Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Đã Tỉnh
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-07-03 13:52:29
Trong hang động có nửa cái đùi cừu, là do những giống đực khác mang đến.
Mọi người đều cho rằng Thương Nguyên sẽ không sống được nữa, đối với giống cái xinh đẹp như Bạch Mai thì vẫn có một số giống đực không kén chọn, ôm tâm lý sau khi kết đôi với cô nhất định có thể dạy dỗ cô thật tốt, cho nên bọn họ tranh thủ khi Thương Nguyên còn chưa tắt thở đã bắt đầu theo đuổi Bạch Mai.
Mà ở thế giới này, hiển nhiên thức ăn chính là thứ dùng để tán gái tốt nhất.
Việc ăn cái đùi cừu này khiến Bạch Mai hơi ngượng nhưng Thương Nguyên giờ đang bị thương, mà Bạch Mai lại là giống cái không biết săn bắn, hai người họ coi như đã mất năng lực săn tìm thức ăn.
Bạch Mai đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có hai con mắt nhện khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Thứ này suýt nữa khiến Thương Nguyên mất mạng nên Bạch Mai cảm thấy rất sợ hãi. Bạch Mai đã thấy nhiều hạt thủy tinh trong suốt lấp lánh hơn thế này, theo cô thấy thì nó chẳng quý giá gì.
Quyết định xong, Bạch Mai cầm hai con mắt, dựa vào trí nhớ tìm đến một gia đình có giống đực rất khoẻ mạnh, hẳn là bọn họ sẽ có thức ăn thừa có thể chia cho cô.
Khi Bạch Mai đến hang động của nhà đó, giống cái trong nhà nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác và ghét bỏ.
"Cô đến đây làm gì? Thương Nguyên chết rồi à?" Cô lại muốn đến quyến rũ giống đực nhà tôi à?
Mai Cửu nuốt nửa câu sau xuống bụng, tóm lại là thái độ đối với Bạch Mai rất tệ.
Dù sao Bạch Mai cũng có tiền án, ai biết có phải cô ta vì giống đực nhà mình khoẻ mạnh nên mới động lòng không.
"Thương Nguyên không sao." Bạch Mai học theo giọng nói ở đây, vội vàng giải thích:
"Chỉ là anh ấy bị trúng độc nên hơi yếu, tạm thời không thể đi săn được. Tôi biết Thành Dương là một thú nhân có năng lực nên tôi muốn hỏi xem có thức ăn thừa có thể chia cho chúng tôi không?"
Bạch Mai vừa nói vừa lấy ra hai con mắt nhện khổng lồ: "Tôi dùng thứ này để đổi, cho đến khi Thương Nguyên bình phục, chúng tôi cần có đủ thức ăn."
Mai Cửu nghe Bạch Mai nói, vốn tưởng Bạch Mai đến đây để chiếm tiện nghi nhưng nhìn đôi mắt nhện trong suốt toả ánh sáng kia, cô không khỏi động lòng.
Dù sao thì không có giống cái nào không thích đồ trang sức đẹp như vậy.
Mai Cửu suy nghĩ kỹ càng, Thành Dương lại từ trong hang đi ra, nhìn đôi mắt trong tay Bạch Mai:
"Chúng tôi muốn lấy một viên nhưng không thể cứ cung cấp thức ăn cho các người cho đến khi Thương Nguyên bình phục như lời cô nói được. Tôi chỉ có thể hứa trong vòng hai mươi ngày sẽ đưa cho cô năm con mồi cỡ dê núi, còn lại tôi cũng bất lực."
Thực ra Thành Dương hai ba ngày mới bắt được một con mồi ra hồn nhưng Thành Dương thấy Mai Cửu rất thích viên ngọc này, anh ta liền nghĩ đến việc đi vay của nhà khác trước, nếu không được thì mấy ngày tới anh ta sẽ ăn ít lại, dù sao cũng không thể để Mai Cửu đói được.
Mai Cửu biết viên ngọc này quý giá, tuy trong lòng thích nhưng cũng không muốn dùng thức ăn nhà mình để lấp đầy cái hố không đáy lười biếng lại tham ăn này.
Nghe Thành Dương nói vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tôi chỉ cần một viên, cứ theo lời Thành Dương mà làm, cô đồng ý thì tốt, không đồng ý thì tôi cũng không cần viên ngọc này nữa."
Bạch Mai thấy cách trả giá rõ ràng như vậy cũng rất hợp lý, nghĩ đến việc lấy viên còn lại đi tìm một nhà khác cũng có được giao dịch tương tự, như vậy trong vòng hai mươi ngày cô sẽ có đủ thức ăn để no bụng.
Mọi người đều cho rằng Thương Nguyên sẽ không sống được nữa, đối với giống cái xinh đẹp như Bạch Mai thì vẫn có một số giống đực không kén chọn, ôm tâm lý sau khi kết đôi với cô nhất định có thể dạy dỗ cô thật tốt, cho nên bọn họ tranh thủ khi Thương Nguyên còn chưa tắt thở đã bắt đầu theo đuổi Bạch Mai.
Mà ở thế giới này, hiển nhiên thức ăn chính là thứ dùng để tán gái tốt nhất.
Việc ăn cái đùi cừu này khiến Bạch Mai hơi ngượng nhưng Thương Nguyên giờ đang bị thương, mà Bạch Mai lại là giống cái không biết săn bắn, hai người họ coi như đã mất năng lực săn tìm thức ăn.
Bạch Mai đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có hai con mắt nhện khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Thứ này suýt nữa khiến Thương Nguyên mất mạng nên Bạch Mai cảm thấy rất sợ hãi. Bạch Mai đã thấy nhiều hạt thủy tinh trong suốt lấp lánh hơn thế này, theo cô thấy thì nó chẳng quý giá gì.
Quyết định xong, Bạch Mai cầm hai con mắt, dựa vào trí nhớ tìm đến một gia đình có giống đực rất khoẻ mạnh, hẳn là bọn họ sẽ có thức ăn thừa có thể chia cho cô.
Khi Bạch Mai đến hang động của nhà đó, giống cái trong nhà nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác và ghét bỏ.
"Cô đến đây làm gì? Thương Nguyên chết rồi à?" Cô lại muốn đến quyến rũ giống đực nhà tôi à?
Mai Cửu nuốt nửa câu sau xuống bụng, tóm lại là thái độ đối với Bạch Mai rất tệ.
Dù sao Bạch Mai cũng có tiền án, ai biết có phải cô ta vì giống đực nhà mình khoẻ mạnh nên mới động lòng không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thương Nguyên không sao." Bạch Mai học theo giọng nói ở đây, vội vàng giải thích:
"Chỉ là anh ấy bị trúng độc nên hơi yếu, tạm thời không thể đi săn được. Tôi biết Thành Dương là một thú nhân có năng lực nên tôi muốn hỏi xem có thức ăn thừa có thể chia cho chúng tôi không?"
Bạch Mai vừa nói vừa lấy ra hai con mắt nhện khổng lồ: "Tôi dùng thứ này để đổi, cho đến khi Thương Nguyên bình phục, chúng tôi cần có đủ thức ăn."
Mai Cửu nghe Bạch Mai nói, vốn tưởng Bạch Mai đến đây để chiếm tiện nghi nhưng nhìn đôi mắt nhện trong suốt toả ánh sáng kia, cô không khỏi động lòng.
Dù sao thì không có giống cái nào không thích đồ trang sức đẹp như vậy.
Mai Cửu suy nghĩ kỹ càng, Thành Dương lại từ trong hang đi ra, nhìn đôi mắt trong tay Bạch Mai:
"Chúng tôi muốn lấy một viên nhưng không thể cứ cung cấp thức ăn cho các người cho đến khi Thương Nguyên bình phục như lời cô nói được. Tôi chỉ có thể hứa trong vòng hai mươi ngày sẽ đưa cho cô năm con mồi cỡ dê núi, còn lại tôi cũng bất lực."
Thực ra Thành Dương hai ba ngày mới bắt được một con mồi ra hồn nhưng Thành Dương thấy Mai Cửu rất thích viên ngọc này, anh ta liền nghĩ đến việc đi vay của nhà khác trước, nếu không được thì mấy ngày tới anh ta sẽ ăn ít lại, dù sao cũng không thể để Mai Cửu đói được.
Mai Cửu biết viên ngọc này quý giá, tuy trong lòng thích nhưng cũng không muốn dùng thức ăn nhà mình để lấp đầy cái hố không đáy lười biếng lại tham ăn này.
Nghe Thành Dương nói vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tôi chỉ cần một viên, cứ theo lời Thành Dương mà làm, cô đồng ý thì tốt, không đồng ý thì tôi cũng không cần viên ngọc này nữa."
Bạch Mai thấy cách trả giá rõ ràng như vậy cũng rất hợp lý, nghĩ đến việc lấy viên còn lại đi tìm một nhà khác cũng có được giao dịch tương tự, như vậy trong vòng hai mươi ngày cô sẽ có đủ thức ăn để no bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro