Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Miễn Là Cô Ấy K...
Thử Nha Tiếu Đích Thỏ Tử
2024-10-18 08:44:14
Ninh Thần vô thức trả lời, nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã nhận ra: Sở Oản Oản vẫn còn trong phòng mình, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm mất. Anh vội vàng định đi khóa cửa, nhưng đã quá muộn, An Tĩnh Tuyết đã đẩy cửa bước vào.
Ngay khi mở cửa, thấy Sở Oản Oản cầm cốc uống cà phê, ngồi trên giường của con trai, còn con trai mình thì đứng ở cửa, An Tĩnh Tuyết ngừng lại vài giây: "Oản Oản, sao cháu lại ở trong phòng của Tiểu Thần?"
"Mẹ đừng hiểu lầm, cô ấy đến vào buổi sáng." Ninh Thần vội vàng giải thích.
An Tĩnh Tuyết liếc nhìn con trai mình, bà ấy biết Ninh Thần sẽ không làm ra chuyện xấu gì, tất nhiên là không hiểu lầm, chỉ là cách giải thích hấp tấp của con trai thực sự không giống với phong cách bình thường của nó!
"Mẹ biết Oản Oản đến phòng con vào buổi sáng, mau dẫn Oản Oản xuống ăn sáng đi, cha con đang đợi ở dưới kia kìa!" An Tĩnh Tuyết cười nói.
"Cha chưa tới công ty ạ?" Ninh Thần hỏi.
"Đang chờ con đấy, đã sẵn sàng thì đi với cha đến công ty đi. Trước kia con toàn làm việc ở nhà, bây giờ có thể ra ngoài rồi thì nên đến công ty xem xét, dù sao sau này Tập đoàn Ninh Thị sẽ giao vào tay con."
Ninh Thần gật đầu: "Vâng ạ, con thay quần áo rồi xuống ngay."
Ninh Hồng Siêu và Ninh Hải Hành đều có mặt, chỉ có Ninh Hinh là không thấy đâu, Sở Oản Oản không khỏi thắc mắc: "Ninh Hinh đâu?"
"Cô nàng lười biếng kia không ngủ đến khi nắng chiếu vào mông thì chưa dậy được, đừng bận tâm nó, cháu ăn đi đã." An Tĩnh Tuyết cười nói.
Ngay khi lời bà ấy vừa dứt, tiếng Ninh Hinh đã vọng xuống từ tầng hai: "Mẹ, con nghe thấy mẹ nói xấu con rồi đấy!"
An Tĩnh Tuyết và Sở Oản Oản quay lại, thấy Ninh Hinh còn mặc đồ ngủ, dựa vào lan can và mơ màng dụi mắt.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Ninh Hinh cười khúc khích: "Tối qua đi ngủ sớm, nên hôm nay dậy sớm thôi."
"Đã dậy rồi thì mau đi rửa mặt sạch sẽ, xuống ăn sáng đi." An Tĩnh Tuyết cười.
"Vâng ạ."
Ninh Hinh lập tức tỉnh táo, chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay một chiếc váy xinh đẹp mới xuống lầu.
"Chị dâu, lát nữa chị có rảnh đi mua sắm với em không? Em định hẹn chị Nguyệt đi, nhưng chị ấy bị ốm rồi." Ninh Hinh nói.
"Chị chưa quen ở đây, đi dạo một chút cũng tốt." Sở Oản Oản trả lời.
An Tĩnh Tuyết nghe Ninh Hinh nhắc đến Tần Nguyệt, có hơi lo lắng: "Oản Oản, Tần Nguyệt sẽ không sao chứ?"
"Miễn là cô ấy không tự làm khổ mình, việc sống thọ an nhàn không phải là vấn đề." Sở Oản Oản nói.
An Tĩnh Tuyết thở dài: "Tần Nguyệt là đứa trẻ bọn bác nhìn thấy lớn lên, mẹ con bé mất sớm, Tần Phong một mình nuôi con bé khôn lớn.”
“Tần Phong là bạn lâu năm của bọn bác, biết trước sẽ thế này, bác đã không để con bé tiếp cận Ninh Thần."
Ninh Hinh nói với mẹ: "Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả, nếu chị Nguyệt tự mình suy nghĩ ra thì tốt, còn nếu không nghĩ thông, chúng ta không thể vì vậy mà làm khổ chị dâu."
"Tiểu Hinh, ở nhà con gọi Oản Oản là gì không quan trọng, nhưng đến trường thì không được tùy tiện như vậy, cách gọi đó có thể sẽ làm phiền cô ấy." An Tĩnh Tuyết nói.
Ninh Hinh suy nghĩ một chút: "Vậy con gọi là chị Oản Oản nhé, đợi khi nào chị ấy kết hôn với anh trai rồi con sẽ gọi là chị dâu."
Sở Oản Oản vô tư cười: "Tùy em thôi."
Ban đầu cô để Ninh Hinh gọi mình là chị dâu chỉ là để chọc ghẹo cô ta, một cái tên mà thôi, không quá quan trọng.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Thần và Ninh Hải Hành đi đến công ty, Ninh Hinh dẫn Sở Oản Oản đi mua sắm. Vì muốn làm quen với môi trường, cô và Ninh Hinh quyết định đi bộ.
"Ninh Hinh, Đại học Kinh Đô cách đây bao xa?" Sở Oản Oản hỏi.
"Không quá xa đâu, lái xe khoảng mười mấy phút là tới.”
Ngay khi mở cửa, thấy Sở Oản Oản cầm cốc uống cà phê, ngồi trên giường của con trai, còn con trai mình thì đứng ở cửa, An Tĩnh Tuyết ngừng lại vài giây: "Oản Oản, sao cháu lại ở trong phòng của Tiểu Thần?"
"Mẹ đừng hiểu lầm, cô ấy đến vào buổi sáng." Ninh Thần vội vàng giải thích.
An Tĩnh Tuyết liếc nhìn con trai mình, bà ấy biết Ninh Thần sẽ không làm ra chuyện xấu gì, tất nhiên là không hiểu lầm, chỉ là cách giải thích hấp tấp của con trai thực sự không giống với phong cách bình thường của nó!
"Mẹ biết Oản Oản đến phòng con vào buổi sáng, mau dẫn Oản Oản xuống ăn sáng đi, cha con đang đợi ở dưới kia kìa!" An Tĩnh Tuyết cười nói.
"Cha chưa tới công ty ạ?" Ninh Thần hỏi.
"Đang chờ con đấy, đã sẵn sàng thì đi với cha đến công ty đi. Trước kia con toàn làm việc ở nhà, bây giờ có thể ra ngoài rồi thì nên đến công ty xem xét, dù sao sau này Tập đoàn Ninh Thị sẽ giao vào tay con."
Ninh Thần gật đầu: "Vâng ạ, con thay quần áo rồi xuống ngay."
Ninh Hồng Siêu và Ninh Hải Hành đều có mặt, chỉ có Ninh Hinh là không thấy đâu, Sở Oản Oản không khỏi thắc mắc: "Ninh Hinh đâu?"
"Cô nàng lười biếng kia không ngủ đến khi nắng chiếu vào mông thì chưa dậy được, đừng bận tâm nó, cháu ăn đi đã." An Tĩnh Tuyết cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi lời bà ấy vừa dứt, tiếng Ninh Hinh đã vọng xuống từ tầng hai: "Mẹ, con nghe thấy mẹ nói xấu con rồi đấy!"
An Tĩnh Tuyết và Sở Oản Oản quay lại, thấy Ninh Hinh còn mặc đồ ngủ, dựa vào lan can và mơ màng dụi mắt.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Ninh Hinh cười khúc khích: "Tối qua đi ngủ sớm, nên hôm nay dậy sớm thôi."
"Đã dậy rồi thì mau đi rửa mặt sạch sẽ, xuống ăn sáng đi." An Tĩnh Tuyết cười.
"Vâng ạ."
Ninh Hinh lập tức tỉnh táo, chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay một chiếc váy xinh đẹp mới xuống lầu.
"Chị dâu, lát nữa chị có rảnh đi mua sắm với em không? Em định hẹn chị Nguyệt đi, nhưng chị ấy bị ốm rồi." Ninh Hinh nói.
"Chị chưa quen ở đây, đi dạo một chút cũng tốt." Sở Oản Oản trả lời.
An Tĩnh Tuyết nghe Ninh Hinh nhắc đến Tần Nguyệt, có hơi lo lắng: "Oản Oản, Tần Nguyệt sẽ không sao chứ?"
"Miễn là cô ấy không tự làm khổ mình, việc sống thọ an nhàn không phải là vấn đề." Sở Oản Oản nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tĩnh Tuyết thở dài: "Tần Nguyệt là đứa trẻ bọn bác nhìn thấy lớn lên, mẹ con bé mất sớm, Tần Phong một mình nuôi con bé khôn lớn.”
“Tần Phong là bạn lâu năm của bọn bác, biết trước sẽ thế này, bác đã không để con bé tiếp cận Ninh Thần."
Ninh Hinh nói với mẹ: "Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả, nếu chị Nguyệt tự mình suy nghĩ ra thì tốt, còn nếu không nghĩ thông, chúng ta không thể vì vậy mà làm khổ chị dâu."
"Tiểu Hinh, ở nhà con gọi Oản Oản là gì không quan trọng, nhưng đến trường thì không được tùy tiện như vậy, cách gọi đó có thể sẽ làm phiền cô ấy." An Tĩnh Tuyết nói.
Ninh Hinh suy nghĩ một chút: "Vậy con gọi là chị Oản Oản nhé, đợi khi nào chị ấy kết hôn với anh trai rồi con sẽ gọi là chị dâu."
Sở Oản Oản vô tư cười: "Tùy em thôi."
Ban đầu cô để Ninh Hinh gọi mình là chị dâu chỉ là để chọc ghẹo cô ta, một cái tên mà thôi, không quá quan trọng.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Thần và Ninh Hải Hành đi đến công ty, Ninh Hinh dẫn Sở Oản Oản đi mua sắm. Vì muốn làm quen với môi trường, cô và Ninh Hinh quyết định đi bộ.
"Ninh Hinh, Đại học Kinh Đô cách đây bao xa?" Sở Oản Oản hỏi.
"Không quá xa đâu, lái xe khoảng mười mấy phút là tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro