Chương
NNYNHI
2024-07-04 05:39:10
Cô nhớ kiếp trước khi vừa mở khăn voan của cô, hắn đã phát hiện tân nương tráo đổi, sau đó lập tức bỏ đi. Đến hôm sau, khi người ta khiêng về thì thân thể đã bị đánh bê bết máu, lại trúng kịch độc. Sau đó, lại vất vả khổ sở trên đường lưu đày, cuối cùng chính là vong thân.
Từ đầu đến cuối, dù mang tiếng là phu thê, nhưng hắn cũng chưa từng nói với cô một câu. Có lẽ lúc đó hắn đi tranh giành lại Lâm Bội Châu không chừng, Nhã Nhã không ngừng suy đoán mọi chuyện.
Nhưng sau khi cô đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, bọn hắn cũng đừng mong sống tốt. Những gì bọn hắn nợ cô ở kiếp trước, kiếp này cô sẽ cho bọn hắn lãnh đủ.
"Được rồi, ma ma cũng lui xuống dùng cơm đi, ta ăn xog sẽ gọi". Nhã Nhã lấy trâm bạc thử thức ăn, quả nhiên có độc. Cô âm thầm chiếu theo sách dược, thì biết đây là Hàn độc, có tác dụng gây vô sinh ở nữ giới. Đúng là đủ độc. Nếu Đại phu nhân đã muốn dùng hàn độc, vậy thì vật quay về nguyên chủ vậy. Bà ta hạ, con gái ruột bà ta dùng, cũng là đúng lẽ.
Nhã Nhã không ăn thức ăn, cô tự mình đến phòng bếp, bảo muốn tự tay làm một ít thức ăn dâng lên cho Đại phu nhân, đám gia nhân không dám phản đối. Cứ thế cô tự làm tự ăn, phần còn lại thì mang đến chỗ Đại phu nhân hiếu kính. Bà ta nhân lúc vui vẻ, còn tặng cho cô một nén bạc, Nhã Nhã vui vẻ tạ ơn, dẫn đến Lâm Bội Châu khinh thường cô nghèo khổ, chỉ một nén bạc đã vui đến vểnh lên trời.
"Chỉ có một lượng bạc mà vui vẻ đến thế. Ngươi muốn để bên ngoài thấy mẫu thân ta bắt nạt ngươi, đến nỗi không thấy qua thứ gì tốt hay sao". Lâm Bội Châu ghét cay ghét đắng Nhã Nhã. Bởi Nhã Nhã dù khôg có quần áo, trang sức chưng diện nhưng tư sắc lại hơn cô mấy phần.
"Đại tỷ hiểu lầm rồi. Muội chỉ là vui vì được mẫu thân ban thưởng mà thôi. Mẫu thân ban gì muội cũng vui vẻ, không chỉ là một lượng bạc. Mà đây là sự yêu thương của mẫu thân dành cho muội".
Từ đầu đến cuối, dù mang tiếng là phu thê, nhưng hắn cũng chưa từng nói với cô một câu. Có lẽ lúc đó hắn đi tranh giành lại Lâm Bội Châu không chừng, Nhã Nhã không ngừng suy đoán mọi chuyện.
Nhưng sau khi cô đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, bọn hắn cũng đừng mong sống tốt. Những gì bọn hắn nợ cô ở kiếp trước, kiếp này cô sẽ cho bọn hắn lãnh đủ.
"Được rồi, ma ma cũng lui xuống dùng cơm đi, ta ăn xog sẽ gọi". Nhã Nhã lấy trâm bạc thử thức ăn, quả nhiên có độc. Cô âm thầm chiếu theo sách dược, thì biết đây là Hàn độc, có tác dụng gây vô sinh ở nữ giới. Đúng là đủ độc. Nếu Đại phu nhân đã muốn dùng hàn độc, vậy thì vật quay về nguyên chủ vậy. Bà ta hạ, con gái ruột bà ta dùng, cũng là đúng lẽ.
Nhã Nhã không ăn thức ăn, cô tự mình đến phòng bếp, bảo muốn tự tay làm một ít thức ăn dâng lên cho Đại phu nhân, đám gia nhân không dám phản đối. Cứ thế cô tự làm tự ăn, phần còn lại thì mang đến chỗ Đại phu nhân hiếu kính. Bà ta nhân lúc vui vẻ, còn tặng cho cô một nén bạc, Nhã Nhã vui vẻ tạ ơn, dẫn đến Lâm Bội Châu khinh thường cô nghèo khổ, chỉ một nén bạc đã vui đến vểnh lên trời.
"Chỉ có một lượng bạc mà vui vẻ đến thế. Ngươi muốn để bên ngoài thấy mẫu thân ta bắt nạt ngươi, đến nỗi không thấy qua thứ gì tốt hay sao". Lâm Bội Châu ghét cay ghét đắng Nhã Nhã. Bởi Nhã Nhã dù khôg có quần áo, trang sức chưng diện nhưng tư sắc lại hơn cô mấy phần.
"Đại tỷ hiểu lầm rồi. Muội chỉ là vui vì được mẫu thân ban thưởng mà thôi. Mẫu thân ban gì muội cũng vui vẻ, không chỉ là một lượng bạc. Mà đây là sự yêu thương của mẫu thân dành cho muội".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro