoát ra khỏi bức tranh, nhưng bên ngoài đã bị tinh thần lực của Vân Cảnh chặn lại, những linh hồn kia căn bản trốn không thoát.
Dưới sự trấn áp của Vân Cảnh, nhóm âm linh vặn vẹo kêu la thảm thiết, âm thanh thê lương làm người nghe phảng phất cơ thể mình sắp bị xé nát, Vân Cảnh biết Triệu ca và Tấn tiên sinh ở một bên có lẽ không thể chịu đựng được thứ âm thanh đáng sợ này, dứt khoát phóng thích ra một chút tinh thần lực trực tiếp ngăn chặn mọi âm thanh.
Theo đó âm linh từng chút trở nên mờ nhạt, bóng tối xung quanh như mực đặc, che khuất tầm nhìn của con người cũng dần dần lấy lại ánh sáng, cuối cùng âm linh và bóng tối cùng nhau biến mất không một dấu vết.
Âm linh biến mất, hóa thành vô số linh khí bị bức tranh hấp thu, tranh sơn thủy cũng dần dần biến trở lại hình dáng của một bức tranh bình thường, nhưng Vân Cảnh làm sao có thể buông tha cho nó, tinh thần lực chạm vào bức tranh đem ấn kí thuộc về người khác trực tiếp xóa đi, sau đó Vân Cảnh liền không khách khí đem linh khí trong bức tranh hấp thu sử dụng cho mình.
Mắt thấy bức tranh sắp bị hút khô, Vân Cảnh để lại cho nó một ít linh lực, sau đó điều khiển bức tranh hung hăng mà đập xuống mặt đất.
"Ầm ầm ầm!"
Thật vất vả từ trong bóng tối thoát ra còn chưa kịp phản ứng liền, Triệu ca và Tấn Giang Thủy đột nhiên cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển, bọn họ ngẩng đầu lên liền thấy Vân Cảnh khẽ giơ tay lên, lòng bàn tay úp xuống, bức tranh dưới hành động của cậu đập từng cái xuống mặt đất, mỗi lần va chạm là ngôi nhà rung chuyển khiến mọi người hoảng hốt không thôi.
Mà ngược lại với nó, thần sắc bình thản trên gương mặt Vân Cảnh phảng phất hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tấn Giang Thủy và Triệu ca ngây ngốc mà nhìn từng động tác của Vân Cảnh, hơn nửa ngày cũng không biết nên làm ra vẻ mặt gì, quả thực không thể nào tưởng tượng được tất cả những thứ xảy ra ngay trước mắt là do một người non nớt trẻ tuổi làm ra.
Một lát sau, bức tranh bị đập nát vụn, trận động đất cuối cùng cũng dừng lại, Triệu ca cùng Tấn Giang Thủy đang muốn mở miệng dò hỏi thì nghe thấy một tiếng "rầm" quỷ dị rung chuyển màng nhĩ, rõ ràng mặt đất không có vết rạn nứt nào, nhưng lại dường như có thứ gì đó đang từ mặt đất chui lên, lại nhìn thấy ánh Mặt Trời!
Giống như một luồng khí vô hình từ dưới đất bốc lên, trong chớp mắt hoàn toàn bao vây nuốt chửng bốn phía, Triệu ca là người thường nên là người đầu tiên cảm thấy khó chịu, hắn kịch liệt thở hổn hển, giống như cá thiếu oxy, ngực phập phồng, mà Tấn Giang Thủy bên cạnh hắn đang tham lam hấp thu linh khí, nhìn thấy bộ dạng của Triệu ca liền vội vàng đem la bàn của mình ném qua, dùng la bàn trấn áp, tốt xấu gì cũng giúp Triệu ca chia sẻ phần nào áp lực.
Triệu ca dù sao cũng quanh năm sống ở nơi có linh khí dồi dào, nếu không phải linh khí phía dưới quá mức hỗn loạn thì hắn cũng sẽ không đến nỗi này.
Giờ khắc này có la bàn trợ giúp, tình trạng của Triệu ca lập tức giảm bớt, thân thể bắt đầu tự mình hấp thu linh khí, tu bổ nguyên khí đã bị âm linh hao tổn trước đó.
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh tự động dừng lại sau khi hấp thu linh khí đến một mức độ nhất định.
Linh khí của ông so với phàm nhân cũng chỉ hơn gấp mười lần, là linh sư cấp một, hắn căn bản không thể khống chế nhiều như vậy linh khí, có thể từ đó có được một chút chỗ tốt là được, ham nhiều cũng không tốt, không hấp thu được.
Vì thế hai người không thể nào hấp thu linh khí được nữa, một lần nữa đem ánh mắt hướng về phía trước.
Giờ phút này linh khí nồng đậm ngút trời đến nỗi hai người bọn họ cũng có thể bắt được dấu vết của nó, họ thấy linh khí có hình dạng như sương trắng, bay lên trời như cầu vồng xuyên qua, thẳng lên tận trời cao, mà Vân Cảnh đứng ở trung tâm linh khí, quanh thân cậu sương trắng lượn lờ, đôi mắt của Vân Cảnh không nhìn vào luồng khí khiến người khác thèm muốn này, mà chăm chú nhìn vào một khoảng không vô định trước mặt.
Tấn Giang Thủy và Triệu ca nhìn theo ánh mắt của Vân Cảnh nhìn qua, thoạt nhìn trong mắt họ sương trắng tràn ngập tạo thành từ linh khí, không có gì đáng ngạc nhiên nhưng khi họ nhìn kỹ hơn lại phát hiện chỗ đó có một bóng dáng mơ hồ, có một người đàn ông đang ở đó.
Bởi vì sương trắng hư hảo, không nhìn thấy rõ quần áo cụ thể của người kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của hắn, làn da người này cực kỳ trắng trẻo, đôi mắt màu tím phi nhân loại, dáng dấp yêu dị khiến người ta hãi hùng khiếp vía, Vân Cảnh đang nhìn hắn, hắn cũng ngắm nhìn Vân Cảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên nam nhân nhướng mày, ý cười tựa như nước chảy, sương trắng xung quanh cũng tan đi không ít.
"Tướng mạo thật tốt!" Bệnh nghề nghiệp của Tấn Giang Thủy lại nổi lên.
"Mang mỹ nhân này ra ngoài quả thật rất có mặt mũi......." Cùng lúc đó Triệu ca cũng phát bệnh nghề nghiệp.
Rất nhanh thân ảnh nam nhân mờ nhạt rồi biến mất, cảm giác dường như đây chỉ là ảo giác.
Ngay sau đó nơi nam nhân biến mất, sương trắng điên cuồng kích động, cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng bị hút vào với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường,, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người, chưa đầy mười phút, toàn bộ sương trắng đều biên mất, mà trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất luận là Tấn Giang Thủy hay Triệu ca đều hoàn toàn không biết gì hết.
Bọn họ trơ mắt nhìn linh khí bị hút khô, rồi Vân Cảnh chậm rãi bước về phía họ.
Hai người chú ý tới trong tay Vân Cảnh có thêm một quả trứng.
Vỏ trứng này bóng loáng, trắng như tuyết, so với quả bóng đá thì nhỏ hơn một chút, hình bầu dục, thoạt nhìn trắng nõn đẹp cực kì.
"Đây là cái gì, có thể ăn không?" Triệu ca có chút tò mò hỏi, vừa dứt lời đột nhiên cả thấy cả người ớn lạnh, nhanh chóng thu lại bàn tay vừa duỗi ra.
Triệu ca tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Vân Cảnh, sớm đã không còn là Vân Cảnh thiên chân vô tà như trước.
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Tấn tiên sinh cũng không đủ sức xoay chuyển tình thế, nhưng Vân Cảnh lại có thể dễ dàng phá giải được.
Nhìn thần sắc bình tĩnh thong dong của cậu, làm nổi bật khí chất bất phàm, còn đâu một thằng nhóc nghèo, đây là một đại thần với sức mạnh to lớn đang che dấu thực lực.
Đánh giá sự thay đổi của Vân Cảnh, chỉ số thông minh của Triệu ca rốt cuộc cũng online, nhanh chóng nhìn sang Tấn Giang Thủy.
"Chẳng lẽ đây là do "khí" kia ngưng tụ thành thiên linh1 sao?" Tấn tiên sinh cũng nghi hoặc, nhìn chằm chằm quả trứng mà mở miệng.
Vân Cảnh nâng niu quả trứng: "Thiên linh?"
(*) Thiên linh: gồm Long, Lân, Quy, Phụng. Theo quan điểm của Trung Quốc là đại diện của bốn vị thần bốn phương: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Chúng được người xưa tạo ra từ bốn chòm sao cùng tên ở bốn phương trời. Chúng mang bên mình bốn nguyên tố tạo thành trời đất theo quan niệm của người xưa (lửa, nước, đất và gió).
Tấn Giang Thủy nói: "Thiên dựng kỳ vật, hữu sinh hữu linh, hữu thể hữu thần, cũng chính là thiên linh của trời đất, giống như thượng cổ kỳ lân, phượng hoàng chính là một trong các loại thiên linh, thế gian vạn vật có linh, chẳng hạn như đồ cổ sinh linh, cái đó thuộc về hạ linh."
Vân Cảnh gật đầu, cúi đầu nhìn quả trứng trong tay hồi lâu không nói gì.
Khi tới đây cậu mơ hồ có thể cảm nhận được sự khác biệt ở nơi này, lúc đó băn khoăn suy đoán không biết Mộng Ma có dừng lại tại đây hay không, bởi vậy khiến cho khí tức ở đây có chút khác biệt, nhưng nghĩ đến Mộng Ma cùng cậu xuyên qua lỗ đen tới đây, hôm nay hắn vừa mới tới thế giới này, không có khả năng là Mộng Ma mới đúng.
Kết quả không nghĩ tới trực tiếp tìm thấy Mộng Ma ở đây!
Ngôi biệt thự này ít nhất đã được xây dựng mười năm, mà lượng lớn linh khí có thể ẩn giấu sâu như vậy không thể chỉ trong vài năm mà có thể che giấu hoàn hảo khí tức của Mộng Ma, gần như khế ước giữa Vân Cảnh và Mộng Ma thiếu chút nữa không cảm nhận được.
Có thể thấy được thời điểm xuyên qua lỗ đen, không chỉ không gian thay đổi mà thời gian cũng lệch đi, Mộng Ma thực sự đã đến thế giới này sớm hơn Vân Kinh mấy chục năm.
Có lẽ khi xuyên qua thời không hao tổn quá lớn, Mộng Ma liền yên vị ở đây, quay về khi còn nhỏ, ở dưới mặt đất bình yên chờ đợi Vân Cảnh.
Thứ cậu nhìn thấy trong làn sương trắng vừa rồi không phải là Mộng Ma mà là một đạo ý thức.
Đạo ý thức kia không có suy nghĩ, chỉ kế thừa một tia tâm nguyện của Mộng Ma, khi xác nhận Vân Cảnh đã đến liền tiêu tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này Mộng Ma chân chính đã dùng linh khí hóa thân thành quả trứng, chỉ cần hấp thu đủ linh khí liền có thể từ từ tỉnh lại.
"Không thể ngờ được dưới nhà tôi lại ẩn dấu một con thần thú! Triệu ca cảm thán, thấy Vân Cảnh ngước mắt nhìn về phía hắn, vội vàng bổ sung nói: "Nhưng có điều vật này nhất định là của Tiểu Cảnh, à không, là của Cảnh ca, cậu xem tôi ở đây nhiều năm như vậy căn bản không biết được dưới lòng đất lại ẩn giấu một đại bảo bối như thế, trái lại còn bị bức tranh sơn thủy kia làm cho nửa sống nửa chết, Cảnh ca vừa mới đến đây bảo bối đã tự động hiện thân, nhất định chỉ có Cảnh ca mới có thể trấn áp được thứ này, nếu là người thường, là phúc hay họa cũng không biết được."
Vân Cảnh nghe vậy khẽ mỉm cười.
Cậu biết Triệu bị cậu làm cho chấn động, giờ phút này đang tâng bốc cậu, nhưng kỳ thật Triệu ca nói cũng không sai, gặp phải Mộng Ma thích ăn giấc mơ, nếu như đó không phải cậu, sợ là thật sự sẽ gặp họa.
"Triệu ca khiêm tốn rồi." Vân Cảnh nói.
"Đừng gọi Triệu ca xa lạ quá, tôi họ Triệu, tên là Tiểu Xảo, Cảnh ca gọi tôi Xảo đệ là được!" Triệu ca hiên ngang lẫm liệt nói.
Triệu Tiểu Xảo.......
Tuy rằng Triệu ca này trong đám nam nhân quả thật không tính là cao lớn, nhưng cái tên này đặt ở trên người Triệu ca làn da ngăm đen, là một đại ca xã hội đen thì thật sự là.......
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh nghe cũng không nổi nữa, đưa ra chủ ý: "Không bằng kêu cậu là lão Triệu đi."
Vân Cảnh vội vàng gật đầu: "Gọi lão Triệu đi, anh cứ gọi tôi như cũ, cứ gọi tôi Tiểu Cảnh là được."
Triệu ca cười hắc hắc một tiếng, thấy Vân Cảnh xác thật không muốn đổi thành "Xảo đệ" liền không từ chối, nội tâm trong lòng vui sướng.
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh không muốn diễn kịch như cậu ta, mà ông ta càng cảm thấy hứng thú với việc Vân Cảnh giải quyết bức tranh và thu phục thiên linh như thế nào, nhưng ông ta cũng biết mỗi người đều có những bí thuật riêng, làm sao có thể dễ dàng nói cho người khác biết như vậy, vì thế Tấn Giang Thủy chỉ có thể nói bóng nói gió: "Nhìn thủ pháp hàng ma của Tiểu Cảnh thực sự là khác với người thường, cũng không phải thủ pháp thế gia, không biết sư phụ của Tiểu Cảnh đến từ môn phái nào?"
Vân Cảnh biết việc này sớm hay muộn cũng phải giải thích rõ ràng, cậu nhớ lại một chút những tiểu thuyết huyền huyễn mà Vân Cảnh từng đọc, liền nghĩ ra một lời giải thích: "Mấy ngày trước tôi tình cờ gặp một lão tiên sinh, lão tiên sinh nói tôi trời sinh có năng lực bất phàm, chỉ là chưa trưởng thành, chưa thể nao phát huy được, đợi khi tôi mười sáu tuổi, thiên phú sẽ tự xuất hiện, sau đó lão tiên sinh liền vỗ nhẹ lên trán tôi một cái và gọi nó là quán đỉnh2, ông ấy nói ông ấy đã ghi nhớ mệnh cách của tôi, vài năm sau sẽ trở về thăm. Tôi lúc đó còn tưởng ông lão đó điên rồi, không ngờ tới mấy ngày gần đây quả thật có sự khác biệt......."
(2) Quán đỉnh: là nghi thức mà một bậc thầy tu chứng thành tựu một pháp môn nào đấy trao truyền trực tiếp cho các đệ tử pháp môn đó, bao gồm mô tả, giảng nghĩa, quán tưởng, thứ lớp tu tập cùng với các nghi lễ cúng dường và thần chú tương ứng. Mặc dù vậy, quán đỉnh còn mang ý nghĩa nhiều hơn những gì cấu thành nên nó; nó là sự trao truyền nguồn ân phúc và năng lực gia trì của cả một dòng truyền thừa.
Lão tiên sinh bí ẩn, nghi thức quán đỉnh thần bí, đồng thời còn ám chỉ lão tiên sinh đó sớm muộn cũng sẽ trở lại để tăng độ tin cậy.
Lừa dối một cách hoàn hảo~
Tấn Giang Thủy hồ nghi liếc mắt nhìn Vân Cảnh, thấy Vân Cảnh sắc mặt bình tĩnh, mặt không đỏ tim không run, trông không có chút nào giống nói dối, ông đành phải đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, truy vấn nói: "Vậy có khác biệt gì?"
Vân Cảnh lại không nói.
Tấn Giang Thủy cũng biết mình hỏi quá nhiều nhưng ông thực sự không nhịn được.
Tấn Giang Thủy tuy rằng so với mấy thầy phong thủy bình thường khác xác thật mạnh hơn không ít, nhưng ông ta không có danh môn truyền thừa, cũng không xuất thân thế gia, một mình nỗ lực mới đạt đến trình độ này, nếu như không ngoài ý muốn, đời này ông cũng cũng chỉ như vậy thôi.
Ở thành phố Bảo Phong nhỏ bé, Tấn Thủy Giang có thể tung hoành khắp nơi, hắn luôn được người có tiền ở đây chào đón.
Từ giá cả cũng phản ánh trực quan thân phận và giá trị của thầy phong thủy.
Tấn Giang Thủy tuy rằng ra giá cao nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tiền bạc, hiếm khi lần này Tấn Giang Thủy muốn bảo vật của Lão Triệu, thấy lão Triệu không đáp ứng liền háo hức đến nơi đổ thạch tìm lão Triệu, mà giống như đại sư chân chính của người ta, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay đều sẽ khinh thường đòi tiền, thứ mà ông ta muốn chính là thượng đẳng pháp khí, là cổ vật, là thiên địa bí bảo!
Vốn Tấn Giang Thủy gần như cũng cam chịu số phận của mình, nhưng dù sao ông cũng đã có tuổi, có thể có được trình độ này dĩ nhiên thật sự không tệ, nhưng giờ phút này xuất hiện một người như Vân Cảnh.
Rõ ràng là một thiếu niên trẻ tuổi nhưng quá mức phi thường, cỗ tinh thần lực kia có thể so sánh được với những đại sư, sự thần bí cùng thủ đoạn khó lường của cậu càng khiến cho người ta không thể phỏng đoán, người như vậy không gặp thì thôi, gặp rồi sao mà không động tâm cho được, nếu như Vân Cảnh chịu dạy cho ông một nửa chiêu thức cho dù quỳ xuống đất dập đầu, muốn ông gọi Vân Cảnh bằng sư phụ, Tấn Giang Thủy cũng cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro