Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Ký Túc Xá
Thử Nha Tiếu Đích Thỏ Tử
2024-10-18 08:44:14
Đống hành lý còn lại tất cả đều là đồ của Ninh Hinh. May mắn là ký túc xá có thang máy, nếu không việc khiêng những chiếc vali của Ninh Hinh lên tầng ba có lẽ sẽ khiến họ kiệt sức.
“Phù~ Cuối cùng đến nơi rồi.” Ninh Hinh thở hổn hển.
“Ninh Hinh, em đến đây để học hay là đi di cư vậy, mang theo nhiều đồ thế!” Tần Nguyệt bất đắc dĩ trêu chọc.
“Chị Nguyệt, những thứ này chỉ là một phần nhỏ của đồ đạc nhà em thôi, em đã cố gắng giảm bớt rồi, hơn nữa, không phải tất cả đều dùng cho em đâu.” Ninh Hinh biện minh cho bản thân.
Tần Nguyệt liếc cô ta một cái: “Không phải dùng cho em thì chẳng lẽ là mang cho Sở Oản Oản à?”
Ninh Hinh gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Là cho chị Oản Oản đấy, cái vali của chị ấy toàn đồ lạ lùng, quần áo không mang theo được mấy cái, em mang nhiều quần áo vì sợ chị ấy không có đồ mặc.”
Dù biết Ninh Hinh đang nói bừa, Tần Nguyệt và Sở Oản Oản đều ăn ý không vạch trần cô ta.
Cửa phòng ký túc xá là khóa số, mật khẩu dán ở mặt sau thẻ sinh viên, Ninh Hinh nhập mật khẩu để mở cửa. Họ đến sớm, hai người còn lại trong phòng chưa tới.
Sau khi Tần Phong và Tần Nguyệt giúp họ mang đồ vào phòng thì đã rời đi.
Ninh Hinh nhìn những chiếc vali lớn trước mặt, thở dài: “Nhiều đồ thế này, tôi phải dọn dẹp thế nào đây!”
Sở Oản Oản nhìn quanh. Không gian trong phòng rộng rãi, giường được treo lơ lửng, phía dưới là tủ quần áo và bàn học riêng, ở giữa là bốn chiếc bàn học ghép lại với nhau, toàn bộ đều là màu gỗ tự nhiên, trông rất sạch sẽ.
Với nơi sắp sửa sống lâu dài này, Sở Oản Oản cảm thấy khá hài lòng.
Ninh Hinh mở hết vali của mình ra, lấy những bộ quần áo xếp ngay ngắn ra và treo vào tủ quần áo, bận rộn vô cùng. Sở Oản Oản chọn một chiếc giường gần cửa sổ và khóa những pháp khí của mình vào tủ để tránh làm người khác sợ hãi.
“Xì xì~” Tiểu Hoa nhô đầu ra từ trong túi, nhìn cô.
Sở Oản Oản giơ ngón tay để nó bò lên vai mình: “Em muốn ở bên ngoài à?”
“Xì xì!”
Cô nhìn quanh bàn làm việc của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo.
“Chị sẽ để tổ của em vào ngăn kéo này, khi có người khác ở đây thì không được ra ngoài làm họ sợ, biết chưa?” Cô nghiêm túc nói.
Tiểu Hoa vội vàng gật đầu, sau đó tự cuộn tổ của mình và trườn vào ngăn kéo. Sở Oản Oản vuốt ve đầu nó và cười nói: “Thật là ngoan.”
Sau khi dọn những pháp khí ra, trong vali của Sở Oản Oản chỉ còn lại vài bộ quần áo và hai đôi giày thể thao. Cô tùy ý ném quần áo và giày vào tủ quần áo, không thèn để ý đến chúng nữa.
Lúc này, Ninh Hinh mới dọn xong một nửa.
“Chị Oản Oản, những món đồ này của em có thể để lên bàn của chị không, bàn của em không còn chỗ nữa.”
Sở Oản Oản nhìn cái bàn trang điểm đã gần chật của Ninh Hinh, rồi nhìn lại bàn trống của mình và đành nhường chỗ một cách miễn cưỡng.
Ninh Hinh lập tức cười tươi: “Cảm ơn chị nha, chị Oản Oản!”
“Em chỉ có một khuôn mặt thôi, sao lại bôi nhiều thứ như thế?” Sở Oản Oản thấy hơi buồn cười.
“Mấy thứ này đâu có giống nhau đâu, mặc dù có thể em đã mua hơi nhiều thật.” Ninh Hinh xấu hổ nói.
“Được rồi, em mau xếp đồ đi, tí nữa chúng ta đi dạo xung quanh đây một lúc.”
“Được.” Ninh Hinh lập tức đẩy nhanh tiến trình dọn đồ.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá bị mở ra, một cô gái ôm chăn nệm bước vào. Thấy Sở Oản Oản và Ninh Hinh, cô ta lập tức chào hỏi: “Xin… xin chào, tôi tên là Quan Thư Tuyết.”
Sở Oản Oản mỉm cười: “Chào cậu, tôi là Sở Oản Oản.”
“Còn tôi là Ninh Hinh.”
Quan Thư Tuyết một tay ôm chăn nệm, một tay kéo hành lý, cố gắng đi vào bên trong. Bỗng nhiên, tay trái chợt nhẹ bẫng, chỗ chăm nệm kia đã được Sở Oản Oản dùng một tay xách lên, cô hỏi: “Cậu muốn ở cái giường kia?”
“Phù~ Cuối cùng đến nơi rồi.” Ninh Hinh thở hổn hển.
“Ninh Hinh, em đến đây để học hay là đi di cư vậy, mang theo nhiều đồ thế!” Tần Nguyệt bất đắc dĩ trêu chọc.
“Chị Nguyệt, những thứ này chỉ là một phần nhỏ của đồ đạc nhà em thôi, em đã cố gắng giảm bớt rồi, hơn nữa, không phải tất cả đều dùng cho em đâu.” Ninh Hinh biện minh cho bản thân.
Tần Nguyệt liếc cô ta một cái: “Không phải dùng cho em thì chẳng lẽ là mang cho Sở Oản Oản à?”
Ninh Hinh gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Là cho chị Oản Oản đấy, cái vali của chị ấy toàn đồ lạ lùng, quần áo không mang theo được mấy cái, em mang nhiều quần áo vì sợ chị ấy không có đồ mặc.”
Dù biết Ninh Hinh đang nói bừa, Tần Nguyệt và Sở Oản Oản đều ăn ý không vạch trần cô ta.
Cửa phòng ký túc xá là khóa số, mật khẩu dán ở mặt sau thẻ sinh viên, Ninh Hinh nhập mật khẩu để mở cửa. Họ đến sớm, hai người còn lại trong phòng chưa tới.
Sau khi Tần Phong và Tần Nguyệt giúp họ mang đồ vào phòng thì đã rời đi.
Ninh Hinh nhìn những chiếc vali lớn trước mặt, thở dài: “Nhiều đồ thế này, tôi phải dọn dẹp thế nào đây!”
Sở Oản Oản nhìn quanh. Không gian trong phòng rộng rãi, giường được treo lơ lửng, phía dưới là tủ quần áo và bàn học riêng, ở giữa là bốn chiếc bàn học ghép lại với nhau, toàn bộ đều là màu gỗ tự nhiên, trông rất sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với nơi sắp sửa sống lâu dài này, Sở Oản Oản cảm thấy khá hài lòng.
Ninh Hinh mở hết vali của mình ra, lấy những bộ quần áo xếp ngay ngắn ra và treo vào tủ quần áo, bận rộn vô cùng. Sở Oản Oản chọn một chiếc giường gần cửa sổ và khóa những pháp khí của mình vào tủ để tránh làm người khác sợ hãi.
“Xì xì~” Tiểu Hoa nhô đầu ra từ trong túi, nhìn cô.
Sở Oản Oản giơ ngón tay để nó bò lên vai mình: “Em muốn ở bên ngoài à?”
“Xì xì!”
Cô nhìn quanh bàn làm việc của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo.
“Chị sẽ để tổ của em vào ngăn kéo này, khi có người khác ở đây thì không được ra ngoài làm họ sợ, biết chưa?” Cô nghiêm túc nói.
Tiểu Hoa vội vàng gật đầu, sau đó tự cuộn tổ của mình và trườn vào ngăn kéo. Sở Oản Oản vuốt ve đầu nó và cười nói: “Thật là ngoan.”
Sau khi dọn những pháp khí ra, trong vali của Sở Oản Oản chỉ còn lại vài bộ quần áo và hai đôi giày thể thao. Cô tùy ý ném quần áo và giày vào tủ quần áo, không thèn để ý đến chúng nữa.
Lúc này, Ninh Hinh mới dọn xong một nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị Oản Oản, những món đồ này của em có thể để lên bàn của chị không, bàn của em không còn chỗ nữa.”
Sở Oản Oản nhìn cái bàn trang điểm đã gần chật của Ninh Hinh, rồi nhìn lại bàn trống của mình và đành nhường chỗ một cách miễn cưỡng.
Ninh Hinh lập tức cười tươi: “Cảm ơn chị nha, chị Oản Oản!”
“Em chỉ có một khuôn mặt thôi, sao lại bôi nhiều thứ như thế?” Sở Oản Oản thấy hơi buồn cười.
“Mấy thứ này đâu có giống nhau đâu, mặc dù có thể em đã mua hơi nhiều thật.” Ninh Hinh xấu hổ nói.
“Được rồi, em mau xếp đồ đi, tí nữa chúng ta đi dạo xung quanh đây một lúc.”
“Được.” Ninh Hinh lập tức đẩy nhanh tiến trình dọn đồ.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá bị mở ra, một cô gái ôm chăn nệm bước vào. Thấy Sở Oản Oản và Ninh Hinh, cô ta lập tức chào hỏi: “Xin… xin chào, tôi tên là Quan Thư Tuyết.”
Sở Oản Oản mỉm cười: “Chào cậu, tôi là Sở Oản Oản.”
“Còn tôi là Ninh Hinh.”
Quan Thư Tuyết một tay ôm chăn nệm, một tay kéo hành lý, cố gắng đi vào bên trong. Bỗng nhiên, tay trái chợt nhẹ bẫng, chỗ chăm nệm kia đã được Sở Oản Oản dùng một tay xách lên, cô hỏi: “Cậu muốn ở cái giường kia?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro