Nâng đỉnh
Thần Đồng
2024-12-04 00:22:32
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã hai năm trôi qua, nhóc tỳ đã ba tuổi rưỡi, có cái tên riêng thuộc về mình – Thạch Hạo.
Lúc hơn một tuổi nó chỉ có thể bám đuôi chạy theo lũ trẻ lớn hơn, giờ đã ba tuổi rưỡi, thể chất khỏe kinh người, thường xuyên cùng đám đàn anh đi khắp nơi phá làng phá xóm.
Lúc này, mọi người đang tập trung đông nghịt xung quanh một khoảng đất trống ở Thạch Thôn, trai gái già trẻ trong thôn đang quan sát đám thiếu niên múa võ.
Lũ trẻ cơ bắp chắc nịch, ở trần, mồ hôi đầm đìa đang đấu tay đôi, có mấy đứa còn nhấc được cả những cái chùy đồng nặng hơn trăm cân, vung múa nhoang nhoáng.
Tuổi tác của chúng không đồng đều, từ sáu bảy tuổi đến mười hai mười ba tuổi, đứa nào đứa nấy giống như hung thú nhỏ của chốn sơn lâm, sức khỏe vô cùng, thân hình rắn rỏi tráng kiện đến kinh người.
“Mau nhìn kìa, đó là thằng nhóc nhà tôi, mới sáu tuổi thôi mà đã nhấc được cả tảng đá xanh hơn trăm cân làm khiên sử dụng, có mấy ai so được với nó? Mai sau chắc chắn nó sẽ là bậc hảo hán của Đại Hoang!”
“Nhóc nhà tôi mới lợi hại, mọi người xem, cây cung lớn bằng gân tê giác chỉ có người trưởng thành mới kéo nổi, thế mà nó kéo căng rồi. Sau này nhất định nó sẽ giết chết được sư tử hung ác chỉ bằng một mũi tên, bắn chết cả Tỳ Hưu trưởng thành.”
Dân làng tuy chất phác, nhưng khi túm lại với nhau ai cũng thích khen con mình giỏi, so sánh với nhau. Có mấy người đàn ông vạm vỡ nắm bàn tay to bè như cánh quạt của mình, không ngừng khua khoắng, mặt mày hớn hở.
Những người phụ nữ trong thôn cũng cười mãi không thôi, lũ tẻ thực sự rất xuất sắc, đứa nào cũng dũng mãnh như rồng như hổ, sức lực dùng không hết, mai sau Thạch Thôn chắc chắn sẽ càng thêm cường đại nhờ bọn chúng.
“Ùm….”
Một tiếng trâu mộng rống vang làm rung động cả thôn làng..
“Mau nhìn kìa, Nhị Mãnh mới tám tuổi rưỡi mà đã lật nhào được cả một con trâu mộng, giỏi quá!”
Giữa sân là một con trâu mộng lớn màu xanh đen, toàn thân đen bóng như lụa lĩnh đang phát ra những tiếng rống trầm như tiếng sấm, thế nhưng vừa mới nổi điên nó đã bị một đứa nhóc không mấy cao lớn vật ngã ra, khiến những người đứng xem ai cũng trầm trồ.
“Rốt cuộc cũng không lãng phí tâm huyết, các vị bô lão cứ một thời gian lại cho chúng nó luyện thể bằng chân huyết hung thú và bảo dược bổ cốt, đã có tác dụng lớn rồi.”
“Lũ trẻ đều rất mạnh, tương lai chưa biết chừng sẽ xuất hiện vài đứa hơn người, giết cho các chủng tộc hồng hoang sâu trong núi phải cuống cuồng bỏ chạy.”
“Binh” một tiếng vang rền, phía xa một đứa trẻ gầy còm quăng một cái cối đá bay xa mười mấy mét.
“Úi chà, Bì Hầu tám chín tuổi rồi đúng không, trông còm nhom mà khỏe gớm, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.”
“Chứ sao, phải xem giống nhà ai nữa, tôi đặt tên nó là Thạch Trung Hầu, sau này phải ra khỏi núi, đi đến những bộ lạc lớn phồn thịnh nổi danh phong hầu xưng vương.”
Đám đàn ông đua nhau lên tiếng, ai cũng thấy con mình tài giỏi.
“Rầm!”
Mặt đất rung mạnh, bụi bay mịt mù, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút nhìn sang, ai cũng sửng sốt vì có người muốn nâng đỉnh!
Chính giữa khoảng đất có một chiếc đỉnh đồng nặng cả ngàn cân, bề mặt đỉnh có hoa văn hình chim bay thú chạy, hết sức cổ xưa. Vách đỉnh rất dày, cảm giác nặng nề và hùng tráng. Chân đỉnh do thường xuyên bị người ta cầm vào nên rất nhẵn, bóng loáng như mặt gương, bề mặt có hoa văn hình chu tước.
“Nhóc Thạch Giao không được rồi, vừa nãy xém chút thì trẹo hông, chỉ nhấc đỉnh lên khỏi mặt đất thôi. Cháu còn nhỏ quá, bốn năm nữa cũng chưa nhấc được đâu.” Có người trêu chọc.
Chiếc đỉnh nặng ngàn cân không thể tùy tiện nâng lên được, nếu không sẽ khiến bản thân bị thương. Trẻ con bình thường không thể nào nhấc được nên ngày thường không được phép lại gần, dù sao đỉnh cũng quá nặng.
“Để cháu thử xem.”
Một đứa nhóc rất cường tráng bước lên, tuổi chừng mười hai mười ba, hai cánh tay nắm chắc một quai và một chân đỉnh, dồn sức, chiếc đỉnh bị xê dịch nhấc khỏi mặt đất, nhưng liền đó lại rơi sầm xuống, bụi tung mù mịt.
Thất bại rồi, may mà đứa bé này không bị thương gì.
“Cháu cũng thử!”
Lại một đứa nữa bước lên, chú nhóc vừa mới vật ngã một con trâu mộng, tên gọi Thạch Mãnh, là con thứ hai trong nhà nên còn có biệt danh là Nhị Mãnh. Đích thực, vóc dáng nó rất lớn và vạm vỡ, tuy rằng nó mới tám tuổi rưỡi.
“Bụp” một tiếng, đỉnh đồng rời khỏi mặt đất, bị cậu bé nhấc dần lên giữa không trung. Mọi người ai cũng ngạc nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, không ngờ lại làm được đến mức này, thực sự quá bất ngờ.
“Rầm!”
Đáng tiếc, nó vẫn chưa nâng lên được qua đầu mà hai cánh tay đã run bần bật, đành quăng xuống khiến mặt đất lõm một hố, đất bay tung tóe.
Có người mở màn, đám trẻ còn lại ai cũng nôn nóng thử sức. Cứ như thế, từng đứa bước lên nâng đỉnh, nhưng vẫn chưa có ai thành công.
Đến tận khi một đứa trẻ mày rậm mắt to thân hình cao lớn bước lên, tên nó là Thạch Đại Tráng. Nó hít sâu một hơi, nắm chặt một quai và một chân đỉnh nhấc bổng lên và nhanh chóng nâng quá đỉnh đầu.
Tuy cánh tay nó đang run khẽ, hai chân cũng bắt đầu lảo đảo nhưng rốt cuộc nó đã thành công, người lớn đứng xem trầm trồ không ngớt, bởi vì đây chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, có thể nói là trời sinh thần lực!
“Đại Tráng cừ lắm, mai này nhất định sẽ không tầm thường!”
“Mới có chín tuổi, tôi nghĩ trong vòng mấy nghìn dặm quanh đây không có ai bằng tuổi mà được như nó đâu, tương lai kiểu gì cũng trở thành một trong những người mạnh nhất vùng!”
Người lớn tất nhiên không tiếc lời khen, cũng động viên khen ngợi cả Nhị Mãnh nữa, bởi vì nó gần như đã thành công, sức khỏe kinh người.
Mấy vị bô lão mỉm cười, tâm huyết mấy năm nay không hề lãng phí, thường xuyên dùng chân huyết hung thú rèn luyện thân thể cho lũ trẻ, bây giờ hiệu quả đã thể hiện ra,Thạch Thôn mai này ắt sẽ xuất hiện vài kẻ mãnh nhân.
“Nhóc con thập thò gì thế, cũng muốn thử à?” Một người lớn trêu đùa.
Trong đám đông có một chú nhóc đang tò mò nhìn ngó, chính là nhóc tỳ, nay đã có tên Thạch Hạo. Nó nhỏ xíu, phải kiễng chân chen lên phía trước mới trông thấy đám trẻ lớn hơn nâng đỉnh.
“Đúng đó, ai cũng nói Tiểu Hạo Hạo thần lực kinh người, tuy tuổi nhỏ nhưng cứ thử xem sao. Đừng nâng đỉnh vội, thử kéo trục đá xem.”
Có người gật đầu nói: “Nghe thằng nhóc nhà tôi nói Tiểu Hạo Hạo khỏe không thua gì chúng nó, tôi vẫn không tin, nhân dịp này nhóc con thử xem nào.”
Thạch Hạo hiện giờ đã ba tuổi rưỡi, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy sinh động vô cùng, nó trắng trẻo sạch sẽ, xinh xắn đáng yêu.
“Dô hầy!” Thạch Hạo còn bé nên tiếng kêu phát ra khi dùng sức nghe cũng rất non nớt, thế mà nó lại dễ dàng bê cả một cái trục đá to.
“Thật không đơn giản!” Mọi người gật đầu.
Sau đó, nó lại nhấc cả một cái cối đá lên quăng tít ra xa, món đồ đá nặng trịch cứ thế bị ném đi như một hòn đá bình thường, bay xa tới sáu bảy mươi mét.
“Rầm” một tiếng, cối đá rơi phịch xuống làm lún một hố to, đá vụn văng tứ phía, bụi bốc mịt mù, mặt đất rung lên bần bật.
Mọi người sững sờ không nói lên lời.
Tiếp đó, nhóc tỳ bỗng chạy đến chỗ con trâu mộng màu xanh đen, nhanh chóng phát lực nắm một sừng trâu vật nó ngã lăn ra đất.
Tuy lúc phát lực rất có kỹ xảo, nhưng cũng đủ chứng minh chú nhóc khỏe kinh người. Cả khoảng sân vang lên những tiếng xuýt xoa, dân làng có cảm giác như đang xem một con hung thú nhỏ ra oai, tấn công mạnh vào thị giác.
Phải biết rằng hiện giờ Tiểu Thạch Hạo vẫn còn bé xíu, thấp bé nhất đám đông, trông kiểu gì cũng giống một con búp bê bằng sứ, thật khó liên hệ tới cụm từ “thân mang man lực”.
Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Thạch Hạo bước về phía đỉnh, vì chiều cao có hạn nên nó không thể với tới quai, đành ngồi sụp xuống nâng đáy đỉnh, rồi nó gồng mạnh, nhấc bổng đỉnh đồng lên khỏi mặt đất, đỉnh bị nó nhấc lên quá chỏm đầu.
Tất cả mọi người ngây ra không dám tin vào những gì trông thấy. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, không ngờ lại có thể nâng bổng đỉnh nặng ngàn cân, quá đỗi kinh người.
Gì thế này? Giống như Kim Sí Đại Bằng, lại phảng phất như con cháu của một đầu Tỳ Hưu Vương thuần huyết, Tiểu Thạch Hạo chẳng kém gì một con hung thú non Thái Cổ đích thực!
Lúc hơn một tuổi nó chỉ có thể bám đuôi chạy theo lũ trẻ lớn hơn, giờ đã ba tuổi rưỡi, thể chất khỏe kinh người, thường xuyên cùng đám đàn anh đi khắp nơi phá làng phá xóm.
Lúc này, mọi người đang tập trung đông nghịt xung quanh một khoảng đất trống ở Thạch Thôn, trai gái già trẻ trong thôn đang quan sát đám thiếu niên múa võ.
Lũ trẻ cơ bắp chắc nịch, ở trần, mồ hôi đầm đìa đang đấu tay đôi, có mấy đứa còn nhấc được cả những cái chùy đồng nặng hơn trăm cân, vung múa nhoang nhoáng.
Tuổi tác của chúng không đồng đều, từ sáu bảy tuổi đến mười hai mười ba tuổi, đứa nào đứa nấy giống như hung thú nhỏ của chốn sơn lâm, sức khỏe vô cùng, thân hình rắn rỏi tráng kiện đến kinh người.
“Mau nhìn kìa, đó là thằng nhóc nhà tôi, mới sáu tuổi thôi mà đã nhấc được cả tảng đá xanh hơn trăm cân làm khiên sử dụng, có mấy ai so được với nó? Mai sau chắc chắn nó sẽ là bậc hảo hán của Đại Hoang!”
“Nhóc nhà tôi mới lợi hại, mọi người xem, cây cung lớn bằng gân tê giác chỉ có người trưởng thành mới kéo nổi, thế mà nó kéo căng rồi. Sau này nhất định nó sẽ giết chết được sư tử hung ác chỉ bằng một mũi tên, bắn chết cả Tỳ Hưu trưởng thành.”
Dân làng tuy chất phác, nhưng khi túm lại với nhau ai cũng thích khen con mình giỏi, so sánh với nhau. Có mấy người đàn ông vạm vỡ nắm bàn tay to bè như cánh quạt của mình, không ngừng khua khoắng, mặt mày hớn hở.
Những người phụ nữ trong thôn cũng cười mãi không thôi, lũ tẻ thực sự rất xuất sắc, đứa nào cũng dũng mãnh như rồng như hổ, sức lực dùng không hết, mai sau Thạch Thôn chắc chắn sẽ càng thêm cường đại nhờ bọn chúng.
“Ùm….”
Một tiếng trâu mộng rống vang làm rung động cả thôn làng..
“Mau nhìn kìa, Nhị Mãnh mới tám tuổi rưỡi mà đã lật nhào được cả một con trâu mộng, giỏi quá!”
Giữa sân là một con trâu mộng lớn màu xanh đen, toàn thân đen bóng như lụa lĩnh đang phát ra những tiếng rống trầm như tiếng sấm, thế nhưng vừa mới nổi điên nó đã bị một đứa nhóc không mấy cao lớn vật ngã ra, khiến những người đứng xem ai cũng trầm trồ.
“Rốt cuộc cũng không lãng phí tâm huyết, các vị bô lão cứ một thời gian lại cho chúng nó luyện thể bằng chân huyết hung thú và bảo dược bổ cốt, đã có tác dụng lớn rồi.”
“Lũ trẻ đều rất mạnh, tương lai chưa biết chừng sẽ xuất hiện vài đứa hơn người, giết cho các chủng tộc hồng hoang sâu trong núi phải cuống cuồng bỏ chạy.”
“Binh” một tiếng vang rền, phía xa một đứa trẻ gầy còm quăng một cái cối đá bay xa mười mấy mét.
“Úi chà, Bì Hầu tám chín tuổi rồi đúng không, trông còm nhom mà khỏe gớm, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.”
“Chứ sao, phải xem giống nhà ai nữa, tôi đặt tên nó là Thạch Trung Hầu, sau này phải ra khỏi núi, đi đến những bộ lạc lớn phồn thịnh nổi danh phong hầu xưng vương.”
Đám đàn ông đua nhau lên tiếng, ai cũng thấy con mình tài giỏi.
“Rầm!”
Mặt đất rung mạnh, bụi bay mịt mù, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút nhìn sang, ai cũng sửng sốt vì có người muốn nâng đỉnh!
Chính giữa khoảng đất có một chiếc đỉnh đồng nặng cả ngàn cân, bề mặt đỉnh có hoa văn hình chim bay thú chạy, hết sức cổ xưa. Vách đỉnh rất dày, cảm giác nặng nề và hùng tráng. Chân đỉnh do thường xuyên bị người ta cầm vào nên rất nhẵn, bóng loáng như mặt gương, bề mặt có hoa văn hình chu tước.
“Nhóc Thạch Giao không được rồi, vừa nãy xém chút thì trẹo hông, chỉ nhấc đỉnh lên khỏi mặt đất thôi. Cháu còn nhỏ quá, bốn năm nữa cũng chưa nhấc được đâu.” Có người trêu chọc.
Chiếc đỉnh nặng ngàn cân không thể tùy tiện nâng lên được, nếu không sẽ khiến bản thân bị thương. Trẻ con bình thường không thể nào nhấc được nên ngày thường không được phép lại gần, dù sao đỉnh cũng quá nặng.
“Để cháu thử xem.”
Một đứa nhóc rất cường tráng bước lên, tuổi chừng mười hai mười ba, hai cánh tay nắm chắc một quai và một chân đỉnh, dồn sức, chiếc đỉnh bị xê dịch nhấc khỏi mặt đất, nhưng liền đó lại rơi sầm xuống, bụi tung mù mịt.
Thất bại rồi, may mà đứa bé này không bị thương gì.
“Cháu cũng thử!”
Lại một đứa nữa bước lên, chú nhóc vừa mới vật ngã một con trâu mộng, tên gọi Thạch Mãnh, là con thứ hai trong nhà nên còn có biệt danh là Nhị Mãnh. Đích thực, vóc dáng nó rất lớn và vạm vỡ, tuy rằng nó mới tám tuổi rưỡi.
“Bụp” một tiếng, đỉnh đồng rời khỏi mặt đất, bị cậu bé nhấc dần lên giữa không trung. Mọi người ai cũng ngạc nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, không ngờ lại làm được đến mức này, thực sự quá bất ngờ.
“Rầm!”
Đáng tiếc, nó vẫn chưa nâng lên được qua đầu mà hai cánh tay đã run bần bật, đành quăng xuống khiến mặt đất lõm một hố, đất bay tung tóe.
Có người mở màn, đám trẻ còn lại ai cũng nôn nóng thử sức. Cứ như thế, từng đứa bước lên nâng đỉnh, nhưng vẫn chưa có ai thành công.
Đến tận khi một đứa trẻ mày rậm mắt to thân hình cao lớn bước lên, tên nó là Thạch Đại Tráng. Nó hít sâu một hơi, nắm chặt một quai và một chân đỉnh nhấc bổng lên và nhanh chóng nâng quá đỉnh đầu.
Tuy cánh tay nó đang run khẽ, hai chân cũng bắt đầu lảo đảo nhưng rốt cuộc nó đã thành công, người lớn đứng xem trầm trồ không ngớt, bởi vì đây chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, có thể nói là trời sinh thần lực!
“Đại Tráng cừ lắm, mai này nhất định sẽ không tầm thường!”
“Mới có chín tuổi, tôi nghĩ trong vòng mấy nghìn dặm quanh đây không có ai bằng tuổi mà được như nó đâu, tương lai kiểu gì cũng trở thành một trong những người mạnh nhất vùng!”
Người lớn tất nhiên không tiếc lời khen, cũng động viên khen ngợi cả Nhị Mãnh nữa, bởi vì nó gần như đã thành công, sức khỏe kinh người.
Mấy vị bô lão mỉm cười, tâm huyết mấy năm nay không hề lãng phí, thường xuyên dùng chân huyết hung thú rèn luyện thân thể cho lũ trẻ, bây giờ hiệu quả đã thể hiện ra,Thạch Thôn mai này ắt sẽ xuất hiện vài kẻ mãnh nhân.
“Nhóc con thập thò gì thế, cũng muốn thử à?” Một người lớn trêu đùa.
Trong đám đông có một chú nhóc đang tò mò nhìn ngó, chính là nhóc tỳ, nay đã có tên Thạch Hạo. Nó nhỏ xíu, phải kiễng chân chen lên phía trước mới trông thấy đám trẻ lớn hơn nâng đỉnh.
“Đúng đó, ai cũng nói Tiểu Hạo Hạo thần lực kinh người, tuy tuổi nhỏ nhưng cứ thử xem sao. Đừng nâng đỉnh vội, thử kéo trục đá xem.”
Có người gật đầu nói: “Nghe thằng nhóc nhà tôi nói Tiểu Hạo Hạo khỏe không thua gì chúng nó, tôi vẫn không tin, nhân dịp này nhóc con thử xem nào.”
Thạch Hạo hiện giờ đã ba tuổi rưỡi, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy sinh động vô cùng, nó trắng trẻo sạch sẽ, xinh xắn đáng yêu.
“Dô hầy!” Thạch Hạo còn bé nên tiếng kêu phát ra khi dùng sức nghe cũng rất non nớt, thế mà nó lại dễ dàng bê cả một cái trục đá to.
“Thật không đơn giản!” Mọi người gật đầu.
Sau đó, nó lại nhấc cả một cái cối đá lên quăng tít ra xa, món đồ đá nặng trịch cứ thế bị ném đi như một hòn đá bình thường, bay xa tới sáu bảy mươi mét.
“Rầm” một tiếng, cối đá rơi phịch xuống làm lún một hố to, đá vụn văng tứ phía, bụi bốc mịt mù, mặt đất rung lên bần bật.
Mọi người sững sờ không nói lên lời.
Tiếp đó, nhóc tỳ bỗng chạy đến chỗ con trâu mộng màu xanh đen, nhanh chóng phát lực nắm một sừng trâu vật nó ngã lăn ra đất.
Tuy lúc phát lực rất có kỹ xảo, nhưng cũng đủ chứng minh chú nhóc khỏe kinh người. Cả khoảng sân vang lên những tiếng xuýt xoa, dân làng có cảm giác như đang xem một con hung thú nhỏ ra oai, tấn công mạnh vào thị giác.
Phải biết rằng hiện giờ Tiểu Thạch Hạo vẫn còn bé xíu, thấp bé nhất đám đông, trông kiểu gì cũng giống một con búp bê bằng sứ, thật khó liên hệ tới cụm từ “thân mang man lực”.
Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Thạch Hạo bước về phía đỉnh, vì chiều cao có hạn nên nó không thể với tới quai, đành ngồi sụp xuống nâng đáy đỉnh, rồi nó gồng mạnh, nhấc bổng đỉnh đồng lên khỏi mặt đất, đỉnh bị nó nhấc lên quá chỏm đầu.
Tất cả mọi người ngây ra không dám tin vào những gì trông thấy. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, không ngờ lại có thể nâng bổng đỉnh nặng ngàn cân, quá đỗi kinh người.
Gì thế này? Giống như Kim Sí Đại Bằng, lại phảng phất như con cháu của một đầu Tỳ Hưu Vương thuần huyết, Tiểu Thạch Hạo chẳng kém gì một con hung thú non Thái Cổ đích thực!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro