Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Cho Ăn Cũng Có Điểm
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-07-03 13:52:29
"Ngoan."
Bạch Mai nhìn Thương Nguyên ăn, cảm giác an lòng của người mẹ già tự nhiên nảy sinh.
Thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Cái miệng to lớn của Thương Nguyên há to há nhỏ, ăn rất ngon.
Ăn xong Thương Nguyên mới hoàn hồn. Anh đã ăn hết thức ăn của Bạch Mai!
"Tôi..." Nghĩ đến việc Bạch Mai nói đợi khi cơ thể anh khoẻ lại sẽ đi săn cho cô, Thương Nguyên đau khổ nói:
"Xin lỗi, tôi không nên ăn. Bạch Mai, cảm ơn cô đã an ủi tôi nhưng mà tôi... không thể khoẻ lại được."
"Sao lại không thể khoẻ lại được?" Bạch Mai sờ tai Thương Nguyên, Thương Nguyên theo bản năng giấu tai về sau, biến thành một con hải cẩu.
Bạch Mai thấy đáng yêu vô cùng, thu tay lại cười nói: "Nhưng anh không phải đã tỉnh lại rồi sao? Điều này chứng tỏ anh đã chống lại được chất độc."
"Chống lại được?"
Thương Nguyên nửa tin nửa ngờ, chưa từng có thú nhân nào trúng nọc độc của nhện khổng lồ mà vẫn sống sót.
Nhưng anh thực sự cảm thấy khoẻ hơn nhiều và sau khi ăn vài miếng thức ăn, anh thậm chí còn có chút sức lực.
"Đúng vậy. Bởi vì cơ thể anh rất khoẻ mạnh nên đã chiến thắng được nọc độc của nhện!" Bạch Mai nói chắc như đinh đóng cột.
Cô không thể nói với Thương Nguyên rằng cô đã vô tình lấy ra một lọ thuốc thần cứu anh được.
"Nếu tôi có thể khoẻ lại, sau này nhất định sẽ không để cô bị đói." Thương Nguyên bị nụ cười của Bạch Mai làm cho hoa mắt.
Nụ cười đó cho anh biết cái gì gọi là tươi đẹp.
Nụ cười này khiến Thương Nguyên nhớ đến những ngày tháng khoẻ mạnh của mình. Thời điểm anh như nắng vàng rực rỡ, không ai sánh bằng.
Thương Nguyên vốn đã quyết tâm đi tìm cái chết, đột nhiên lại có hy vọng sống.
Nếu thực sự như Bạch Mai nói, anh đã chống lại được nọc độc của nhện khổng lồ thì tốt biết bao.
Anh muốn sống, muốn chăm sóc Bạch Mai, muốn nhìn thấy nụ cười của cô thêm lần nữa.
Một cái đùi cừu Bạch Mai chăm chỉ cắt thành từng miếng nhỏ xâu vào cành cây, xâu được hơn ba mươi xiên.
Bạch Mai ăn năm xiên, lúc đầu còn bị mùi thịt làm thỏa mãn vị giác, chỉ là càng ăn càng ngán, cô không chịu nổi nữa,
Phần còn lại cô đều đưa cho Thương Nguyên, dỗ dành anh ăn hết.
Thương Nguyên sau khi ăn xong thực sự đã hồi phục sức lực, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
[Hoàn thành phúc lợi - Ăn no, nhận được 1 điểm.]
Cho ăn là có 1 điểm tích phân?!
1 điểm tích phân không nhiều nhưng còn hơn không.
"Đến nằm ở đây này." Bạch Mai vỗ vỗ giường.
Tấm da thú vốn là của Thương Nguyên, chỉ là sau khi Bạch Mai chuyển đến không cho Thương Nguyên đụng vào người, sau đó Thương Nguyên vẫn luôn ngủ trên sàn đá.
"Không, không cần."
Thương Nguyên sao dám.
Sức lực của anh chỉ đủ để ngồi dậy, căn bản không thể biến về hình người. Nếu cứ nằm trên tấm da thú, nhất định Bạch Mai sẽ không có chỗ ngủ.
Thương Nguyên động đậy tứ chi, đổi tư thế nằm lại cho thoải mái, nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Nhanh qua đây! Nếu không tôi sẽ tức giận, tôi mà tức giận thì anh đến sàn đá trong hang cũng không được ngủ!"
Người bệnh phải có dáng vẻ của người bệnh!
Bạch Mai giả vờ hung dữ, thậm chí còn chống nạnh.
"Cô đừng tức giận."
Thương Nguyên thực sự giống như một con chó khổng lồ không có tính công kích nào, anh tủi thân đứng dậy, còn đang bệnh tật nên đi lại có vẻ rất yếu ớt.
Anh tự mình chen vào trong cùng giường da thú, ít nhất có thể chừa lại không gian đủ cho Bạch Mai nằm thẳng.
"Ngoan lắm, sau này anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi!"
Bạch Mai nhìn Thương Nguyên ăn, cảm giác an lòng của người mẹ già tự nhiên nảy sinh.
Thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Cái miệng to lớn của Thương Nguyên há to há nhỏ, ăn rất ngon.
Ăn xong Thương Nguyên mới hoàn hồn. Anh đã ăn hết thức ăn của Bạch Mai!
"Tôi..." Nghĩ đến việc Bạch Mai nói đợi khi cơ thể anh khoẻ lại sẽ đi săn cho cô, Thương Nguyên đau khổ nói:
"Xin lỗi, tôi không nên ăn. Bạch Mai, cảm ơn cô đã an ủi tôi nhưng mà tôi... không thể khoẻ lại được."
"Sao lại không thể khoẻ lại được?" Bạch Mai sờ tai Thương Nguyên, Thương Nguyên theo bản năng giấu tai về sau, biến thành một con hải cẩu.
Bạch Mai thấy đáng yêu vô cùng, thu tay lại cười nói: "Nhưng anh không phải đã tỉnh lại rồi sao? Điều này chứng tỏ anh đã chống lại được chất độc."
"Chống lại được?"
Thương Nguyên nửa tin nửa ngờ, chưa từng có thú nhân nào trúng nọc độc của nhện khổng lồ mà vẫn sống sót.
Nhưng anh thực sự cảm thấy khoẻ hơn nhiều và sau khi ăn vài miếng thức ăn, anh thậm chí còn có chút sức lực.
"Đúng vậy. Bởi vì cơ thể anh rất khoẻ mạnh nên đã chiến thắng được nọc độc của nhện!" Bạch Mai nói chắc như đinh đóng cột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không thể nói với Thương Nguyên rằng cô đã vô tình lấy ra một lọ thuốc thần cứu anh được.
"Nếu tôi có thể khoẻ lại, sau này nhất định sẽ không để cô bị đói." Thương Nguyên bị nụ cười của Bạch Mai làm cho hoa mắt.
Nụ cười đó cho anh biết cái gì gọi là tươi đẹp.
Nụ cười này khiến Thương Nguyên nhớ đến những ngày tháng khoẻ mạnh của mình. Thời điểm anh như nắng vàng rực rỡ, không ai sánh bằng.
Thương Nguyên vốn đã quyết tâm đi tìm cái chết, đột nhiên lại có hy vọng sống.
Nếu thực sự như Bạch Mai nói, anh đã chống lại được nọc độc của nhện khổng lồ thì tốt biết bao.
Anh muốn sống, muốn chăm sóc Bạch Mai, muốn nhìn thấy nụ cười của cô thêm lần nữa.
Một cái đùi cừu Bạch Mai chăm chỉ cắt thành từng miếng nhỏ xâu vào cành cây, xâu được hơn ba mươi xiên.
Bạch Mai ăn năm xiên, lúc đầu còn bị mùi thịt làm thỏa mãn vị giác, chỉ là càng ăn càng ngán, cô không chịu nổi nữa,
Phần còn lại cô đều đưa cho Thương Nguyên, dỗ dành anh ăn hết.
Thương Nguyên sau khi ăn xong thực sự đã hồi phục sức lực, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
[Hoàn thành phúc lợi - Ăn no, nhận được 1 điểm.]
Cho ăn là có 1 điểm tích phân?!
1 điểm tích phân không nhiều nhưng còn hơn không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đến nằm ở đây này." Bạch Mai vỗ vỗ giường.
Tấm da thú vốn là của Thương Nguyên, chỉ là sau khi Bạch Mai chuyển đến không cho Thương Nguyên đụng vào người, sau đó Thương Nguyên vẫn luôn ngủ trên sàn đá.
"Không, không cần."
Thương Nguyên sao dám.
Sức lực của anh chỉ đủ để ngồi dậy, căn bản không thể biến về hình người. Nếu cứ nằm trên tấm da thú, nhất định Bạch Mai sẽ không có chỗ ngủ.
Thương Nguyên động đậy tứ chi, đổi tư thế nằm lại cho thoải mái, nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Nhanh qua đây! Nếu không tôi sẽ tức giận, tôi mà tức giận thì anh đến sàn đá trong hang cũng không được ngủ!"
Người bệnh phải có dáng vẻ của người bệnh!
Bạch Mai giả vờ hung dữ, thậm chí còn chống nạnh.
"Cô đừng tức giận."
Thương Nguyên thực sự giống như một con chó khổng lồ không có tính công kích nào, anh tủi thân đứng dậy, còn đang bệnh tật nên đi lại có vẻ rất yếu ớt.
Anh tự mình chen vào trong cùng giường da thú, ít nhất có thể chừa lại không gian đủ cho Bạch Mai nằm thẳng.
"Ngoan lắm, sau này anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro