Nghiện
Chỉ Trụy
2024-11-20 22:27:12
Theo như chiến lược đã bàn từ trước, yêu quân của Đông Phủ sẽ ra tay mở
màn, hơn 20 vạn quân bắt đầu lên đường đến Nam Hoang áp sát Nam yêu phủ.
Thương Phạt chưa lên đường cùng đại quân, hắn phải ở lại Phù Dung trấn để thu hút sự chú ý của đám yêu quái Nam Phủ.
Hắn dốc gần như toàn bộ sức mạnh đánh đến Nam Hoang, hành vi khá liều linh này khiến cho các gia thần dưới trướng Tu Cẩn không ứng phó kịp. Trong Hoang Phục có nhiều người và yêu quái chưa chọn theo phe nào, đứng ngoài quan sát mà nghĩ mãi không ra. Dù sao đại quân ở Áo thành đã chuẩn bị sẵn sang chờ Đông phủ tấn công, gia chủ có mạnh đến mấy thì một cây làm chẳng nên non. Một yêu quái sao đối đầu được với ba mươi vạn đại quân?
Yêu quái khắp Tây Hoang Bắc Hoàng đều chờ kịch vui, âm thầm đánh cược xem Thương Phạt thoi thóp được mấy bữa.
Lúc Tư Phạt nghe được cái tin dở khóc giở cười này, bèn lập tức nói cho gia chủ, khéo léo khuyên, *Ngài không cần để ý đến chúng. Sau khi chúng ta thắng cũng là lúc chúng khóc than.*
Đông phủ và Nam phủ, kiểu gì cũng có một bên phải ngã, cho nên kẻ thắng lợi đương nhiên sẽ thành bá chủ tiếp theo của Hoang Phục.
Chiến hỏa trước mắt còn chưa lan đến Tây Hoang Bắc Hoang, nhưng sau khi đại cục ổn định, yêu quái những nơi còn lại của Hoang Phục đều phải đến xin đầu quân.
"Nhưng tuộc hạ cũng có điều lo lắng...." Tuy nói phải ra tay sớm một bước nhưng bây giờ đại quân bên mình đã bao vây yêu phủ của đối phương, lỡ đâu đám Nam phủ không thêm để ý, vẫn kéo quân đến đánh vào Phù Dung trấn thì sao?"
Thế thì tự lấy đá đập chân mình rồi.
"Ngài vẫn nên chuẩn bị sớm. Chỉ cần ngài bình an, chúng ta sẽ không thua." Lời này nghe thì hết sức trung nghĩa nhưng thật ra ý nói, có chuyện gì bất trắc, ngài lo mà chuồn trước.
Thương Phạt chống tay đỡ cằm, mắt nhìn xuống khoảng sân bên dưới.
Tư Vĩ nằm nhoài trên mái ngói, thấy tôn chủ không buồn nghe, bèn nhìn theo ánh mắt hắn.
Hôm nay lão xuất hiện bằng chân thân, nhưng thu nhỏ lại nhiều lần, chỉ to bằng cái nắm tay bò ở trên góc nhà, còn Thương Phạt thì nhàn nhã nằm nghiêng bên cạnh.
Dưới tán cây lớn trong sân, Bạch Ngôn Lê đặt một chiếc bàn gỗ, trên đó bày vô số sổ sách biên lai. Suốt buổi sáng, y cứ ngồi hết đọc đến viết. Có vài tốp yêu quái đến trước mặt y, ở khoảng cách này Tư Vĩ không nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng vẫn loáng thoáng đoán được nội dung, chủ yếu là Bạch Ngôn Lê đang chỉ đạo yêu quái dưới trướng làm việc ra sao.
Ngoài yêu quái còn có mấy con người đến nữa. Việc xây dựng yêu phủ đã tạm thời hoàn tất, bọn họ đến lĩnh tiền công.
Quản lý cả một yêu phủ rộng lớn không dễ dàng gì. Bạch Ngôn Lê rất bận, còn Thương Phạt lại rảnh rỗi nằm trên mái nhà nghe tin tức linh tinh.
"Nhắc mới nhớ..." Nếu tôn chủ đã không quan tâm đến tình hình chiến trận ngoài kia thì đành nói mấy chuyện lặt vặt lão thấy gần đây vậy, "Xung quanh yêu phủ mọc lên càng lúc càng nhiều thôn trấn."
Không chỉ quanh Phù Dung trấn, có thể nói là toàn bộ nhân loại khắp Đông Hoang đều từ bốn phương tám hướng đổ về. Trước kia, ở đâu có yêu quái thì con người trốn bằng sạch, giờ thì trái lại, quanh Phù Dung trấn, thôn làng mọc lên như nấm sau mưa, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thành thị.
*Quái thật." Tư Vĩ cũng từng chạy đến mấy thôn trấn quanh đó, nhớ đến đám người đó mà sắc mặt phức tạp cực kỳ, "Ta cảm thấy....hình như bọn họ không sợ chúng ta."
Đâu chỉ không sợ. Nhiều người kéo đến đây là bở họ có cảm giác an toàn.
Sống suốt ngàn năm, lão chưa từng chứng kiến cảnh vi diệu này. Lũ con mồi đang kín mít bu quanh lão.
"Đẹp thật." Nhìn đăm đăm phía tàng cây, Thương Phạt sờ cằm mình.
Tư Vĩ nói bã bọt mép mà vẫn bị cho ăn bơ từ đầu đến cuối, đang lúc thất thần lại nghe tôn chủ nói một câu, lão giật thót cả mình, "Ngài bảo sao?"
Trong tầm mắt chỉ có mỗi Bạch Ngôn Lê đã xử lý xong công việc, đứng dậy vươn vai.
"Rãnh mông." Thương Phạt híp mắt, bỗng nhiên không hài lòng, "Quần áo này không ổn rồi."
"...."
"Ngươi vừa nói gì nhỉ?" Lẩm bẩm vài câu, Thương Phạt mới xem như bố thí cho tên thuộc hạ ít sự chú ý.
"Ta nói...." Tám cái chân Tư Vĩ khẽ giật, uể oải nói, "Thuộc hạ sẽ chuẩn bị cho phu chủ mấy bộ quần áo mới."
"Được." Gật đầu, Thương Phạt lại bỗng có nét thâm trầm, "Ngươi có cảm thấy...."
"Dạ?" Lão nhện tưởng đã bàn vào chính sự, thẳng tắp người lên.
"Hình như gần đây y đang tránh mặt ta." Thương Phạt trắng trợn quan sát bạn lữ loài người của mình.
Đối phương vươn vai duỗi lưng xong thì ngồi xuống. Vì khoảng cách khá xa nên Bạch Ngôn Lê không biết có hai yêu quái đang nằm trên mái nhà nhìn y. Phân công xong vài nhiệm vụ xong, y đứng dậy bỏ đi.
"Chuyện này..." Tư Vĩ càng nhăn nhó hơn. Lão muốn nói, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ nhiều vô khối, từ trên xuống dưới yêu phủ tinh thần căng như dây đàn, có mỗi mình ngài rảnh hơi đấy chứ, nhưng e là nói xong câu này thì nó cũng thành lời trăn trối của lão luôn. Lão chẳng thể làm gì khác, chỉ đành dè dặt thưa, "Có lẽ phu chủ phải chịu nhiều áp lực, sợ xảy ra sai lầm nên mới...."
Chứ không phải là sợ ta...." Thương Phạt vẫn như lúc trước, ngay từ đầu đã chẳng buồn để tâm đến ý kiến của Tư Vĩ. Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, lộ vẻ xem thường, "Sợ ta nghiện?"
Tư Vĩ, "......"
Hắn không nhớ được chuyện gì trong năm năm mất trí, nhưng mà sau chuyện xảy ra ở suối nước nóng lần đó, với định lực của hắn thì làm gì có chuyện trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện này.? Càng nghĩ càng khó chịu, Thương Phạt hừ lạnh, "Thế mà y dám trốn ta?"
Tư Vĩ không nói gì. Mấy ngày này Bạch Ngôn Lê thật sự bận rộn xử lý tin tức từ Nam Hoang báo về, đến mức không có đủ thời gian nói chuyện với Thương Phạt nhiều, tất cả chẳng qua đều là Thương Phạt tự biên tự diễn xong tức giận, "Y nghĩ cũng rõ đẹp. Nếu muốn thì chủ động đến mà cầu xin ta. Đồ con người!"
Tư Vĩ, "...."
Gương mặt của một con nhện không thể làm được biểu cảm quá phức tạp. Sau khi Thương Phạt biến mất trên nóc nhà, lão mới biến về hình dạng một ông cụ nhỏ thó, há hốc mồm hồi lâu.
Xa xa, Bạch Ngôn Lê đang hoàn tất công việc, cầm chổi quét dọn lá rơi.
Ánh mắt Tư Vĩ nhìn y dần trở nên đồng cảm, thở dài tiếc nuối bay lên không, rời khỏi yêu phủ.
...
Sự thật chứng minh, không cần lo lắng quá nhiều. Sau khi đại quân Đông phủ vây kín Nam yêu phủ, quân ở Áo thành quả nhiên không có dấu hiệu tiến đến Phù Dung trấn.
Như Bạch Ngôn Lê tính toán, so với tính mạng Thương Phạt, Tư Cẩn dường như coi trọng bí mật nào đó ở yêu phủ của mình hơn.
Nhóm viện quân đầu tiên nhanh chông được cử đến Nam Hoang, giữa đường gặp quân Đông phủ mai phục, tổn thất nặng nề Cuộc bao vây Nam yêu phủ vẫn tiếp tục. Giữa hỗn loạn, Tu Cẩn tiếp tục phái nhôm viện quân thứ hai về ứng cứu. Nhưng dù lần này đã chuẩn bị kĩ càng hơn, viện quân vẫn rơi vào cái bẫy do Đông phủ thiết kế từ trước.
Hai lần liên tiếp bị tổn hao sức mạnh, quân đóng ở Áo thành bắt đầu cảnh giác hơn.
Tu Cẩn biết tương đối rõ số lượng yêu quân Đông phủ có thể huy động. Nếu thật sự không màng tất cả mà tấn công Nam yêu phủ, vậy thì không thể có lực lượng lớn đến thế để phục kích hai lần.
Dựa vào thông tin các gia thần thu thập được, cùng với đắn đo cân nhắn, chi chủ chi sáu của Nam phủ, Hắc Tuyết đưa ra suy đoán của mình.
"Có lẽ đó chỉ là nghi binh."
"Là sao?" Dù cùng là chi chủ nhưng Mã Phúc lại là tên không có đầu óc lắm.
"Dù chúng vây được yêu phủ của ta, Đông phủ chưa chắc đã làm được gì. Thuộc hạ cảm thấy bọn chúng có âm mưu khác."
"Âm mưu khác?" Đám gia thần còn lại cũng không hiểu vì sao gia chủ phải dốc hết sức bảo vệ yêu phủ. Dù sao với bọn họ thì yêu phủ cũng chỉ là nhà ở mà thôi. Tuy trong nhà ai cũng có ít đồ đạc quan trọng, nhưng đây là chiến trường khốc liệt, không giữ được thì bỏ thôi.
"Mọi người nghĩ kỹ một chút, ưu thế của ta so với Đông phủ thế nào?" Trong các chi chủ, Hắc Tuyết là kẻ bình tĩnh nhất.
"Quân số." Một vị chi chủ khác nói.
"Đúng, quân số." Hắc Tuyết khẳng định.
Nam phủ đã chiếm lĩnh nhiều năm ở Hoang Phục, thành thật mà nói, một yêu phủ vừa mới thành lập trong thời gian ngắn như Đông Phủ mà dám đối đầu cũng khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì trước nay vẫn độc bá một phương, tác phong khó mà tranh khỏi tàn bạo hung ác. Dù có kết thù thì một hai bộ tộc cũng chẳng đáng để vào mắt. Không ngờ dần dần bọ họ lại tích được nhiều lực lượng phản đối như vậy. Trước đây bọn chúng vẫn không xuất đầu lộ diện là vì không có ai lãnh đạo, khó có cơi hội thắng. Nhưng sau khi Đông phủ hình thành, đám kẻ thù cũ mới thi nhau bu đến.
Những bộ tộc mà Nam phủ vốn chỉ coi như hạt cát giờ lại khiến họ đau đầu. Đây đúng là một bài học cay đắng, nhưng chờ đánh xong trận chiến trước mắt rồi kiểm điểm lại sau.
"Ý ngươi là sao?"
Lập tức, đám gia thần đều quay sang dồn sự chú ý về vị gia chủ với dung mạo xuất sắc đang ngồi ở ghế chủ tọa.
"Mục tiêu của chúng hẳn là làm suy yếu lực lượng của ta."
Nếu đánh toàn diện, năm mươi vạn đấu hai mươi vạn, ai thắng ai thua đều đã rõ ràng.
"Thứ này là binh pháp của loài người." Hắc Tuyết nhắc nhở, "Đông yêu phủ có phu chủ là con người."
"Ý ngươi là, chuyện chúng đánh đến yêu phủ của chúng ta chỉ là trò lừa?" Mã Phúc bấy giờ mới tạm nghe hiểu câu chuyện, nghĩ xong liền tức giận bừng bừng, "Một lũ đê tiện."
Yêu quái không giỏi những thứ mưu ma chước quỷ quẩn quẩn quanh quanh, cho nên kẻ nghĩ ra trò này nhất định là lũ loài người kia.
"Vậy phải làm sao?" Nếu đã phát hiện ra thì phải khiến đối phương trả giá đắt.
"Tương kế tự kế, vờ như không biết, tiếp tục phái ra viện quân đợt thứ ba." Hắc Tuyết suy nghĩ một hồi, nham hiểm nói, "Lần này chia quân hai đường, bề ngoài là một đội quân có số lượng không khác những lần trước là bao, còn một nhá âm thầm tìm đường về phủ, tập kết với quân đóng ở trong phủ."
"Nếu đánh nghi binh thì chắc chắn quân đóng trong phủ không bị tổn hại quá lớn, chẳng qua vì đại quân Đông Phủ phô trương thanh thế quá lớn nên mới tạm thời không dám phản công. Lần này phối hợp với viện quân do chúng ta phái về, hai mặt công giáp, chôn vùi chúng vĩnh viễn ở Nam Hoang."
Lúc Nam phủ bày ra chiến lược này cũng là lúc đại quân Đông phủ thực thi kế kim thiền thoát xác. Ngay khi Nam phủ phái ra đợt viện quân thứ ba, bọn họ đã thần tốc rút quân, di chuyển ngày đêm đến Áo thành, phối hợp với những nhánh quân đã xé lẻ ra từ trước đang ẩn nấp sẫn, chinh thức tiến hành bao vây Áo thành.
Những yêu quái được để lại Nam Hoang nhằm thù hút sự chú ý của địch đều là những kẻ giỏi nhất là chạy trốn. Cuộc chiến càng kéo dài, vẻ hờ hững trên mặt Bạch Ngôn Lê càng lúc càng biến mất.
"Nhất định không được để xảy ra sơ hở nào, phải bắt lấy Tu Cẩn." Hơn 20 vạn yêu quái đối đầu năm mươi vạn yêu quái, chớp mắt đã thành hai mươi vạn yêu quân đối đầu 50 ngàn yêu quân Nam phủ. Sau mấy đợt phái viện quân về, giờ đây Áo thành chỉ còn dư lại 50 ngàn quân đóng giữ, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Bản đồ Áo thành trước mắt, Bạch Ngôn Lê cầm bút lẩm nhẩm, sắc mặt nghiêm túc, vẽ vài đường lên đó.
Đào Bão Bão chống cằm, đầu càng lúc càng rũ xuống, suýt nữa thì ngủ gật.
Bạch Ngôn Lê cau mày, quay sang thấy y lại để cằm va xuống mặt bàn, đành bất đắ dĩ nói, "Ngươi về ngủ đi, không cần ở lại với ta."
"Muộn thế này rồi, ngài còn không về phòng sao?" Đào Bão Bão liếc nhìn cửa sổ, "Không còn ai đến báo cáo giờ này nữa đâu."
"Không được để hắn chạy thoát." Đánh rắn phải đánh dập đầu, nhất định phải giết được Tu Cẩn trước khi viện quân quay về, bằng không tất cả công sức đều lãng phí.
"Ngài cũng đã phong tỏa được Áo thành rồi còn gì. Chỉ cần đánh vào thành, chúng sẽ không chạy được đâu." Nếu cái gì cũng tính đến mọi khả năng như thế, Đào Bão Bão nghĩ chắc phu chủ chẳng sống nổi mấy năm mất, "Dù sao đây vốn cũng không phải công việc của ngài mà."
Phu chủ của yêu phủ, quản lý tốt nội vụ là được, nhưng Bạch Ngôn Lê lại quản luôn cả chiến sự, bận tâm quá nhiều thứu....Tất nhiên đây cũng là do bọn họ có một gia chủ chẳng chịu làm cái gì.
"Chiến tranh kéo dài thêm một ngày thì lại có thêm người phải chết." Yêu quái đánh nhau, con người gặp xui xẻo. Lũ yêu quái chạy trốn sẽ chẳng kiêng dè gì mà tấn công các thôn làng.
Xoa xoa cái trán, Bạch Ngôn Lê ngồi buồn thiu bên cạnh bàn.
"Gia chủ thật quá đáng." Đào Bão Bão căm phẫn sục sôi, "Cái gì cũng ném hết cho ngài, cả ngày hết ăn rồi ngủ, không đáng mặt anh hùng!"
Thương Phạt chưa lên đường cùng đại quân, hắn phải ở lại Phù Dung trấn để thu hút sự chú ý của đám yêu quái Nam Phủ.
Hắn dốc gần như toàn bộ sức mạnh đánh đến Nam Hoang, hành vi khá liều linh này khiến cho các gia thần dưới trướng Tu Cẩn không ứng phó kịp. Trong Hoang Phục có nhiều người và yêu quái chưa chọn theo phe nào, đứng ngoài quan sát mà nghĩ mãi không ra. Dù sao đại quân ở Áo thành đã chuẩn bị sẵn sang chờ Đông phủ tấn công, gia chủ có mạnh đến mấy thì một cây làm chẳng nên non. Một yêu quái sao đối đầu được với ba mươi vạn đại quân?
Yêu quái khắp Tây Hoang Bắc Hoàng đều chờ kịch vui, âm thầm đánh cược xem Thương Phạt thoi thóp được mấy bữa.
Lúc Tư Phạt nghe được cái tin dở khóc giở cười này, bèn lập tức nói cho gia chủ, khéo léo khuyên, *Ngài không cần để ý đến chúng. Sau khi chúng ta thắng cũng là lúc chúng khóc than.*
Đông phủ và Nam phủ, kiểu gì cũng có một bên phải ngã, cho nên kẻ thắng lợi đương nhiên sẽ thành bá chủ tiếp theo của Hoang Phục.
Chiến hỏa trước mắt còn chưa lan đến Tây Hoang Bắc Hoang, nhưng sau khi đại cục ổn định, yêu quái những nơi còn lại của Hoang Phục đều phải đến xin đầu quân.
"Nhưng tuộc hạ cũng có điều lo lắng...." Tuy nói phải ra tay sớm một bước nhưng bây giờ đại quân bên mình đã bao vây yêu phủ của đối phương, lỡ đâu đám Nam phủ không thêm để ý, vẫn kéo quân đến đánh vào Phù Dung trấn thì sao?"
Thế thì tự lấy đá đập chân mình rồi.
"Ngài vẫn nên chuẩn bị sớm. Chỉ cần ngài bình an, chúng ta sẽ không thua." Lời này nghe thì hết sức trung nghĩa nhưng thật ra ý nói, có chuyện gì bất trắc, ngài lo mà chuồn trước.
Thương Phạt chống tay đỡ cằm, mắt nhìn xuống khoảng sân bên dưới.
Tư Vĩ nằm nhoài trên mái ngói, thấy tôn chủ không buồn nghe, bèn nhìn theo ánh mắt hắn.
Hôm nay lão xuất hiện bằng chân thân, nhưng thu nhỏ lại nhiều lần, chỉ to bằng cái nắm tay bò ở trên góc nhà, còn Thương Phạt thì nhàn nhã nằm nghiêng bên cạnh.
Dưới tán cây lớn trong sân, Bạch Ngôn Lê đặt một chiếc bàn gỗ, trên đó bày vô số sổ sách biên lai. Suốt buổi sáng, y cứ ngồi hết đọc đến viết. Có vài tốp yêu quái đến trước mặt y, ở khoảng cách này Tư Vĩ không nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng vẫn loáng thoáng đoán được nội dung, chủ yếu là Bạch Ngôn Lê đang chỉ đạo yêu quái dưới trướng làm việc ra sao.
Ngoài yêu quái còn có mấy con người đến nữa. Việc xây dựng yêu phủ đã tạm thời hoàn tất, bọn họ đến lĩnh tiền công.
Quản lý cả một yêu phủ rộng lớn không dễ dàng gì. Bạch Ngôn Lê rất bận, còn Thương Phạt lại rảnh rỗi nằm trên mái nhà nghe tin tức linh tinh.
"Nhắc mới nhớ..." Nếu tôn chủ đã không quan tâm đến tình hình chiến trận ngoài kia thì đành nói mấy chuyện lặt vặt lão thấy gần đây vậy, "Xung quanh yêu phủ mọc lên càng lúc càng nhiều thôn trấn."
Không chỉ quanh Phù Dung trấn, có thể nói là toàn bộ nhân loại khắp Đông Hoang đều từ bốn phương tám hướng đổ về. Trước kia, ở đâu có yêu quái thì con người trốn bằng sạch, giờ thì trái lại, quanh Phù Dung trấn, thôn làng mọc lên như nấm sau mưa, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thành thị.
*Quái thật." Tư Vĩ cũng từng chạy đến mấy thôn trấn quanh đó, nhớ đến đám người đó mà sắc mặt phức tạp cực kỳ, "Ta cảm thấy....hình như bọn họ không sợ chúng ta."
Đâu chỉ không sợ. Nhiều người kéo đến đây là bở họ có cảm giác an toàn.
Sống suốt ngàn năm, lão chưa từng chứng kiến cảnh vi diệu này. Lũ con mồi đang kín mít bu quanh lão.
"Đẹp thật." Nhìn đăm đăm phía tàng cây, Thương Phạt sờ cằm mình.
Tư Vĩ nói bã bọt mép mà vẫn bị cho ăn bơ từ đầu đến cuối, đang lúc thất thần lại nghe tôn chủ nói một câu, lão giật thót cả mình, "Ngài bảo sao?"
Trong tầm mắt chỉ có mỗi Bạch Ngôn Lê đã xử lý xong công việc, đứng dậy vươn vai.
"Rãnh mông." Thương Phạt híp mắt, bỗng nhiên không hài lòng, "Quần áo này không ổn rồi."
"...."
"Ngươi vừa nói gì nhỉ?" Lẩm bẩm vài câu, Thương Phạt mới xem như bố thí cho tên thuộc hạ ít sự chú ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta nói...." Tám cái chân Tư Vĩ khẽ giật, uể oải nói, "Thuộc hạ sẽ chuẩn bị cho phu chủ mấy bộ quần áo mới."
"Được." Gật đầu, Thương Phạt lại bỗng có nét thâm trầm, "Ngươi có cảm thấy...."
"Dạ?" Lão nhện tưởng đã bàn vào chính sự, thẳng tắp người lên.
"Hình như gần đây y đang tránh mặt ta." Thương Phạt trắng trợn quan sát bạn lữ loài người của mình.
Đối phương vươn vai duỗi lưng xong thì ngồi xuống. Vì khoảng cách khá xa nên Bạch Ngôn Lê không biết có hai yêu quái đang nằm trên mái nhà nhìn y. Phân công xong vài nhiệm vụ xong, y đứng dậy bỏ đi.
"Chuyện này..." Tư Vĩ càng nhăn nhó hơn. Lão muốn nói, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ nhiều vô khối, từ trên xuống dưới yêu phủ tinh thần căng như dây đàn, có mỗi mình ngài rảnh hơi đấy chứ, nhưng e là nói xong câu này thì nó cũng thành lời trăn trối của lão luôn. Lão chẳng thể làm gì khác, chỉ đành dè dặt thưa, "Có lẽ phu chủ phải chịu nhiều áp lực, sợ xảy ra sai lầm nên mới...."
Chứ không phải là sợ ta...." Thương Phạt vẫn như lúc trước, ngay từ đầu đã chẳng buồn để tâm đến ý kiến của Tư Vĩ. Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, lộ vẻ xem thường, "Sợ ta nghiện?"
Tư Vĩ, "......"
Hắn không nhớ được chuyện gì trong năm năm mất trí, nhưng mà sau chuyện xảy ra ở suối nước nóng lần đó, với định lực của hắn thì làm gì có chuyện trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện này.? Càng nghĩ càng khó chịu, Thương Phạt hừ lạnh, "Thế mà y dám trốn ta?"
Tư Vĩ không nói gì. Mấy ngày này Bạch Ngôn Lê thật sự bận rộn xử lý tin tức từ Nam Hoang báo về, đến mức không có đủ thời gian nói chuyện với Thương Phạt nhiều, tất cả chẳng qua đều là Thương Phạt tự biên tự diễn xong tức giận, "Y nghĩ cũng rõ đẹp. Nếu muốn thì chủ động đến mà cầu xin ta. Đồ con người!"
Tư Vĩ, "...."
Gương mặt của một con nhện không thể làm được biểu cảm quá phức tạp. Sau khi Thương Phạt biến mất trên nóc nhà, lão mới biến về hình dạng một ông cụ nhỏ thó, há hốc mồm hồi lâu.
Xa xa, Bạch Ngôn Lê đang hoàn tất công việc, cầm chổi quét dọn lá rơi.
Ánh mắt Tư Vĩ nhìn y dần trở nên đồng cảm, thở dài tiếc nuối bay lên không, rời khỏi yêu phủ.
...
Sự thật chứng minh, không cần lo lắng quá nhiều. Sau khi đại quân Đông phủ vây kín Nam yêu phủ, quân ở Áo thành quả nhiên không có dấu hiệu tiến đến Phù Dung trấn.
Như Bạch Ngôn Lê tính toán, so với tính mạng Thương Phạt, Tư Cẩn dường như coi trọng bí mật nào đó ở yêu phủ của mình hơn.
Nhóm viện quân đầu tiên nhanh chông được cử đến Nam Hoang, giữa đường gặp quân Đông phủ mai phục, tổn thất nặng nề Cuộc bao vây Nam yêu phủ vẫn tiếp tục. Giữa hỗn loạn, Tu Cẩn tiếp tục phái nhôm viện quân thứ hai về ứng cứu. Nhưng dù lần này đã chuẩn bị kĩ càng hơn, viện quân vẫn rơi vào cái bẫy do Đông phủ thiết kế từ trước.
Hai lần liên tiếp bị tổn hao sức mạnh, quân đóng ở Áo thành bắt đầu cảnh giác hơn.
Tu Cẩn biết tương đối rõ số lượng yêu quân Đông phủ có thể huy động. Nếu thật sự không màng tất cả mà tấn công Nam yêu phủ, vậy thì không thể có lực lượng lớn đến thế để phục kích hai lần.
Dựa vào thông tin các gia thần thu thập được, cùng với đắn đo cân nhắn, chi chủ chi sáu của Nam phủ, Hắc Tuyết đưa ra suy đoán của mình.
"Có lẽ đó chỉ là nghi binh."
"Là sao?" Dù cùng là chi chủ nhưng Mã Phúc lại là tên không có đầu óc lắm.
"Dù chúng vây được yêu phủ của ta, Đông phủ chưa chắc đã làm được gì. Thuộc hạ cảm thấy bọn chúng có âm mưu khác."
"Âm mưu khác?" Đám gia thần còn lại cũng không hiểu vì sao gia chủ phải dốc hết sức bảo vệ yêu phủ. Dù sao với bọn họ thì yêu phủ cũng chỉ là nhà ở mà thôi. Tuy trong nhà ai cũng có ít đồ đạc quan trọng, nhưng đây là chiến trường khốc liệt, không giữ được thì bỏ thôi.
"Mọi người nghĩ kỹ một chút, ưu thế của ta so với Đông phủ thế nào?" Trong các chi chủ, Hắc Tuyết là kẻ bình tĩnh nhất.
"Quân số." Một vị chi chủ khác nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng, quân số." Hắc Tuyết khẳng định.
Nam phủ đã chiếm lĩnh nhiều năm ở Hoang Phục, thành thật mà nói, một yêu phủ vừa mới thành lập trong thời gian ngắn như Đông Phủ mà dám đối đầu cũng khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì trước nay vẫn độc bá một phương, tác phong khó mà tranh khỏi tàn bạo hung ác. Dù có kết thù thì một hai bộ tộc cũng chẳng đáng để vào mắt. Không ngờ dần dần bọ họ lại tích được nhiều lực lượng phản đối như vậy. Trước đây bọn chúng vẫn không xuất đầu lộ diện là vì không có ai lãnh đạo, khó có cơi hội thắng. Nhưng sau khi Đông phủ hình thành, đám kẻ thù cũ mới thi nhau bu đến.
Những bộ tộc mà Nam phủ vốn chỉ coi như hạt cát giờ lại khiến họ đau đầu. Đây đúng là một bài học cay đắng, nhưng chờ đánh xong trận chiến trước mắt rồi kiểm điểm lại sau.
"Ý ngươi là sao?"
Lập tức, đám gia thần đều quay sang dồn sự chú ý về vị gia chủ với dung mạo xuất sắc đang ngồi ở ghế chủ tọa.
"Mục tiêu của chúng hẳn là làm suy yếu lực lượng của ta."
Nếu đánh toàn diện, năm mươi vạn đấu hai mươi vạn, ai thắng ai thua đều đã rõ ràng.
"Thứ này là binh pháp của loài người." Hắc Tuyết nhắc nhở, "Đông yêu phủ có phu chủ là con người."
"Ý ngươi là, chuyện chúng đánh đến yêu phủ của chúng ta chỉ là trò lừa?" Mã Phúc bấy giờ mới tạm nghe hiểu câu chuyện, nghĩ xong liền tức giận bừng bừng, "Một lũ đê tiện."
Yêu quái không giỏi những thứ mưu ma chước quỷ quẩn quẩn quanh quanh, cho nên kẻ nghĩ ra trò này nhất định là lũ loài người kia.
"Vậy phải làm sao?" Nếu đã phát hiện ra thì phải khiến đối phương trả giá đắt.
"Tương kế tự kế, vờ như không biết, tiếp tục phái ra viện quân đợt thứ ba." Hắc Tuyết suy nghĩ một hồi, nham hiểm nói, "Lần này chia quân hai đường, bề ngoài là một đội quân có số lượng không khác những lần trước là bao, còn một nhá âm thầm tìm đường về phủ, tập kết với quân đóng ở trong phủ."
"Nếu đánh nghi binh thì chắc chắn quân đóng trong phủ không bị tổn hại quá lớn, chẳng qua vì đại quân Đông Phủ phô trương thanh thế quá lớn nên mới tạm thời không dám phản công. Lần này phối hợp với viện quân do chúng ta phái về, hai mặt công giáp, chôn vùi chúng vĩnh viễn ở Nam Hoang."
Lúc Nam phủ bày ra chiến lược này cũng là lúc đại quân Đông phủ thực thi kế kim thiền thoát xác. Ngay khi Nam phủ phái ra đợt viện quân thứ ba, bọn họ đã thần tốc rút quân, di chuyển ngày đêm đến Áo thành, phối hợp với những nhánh quân đã xé lẻ ra từ trước đang ẩn nấp sẫn, chinh thức tiến hành bao vây Áo thành.
Những yêu quái được để lại Nam Hoang nhằm thù hút sự chú ý của địch đều là những kẻ giỏi nhất là chạy trốn. Cuộc chiến càng kéo dài, vẻ hờ hững trên mặt Bạch Ngôn Lê càng lúc càng biến mất.
"Nhất định không được để xảy ra sơ hở nào, phải bắt lấy Tu Cẩn." Hơn 20 vạn yêu quái đối đầu năm mươi vạn yêu quái, chớp mắt đã thành hai mươi vạn yêu quân đối đầu 50 ngàn yêu quân Nam phủ. Sau mấy đợt phái viện quân về, giờ đây Áo thành chỉ còn dư lại 50 ngàn quân đóng giữ, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Bản đồ Áo thành trước mắt, Bạch Ngôn Lê cầm bút lẩm nhẩm, sắc mặt nghiêm túc, vẽ vài đường lên đó.
Đào Bão Bão chống cằm, đầu càng lúc càng rũ xuống, suýt nữa thì ngủ gật.
Bạch Ngôn Lê cau mày, quay sang thấy y lại để cằm va xuống mặt bàn, đành bất đắ dĩ nói, "Ngươi về ngủ đi, không cần ở lại với ta."
"Muộn thế này rồi, ngài còn không về phòng sao?" Đào Bão Bão liếc nhìn cửa sổ, "Không còn ai đến báo cáo giờ này nữa đâu."
"Không được để hắn chạy thoát." Đánh rắn phải đánh dập đầu, nhất định phải giết được Tu Cẩn trước khi viện quân quay về, bằng không tất cả công sức đều lãng phí.
"Ngài cũng đã phong tỏa được Áo thành rồi còn gì. Chỉ cần đánh vào thành, chúng sẽ không chạy được đâu." Nếu cái gì cũng tính đến mọi khả năng như thế, Đào Bão Bão nghĩ chắc phu chủ chẳng sống nổi mấy năm mất, "Dù sao đây vốn cũng không phải công việc của ngài mà."
Phu chủ của yêu phủ, quản lý tốt nội vụ là được, nhưng Bạch Ngôn Lê lại quản luôn cả chiến sự, bận tâm quá nhiều thứu....Tất nhiên đây cũng là do bọn họ có một gia chủ chẳng chịu làm cái gì.
"Chiến tranh kéo dài thêm một ngày thì lại có thêm người phải chết." Yêu quái đánh nhau, con người gặp xui xẻo. Lũ yêu quái chạy trốn sẽ chẳng kiêng dè gì mà tấn công các thôn làng.
Xoa xoa cái trán, Bạch Ngôn Lê ngồi buồn thiu bên cạnh bàn.
"Gia chủ thật quá đáng." Đào Bão Bão căm phẫn sục sôi, "Cái gì cũng ném hết cho ngài, cả ngày hết ăn rồi ngủ, không đáng mặt anh hùng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro