Đều Nghe Lời Đệ
Lucky
2024-06-02 06:37:16
Từ khi gặp Đế Trường Thanh, ta liền ý thức được, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Ta từng lo sợ không thôi, nhưng khi mọi chuyện ập đến, ta lại như buông xuống được tảng đá trong lòng …
Ngược lại Bạch Hành vô cùng lo lắng.
"Người đó dường như thân phận không đơn giản, ngay cả sư phụ cũng rất khách khí với hắn."
Ta ngồi trên chiếc xe ngựa sang trọng, nằm nhàn nhã trên chiếc nệm êm ái, vừa trêu chọc Bạch Hành vừa ăn hoa quả.
“Vậy sao đệ vừa rồi còn dám hung dữ như vậy?”
Bạch Hành tức giận trừng ta một cái:”Đó là vì ai?”
Ta cười có chút không tim không phổi.
Bạch Hành lại hỏi ta: “Thật sự ngươi cùng hắn có thù oán sao?”
Ta không muốn Bạch Hành lo lắng quá, nên cố ý nói nhảm: “Ai biết, trước đây tỷ có nhiều món nợ phong lưu lắm, sao mà nhớ nổi.”
Bạch Hành hít sâu một hơi, cố nén sự tức giận.
Ta đẩy quả nho đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, Nói không chừng là do hắn mê đắm sắc đẹp của tỷ tỷ ngươi thôi.”
Bạch Hành bày ra bộ dáng không thèm cùng ta nói chuyện.
Bên ngoài truyền tới âm thanh của A Phong:” Tiểu thư, thiếu gia, đã đến học viện.”
Bạch Hành vén rèm đi ra, không nhịn được lại quay đầu dặn dò ta:
“Ngươi trở về rồi thì ngoan ngoãn ở nhà, tạm thời đừng ra ngoài nữa.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Được, ta nghe lời đệ.”
Sau khi nhìn Bạch Hành tiến vào học viện, A Phong hỏi ta: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta làm thế nào?"
Nụ cười của ta nhạt dần: “Lập tức đi suốt đêm trở về Dương Châu.”
A Phong đáp: “Vâng.”
Ta không muốn ở lại nơi này nữa.
Đầu tiên là Cố Kỳ cùng Hạ Mộng Ngọc, sau đó là Đế Trường Thanh.
Chỉ vài ngày sau khi ta rời nhà, những người này tựa như vở kịch đã được sắp xếp sẵn, lần lượt xuất hiện trước mặt ta.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, ta siết chặt tay, quả nho trên tay lập tức vỡ nát.
Ta lau tay bằng khăn như không có chuyện gì xảy ra rồi nhắm mắt lại.
Lời nói của Đế Trường Thanh chắc chắn không phải là nói chơi.
Ta trong tâm thế một mực đợi hắn xuất hiện, nhưng cho đến khi bước chân vào thành Dương Châu ta cũng không gặp được bóng dáng hắn.
Đầu tiên ta hơi nghi ngờ chớp mắt một cái, sau đó lại thư thái, chắc hắn đang bận đi tìm Hạ Mộng Ngọc, làm gì còn tinh lực mà tìm ta gây phiền phức.
Ta có chút cảm thấy tội nghiệp, cũng không biết đôi nam nữ chủ số khổ mấy hôm nay phải sống như thế nào.
Bước vào nhà, nhìn thấy Bạch Vân Hải cùng Thẩm Ngưng, ta chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng an tĩnh lại.
“Phụ thân, nương, ta đã về rồi.”
Ta nở một nụ cười thật tươi, muốn chạy tới nhưng vừa nhìn thấy người phía sau họ thì dừng chân lại.
Ta lạnh mặt:”Ngươi làm sao ở nhà ta?”
Trường Thanh phe phẩy chiếc quạt xếp, cả người mặc y phục trắng, lộ ra bộ dạng một công tử thế gia tuần tú.
"Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Vẻ mặt Bạch Vân Hải cứng ngắc, trong mắt có chút khẩn trương.
Nguyệt Nguyệt, ngươi biết… Đế công tử?"
Đế công tử?
Ta cẩn thận nhìn Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng, Hai người này trước đây sóng gió lớn gì cũng từng trải qua, lúc này lại bày ra một bộ dạng cẩn thận, trong mắt hiện lên vẻ u ám khiến ta không thể hiểu được.
Chẳng lẽ hai người này... đã biết thân phận của Đế Trường Thanh?
Ta kìm nén cơn tức giận trong lòng, làm bộ ra bộ dáng vừa dốt nát vừa kiêu căng cười lạnh:
“Cái gì mà Đế công tử, Đăng đồ tử thì có.”
Thẩm Ngưng lo lắng cất cao giọng:
“Nguyệt Nguyệt, không được vô lễ.”
Lại thấy Bạch Vân Hải liên tục nói xin lỗi:”Đế công tử, thứ lỗi cho tiểu nữ nhi đã bị hai vợ chồng ta chiều hư.”
Lòng ta trầm xuống, quả nhiên họ đã biết.
Đế Trường Thanh nụ cười vẫn không thay đổi: "Không sao cả, vừa vào thành Dương Châu là ta đã nghe nói đến Bạch tiểu thư, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Vừa nói, anh ấy vừa đứng dậy và nhìn ta đầy ẩn ý.
Đế Trường Thanh nói với Bạch Vân Hải: “Ta đi trước, ba ngày sau, ta sẽ tới đón người.”
Ta lập tức gay gắt hỏi lại:”Đón ai?”
Đế Trường Thanh không trả lời mà vừa trầm ngâm vừa nỉ non:
“Gọi là Nguyệt Nguyệt sao? Thật là một cái tên hay.”
Đế Trường Thanh vừa rời đi, Thẩm Ngưng liền cứ như vậy ngồi trên ghế đầy bất lực, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Lão gia, người kia muốn Nguyệt Nguyệt tiến cung, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Ta như bị sét đánh, da đầu ta nháy mắt như nổ tung.
—----------------------------------------------------------------
Ta từng lo sợ không thôi, nhưng khi mọi chuyện ập đến, ta lại như buông xuống được tảng đá trong lòng …
Ngược lại Bạch Hành vô cùng lo lắng.
"Người đó dường như thân phận không đơn giản, ngay cả sư phụ cũng rất khách khí với hắn."
Ta ngồi trên chiếc xe ngựa sang trọng, nằm nhàn nhã trên chiếc nệm êm ái, vừa trêu chọc Bạch Hành vừa ăn hoa quả.
“Vậy sao đệ vừa rồi còn dám hung dữ như vậy?”
Bạch Hành tức giận trừng ta một cái:”Đó là vì ai?”
Ta cười có chút không tim không phổi.
Bạch Hành lại hỏi ta: “Thật sự ngươi cùng hắn có thù oán sao?”
Ta không muốn Bạch Hành lo lắng quá, nên cố ý nói nhảm: “Ai biết, trước đây tỷ có nhiều món nợ phong lưu lắm, sao mà nhớ nổi.”
Bạch Hành hít sâu một hơi, cố nén sự tức giận.
Ta đẩy quả nho đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, Nói không chừng là do hắn mê đắm sắc đẹp của tỷ tỷ ngươi thôi.”
Bạch Hành bày ra bộ dáng không thèm cùng ta nói chuyện.
Bên ngoài truyền tới âm thanh của A Phong:” Tiểu thư, thiếu gia, đã đến học viện.”
Bạch Hành vén rèm đi ra, không nhịn được lại quay đầu dặn dò ta:
“Ngươi trở về rồi thì ngoan ngoãn ở nhà, tạm thời đừng ra ngoài nữa.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Được, ta nghe lời đệ.”
Sau khi nhìn Bạch Hành tiến vào học viện, A Phong hỏi ta: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta làm thế nào?"
Nụ cười của ta nhạt dần: “Lập tức đi suốt đêm trở về Dương Châu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Phong đáp: “Vâng.”
Ta không muốn ở lại nơi này nữa.
Đầu tiên là Cố Kỳ cùng Hạ Mộng Ngọc, sau đó là Đế Trường Thanh.
Chỉ vài ngày sau khi ta rời nhà, những người này tựa như vở kịch đã được sắp xếp sẵn, lần lượt xuất hiện trước mặt ta.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, ta siết chặt tay, quả nho trên tay lập tức vỡ nát.
Ta lau tay bằng khăn như không có chuyện gì xảy ra rồi nhắm mắt lại.
Lời nói của Đế Trường Thanh chắc chắn không phải là nói chơi.
Ta trong tâm thế một mực đợi hắn xuất hiện, nhưng cho đến khi bước chân vào thành Dương Châu ta cũng không gặp được bóng dáng hắn.
Đầu tiên ta hơi nghi ngờ chớp mắt một cái, sau đó lại thư thái, chắc hắn đang bận đi tìm Hạ Mộng Ngọc, làm gì còn tinh lực mà tìm ta gây phiền phức.
Ta có chút cảm thấy tội nghiệp, cũng không biết đôi nam nữ chủ số khổ mấy hôm nay phải sống như thế nào.
Bước vào nhà, nhìn thấy Bạch Vân Hải cùng Thẩm Ngưng, ta chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng an tĩnh lại.
“Phụ thân, nương, ta đã về rồi.”
Ta nở một nụ cười thật tươi, muốn chạy tới nhưng vừa nhìn thấy người phía sau họ thì dừng chân lại.
Ta lạnh mặt:”Ngươi làm sao ở nhà ta?”
Trường Thanh phe phẩy chiếc quạt xếp, cả người mặc y phục trắng, lộ ra bộ dạng một công tử thế gia tuần tú.
"Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Vẻ mặt Bạch Vân Hải cứng ngắc, trong mắt có chút khẩn trương.
Nguyệt Nguyệt, ngươi biết… Đế công tử?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế công tử?
Ta cẩn thận nhìn Bạch Vân Hải và Thẩm Ngưng, Hai người này trước đây sóng gió lớn gì cũng từng trải qua, lúc này lại bày ra một bộ dạng cẩn thận, trong mắt hiện lên vẻ u ám khiến ta không thể hiểu được.
Chẳng lẽ hai người này... đã biết thân phận của Đế Trường Thanh?
Ta kìm nén cơn tức giận trong lòng, làm bộ ra bộ dáng vừa dốt nát vừa kiêu căng cười lạnh:
“Cái gì mà Đế công tử, Đăng đồ tử thì có.”
Thẩm Ngưng lo lắng cất cao giọng:
“Nguyệt Nguyệt, không được vô lễ.”
Lại thấy Bạch Vân Hải liên tục nói xin lỗi:”Đế công tử, thứ lỗi cho tiểu nữ nhi đã bị hai vợ chồng ta chiều hư.”
Lòng ta trầm xuống, quả nhiên họ đã biết.
Đế Trường Thanh nụ cười vẫn không thay đổi: "Không sao cả, vừa vào thành Dương Châu là ta đã nghe nói đến Bạch tiểu thư, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Vừa nói, anh ấy vừa đứng dậy và nhìn ta đầy ẩn ý.
Đế Trường Thanh nói với Bạch Vân Hải: “Ta đi trước, ba ngày sau, ta sẽ tới đón người.”
Ta lập tức gay gắt hỏi lại:”Đón ai?”
Đế Trường Thanh không trả lời mà vừa trầm ngâm vừa nỉ non:
“Gọi là Nguyệt Nguyệt sao? Thật là một cái tên hay.”
Đế Trường Thanh vừa rời đi, Thẩm Ngưng liền cứ như vậy ngồi trên ghế đầy bất lực, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Lão gia, người kia muốn Nguyệt Nguyệt tiến cung, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Ta như bị sét đánh, da đầu ta nháy mắt như nổ tung.
—----------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro