Bị Đệ Đệ Coi Thường
Lucky
2024-06-02 06:37:16
Ta thu lại nét tươi cười, trong đầu đầy những câu hỏi.
Có ai có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Tại sao những đứa trẻ nhà Họ Bạch không đứa nào giống người bình thường hết vậy???
Không phải là tuy con gái nghịch ngợm nhưng cậu con trai út thì ôn hòa lễ độ, khiêm nhường giỏi giang à?
Đang lúc ta choáng váng thì có một giọng nói dịu dàng vang lên giải cứu ta:
“ Coi kìa, A Hành vừa nghe tin tỷ tỷ mình tỉnh lại liền chạy về, còn không ghé qua thăm chúng ta mà đã đi thẳng đến đây.”
Một giọng nam khác cười nói: “Không phải mới vừa rồi nàng còn khen 2 tỷ đệ tình cảm thật đậm sâu à?”
Đôi phu thê Bạch Vân Hải bước tới.
Sau đó, ta tận mắt chứng kiến nét lạnh lùng trên mặt Bạch Hành tiêu tán trong 1 nốt nhạc nhạc, cậu nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Phụ Thân, Mẫu thân.”
"Là ta không đúng, nương đừng trách ta, vì quá lo lắng cho tỷ tỷ, nên..."
Lượng thông tin quá lớn, ta im lặng một lúc, không nói nên lời.
Ta chỉ có thể thầm thở dài rằng những người trẻ tuổi ta gặp ở thế giới này hình như đầu đều có bệnh, cần phải cẩn thận đề phòng.
Bài học đau đớn mà Đế Trường Thanh mang lại trong lần xuyên không trước vẫn còn rõ ràng ra đó.
Lần này sống lại, lại gặp chuyện tương tự.
Nhưng dù sau thì Bạch Hành vẫn là đệ đệ ruột của cơ thể này, chắc sẽ không tồi tệ như lần xuyên không trước nhỉ.
Không đúng, có khi nào Bạch Linh Hy là con rơi được nhặt về không?
Nghĩ tới đây ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Ta trộm liếc nhìn mình trong gương, thấy được những đường nét hoàn hảo được thừa hưởng từ đôi phu thê họ Bạch, ta lại cảm thấy nhẽ nhõm, chắc không xui vậy đâu.
Có lẽ do khâu dạy dỗ của hai vợ chồng này có bước gì đó sai sai thôi, ta tự an ủi mình.
Bên kia, cặp Cha hiền con thảo đã đứng dậy.
Thẩm Ngưng nắm tay ta ngồi xuống, ta vẫn im lặng.
Bạch Hành trầm ngâm nhìn ta, sau đó nói với Bạch Vân Hải với vẻ mặt lo lắng.
"Phụ thân, tỷ tỷ có vẻ... đã thay đổi rất nhiều."
Nếu không phải vừa rồi ta nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu ấy, ta đã tin rằng cậu ấy đang quan tâm đến ta.
Nhưng bây giờ, ta tin chắc rằng lời Bạch Hành nói không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, câu tiếp theo của cậu là: "Tỷ, tỷ thật sự đã quên hết mọi thứ rồi sao? Bao gồm cả Ngọc Tân?"
Thấy họ đều nhìn mình, ta tỏ vẻ bối rối và hỏi: “Ngọc Tân là ai?”
Ta thực sự không biết.
Sau đó, ta liền nhìn thấy phu thê Bạch gia đều thở phào nhẹ nhõm: “Là 1 người không quan trọng, Nguyệt Nguyệt không nhớ ra thì thôi.”
Ta biết sự việc không đơn giản như vậy, nhưng ta làm bộ ngốc nghếch, qua loa gật đầu mà không hỏi thêm nữa.
Trong mắt Bạch Hành lóe lên một tia nghi ngờ.
Lúc này, quản gia đến mời chúng ta ra nhà chính dùng bữa.
Phu thê Bạch gia đi phía trước, ta và Bạch Hành đi phía sau.
Ta cố ý đi chậm lại, giữ khoảng cách, mỉm cười hỏi Bạch Hành.
“Đệ đệ, hình như đệ có gì đó không hài lòng với tỷ à?”
Vẻ mặt Bạch Hành không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Phụ thân nói sau khi tỉnh lại ngươi đã thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vẫn vậy thôi.”
Ta dừng lại, xem ra giữa ta và cậu ấy thực sự có mâu thuẫn, chỉ là không thể hiện trước mọi người mà thôi
Nhưng cũng chỉ là 1 cậu thiếu niên thôi, trong tương lai từ từ ta sẽ thu phục vậy.
Ta hạ giọng hỏi Bạch Hành: “Ngọc Tân là ai?”
Bạch Hành quay đầu nhìn ta một lúc lâu, cau mày nghi ngờ: "Thật sự không nhớ sao? Ngọc Tân là nam hoa khôi thanh lâu ngươi thích nhất!"
Ta:"……"
Thấy ta im lặng, Bạch Hành lại nói thêm: “Vì hắn mà ngươi thậm chí còn từ chối hôn sự với Lý gia Lý Phi Vân và Hàn Sinh người của Hàn gia,chuyện này từng làm xôn xao cả thành Dương Châu. Bây giờ, bất kỳ thiếu gia nào của Dương Châu thấy người đều muốn tránh như rắn rết bọ cạp. Ngươi cho rằng tại sao giờ này ngươi đã 18 mà vẫn còn ở trong khuê phòng làm gái lỡ thì chứ chưa được gả đi?
Ta bị chữ “gái lỡ thì 18 tuổi” đâm vào tim, tiếp tục im lặng: “…”
Sao chuyện này Hoàng Ly không nói với ta, thu thập tình báo như thế này là không được rồi.
Bạch Linh Hy, ngươi thật sự là 1 nữ trung hào kiệt.
Làm cho Bạch gia mất hết sạch mặt mũi như vậy nhưng vẫn được gia đình bảo vệ, ta đột nhiên cảm thấy áy náy vì vừa rồi còn nghĩ mình được nhặt về.
Chẳng trách cậu nhóc lại coi thường ta.
Xứng đáng!
-____———
Cô gái này, thặc thú dị, cơ mà Bạch hành hơi bị cu toe nha
Có ai có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Tại sao những đứa trẻ nhà Họ Bạch không đứa nào giống người bình thường hết vậy???
Không phải là tuy con gái nghịch ngợm nhưng cậu con trai út thì ôn hòa lễ độ, khiêm nhường giỏi giang à?
Đang lúc ta choáng váng thì có một giọng nói dịu dàng vang lên giải cứu ta:
“ Coi kìa, A Hành vừa nghe tin tỷ tỷ mình tỉnh lại liền chạy về, còn không ghé qua thăm chúng ta mà đã đi thẳng đến đây.”
Một giọng nam khác cười nói: “Không phải mới vừa rồi nàng còn khen 2 tỷ đệ tình cảm thật đậm sâu à?”
Đôi phu thê Bạch Vân Hải bước tới.
Sau đó, ta tận mắt chứng kiến nét lạnh lùng trên mặt Bạch Hành tiêu tán trong 1 nốt nhạc nhạc, cậu nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Phụ Thân, Mẫu thân.”
"Là ta không đúng, nương đừng trách ta, vì quá lo lắng cho tỷ tỷ, nên..."
Lượng thông tin quá lớn, ta im lặng một lúc, không nói nên lời.
Ta chỉ có thể thầm thở dài rằng những người trẻ tuổi ta gặp ở thế giới này hình như đầu đều có bệnh, cần phải cẩn thận đề phòng.
Bài học đau đớn mà Đế Trường Thanh mang lại trong lần xuyên không trước vẫn còn rõ ràng ra đó.
Lần này sống lại, lại gặp chuyện tương tự.
Nhưng dù sau thì Bạch Hành vẫn là đệ đệ ruột của cơ thể này, chắc sẽ không tồi tệ như lần xuyên không trước nhỉ.
Không đúng, có khi nào Bạch Linh Hy là con rơi được nhặt về không?
Nghĩ tới đây ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta trộm liếc nhìn mình trong gương, thấy được những đường nét hoàn hảo được thừa hưởng từ đôi phu thê họ Bạch, ta lại cảm thấy nhẽ nhõm, chắc không xui vậy đâu.
Có lẽ do khâu dạy dỗ của hai vợ chồng này có bước gì đó sai sai thôi, ta tự an ủi mình.
Bên kia, cặp Cha hiền con thảo đã đứng dậy.
Thẩm Ngưng nắm tay ta ngồi xuống, ta vẫn im lặng.
Bạch Hành trầm ngâm nhìn ta, sau đó nói với Bạch Vân Hải với vẻ mặt lo lắng.
"Phụ thân, tỷ tỷ có vẻ... đã thay đổi rất nhiều."
Nếu không phải vừa rồi ta nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu ấy, ta đã tin rằng cậu ấy đang quan tâm đến ta.
Nhưng bây giờ, ta tin chắc rằng lời Bạch Hành nói không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, câu tiếp theo của cậu là: "Tỷ, tỷ thật sự đã quên hết mọi thứ rồi sao? Bao gồm cả Ngọc Tân?"
Thấy họ đều nhìn mình, ta tỏ vẻ bối rối và hỏi: “Ngọc Tân là ai?”
Ta thực sự không biết.
Sau đó, ta liền nhìn thấy phu thê Bạch gia đều thở phào nhẹ nhõm: “Là 1 người không quan trọng, Nguyệt Nguyệt không nhớ ra thì thôi.”
Ta biết sự việc không đơn giản như vậy, nhưng ta làm bộ ngốc nghếch, qua loa gật đầu mà không hỏi thêm nữa.
Trong mắt Bạch Hành lóe lên một tia nghi ngờ.
Lúc này, quản gia đến mời chúng ta ra nhà chính dùng bữa.
Phu thê Bạch gia đi phía trước, ta và Bạch Hành đi phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta cố ý đi chậm lại, giữ khoảng cách, mỉm cười hỏi Bạch Hành.
“Đệ đệ, hình như đệ có gì đó không hài lòng với tỷ à?”
Vẻ mặt Bạch Hành không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Phụ thân nói sau khi tỉnh lại ngươi đã thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vẫn vậy thôi.”
Ta dừng lại, xem ra giữa ta và cậu ấy thực sự có mâu thuẫn, chỉ là không thể hiện trước mọi người mà thôi
Nhưng cũng chỉ là 1 cậu thiếu niên thôi, trong tương lai từ từ ta sẽ thu phục vậy.
Ta hạ giọng hỏi Bạch Hành: “Ngọc Tân là ai?”
Bạch Hành quay đầu nhìn ta một lúc lâu, cau mày nghi ngờ: "Thật sự không nhớ sao? Ngọc Tân là nam hoa khôi thanh lâu ngươi thích nhất!"
Ta:"……"
Thấy ta im lặng, Bạch Hành lại nói thêm: “Vì hắn mà ngươi thậm chí còn từ chối hôn sự với Lý gia Lý Phi Vân và Hàn Sinh người của Hàn gia,chuyện này từng làm xôn xao cả thành Dương Châu. Bây giờ, bất kỳ thiếu gia nào của Dương Châu thấy người đều muốn tránh như rắn rết bọ cạp. Ngươi cho rằng tại sao giờ này ngươi đã 18 mà vẫn còn ở trong khuê phòng làm gái lỡ thì chứ chưa được gả đi?
Ta bị chữ “gái lỡ thì 18 tuổi” đâm vào tim, tiếp tục im lặng: “…”
Sao chuyện này Hoàng Ly không nói với ta, thu thập tình báo như thế này là không được rồi.
Bạch Linh Hy, ngươi thật sự là 1 nữ trung hào kiệt.
Làm cho Bạch gia mất hết sạch mặt mũi như vậy nhưng vẫn được gia đình bảo vệ, ta đột nhiên cảm thấy áy náy vì vừa rồi còn nghĩ mình được nhặt về.
Chẳng trách cậu nhóc lại coi thường ta.
Xứng đáng!
-____———
Cô gái này, thặc thú dị, cơ mà Bạch hành hơi bị cu toe nha
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro