Sa đọa
Chỉ Trụy
2024-11-20 22:27:12
Sáng hôm sau, Tư Vĩ mới được thông báo sẽ đi du lịch cùng phu phu gia
chủ. Bạch Ngôn Lê tay cầm cái bánh bao vừa ăn vừa dặn dò lão những thứ
cần chuẩn bị.
Đan đứng đầu hàng, muốn nói mà đành nín lặng.
Bấy giờ Thủy Mã đã biết Nhĩ Thử là nội gián nên nỗi bất mãn với Thương Phạt cũng biến mất. Hắn và Hà La đứng chung hàng, vẻ mặt lo lắng.
"Phu chủ..." Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thanh Canh không nhịn được, tiến đến dò hỏi, "Ngài chỉ dẫn một mình Tư Vĩ theo thôi sao? Có cần chúng ta đi cùng hộ tống không?"
"Các ngươi cũng muốn đi?" Bạch Ngôn Lê gặm bánh bao, hờ hững hỏi.
Thanh Canh quả thật muốn, yêu quái nào mà không muốn tranh thủ đến các phục trung tâm chứ, nhưng quan trọng hơn là, "Ta lo lắng cho sự an nguy của ngài thôi."
Không chỉ lo cho Bạch Ngôn Lê mà còn cả Thương Phạt nữa. Gia chủ của họ tuy rằng mạnh khó ai bì, nhưng làm việc thì như trẻ con.
Đám yêu quái ở Hầu Phục lợi hại vô cùng, lỡ đâu gặp phải việc gì thì sao...
"Đúng đó, hay là ngài mang ta theo đi." Đào Bão Bão đứng ngồi không yên.
Bạch Ngôn Lê xoa đầu y động viên, nói với đám gia thần, "Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ gia chủ các ngươi thật cẩn thận."
"...."
Thủy Mã nói, "Nếu không cho chúng ta theo thì cũng nên mang một đội yêu quân chứ?"
"Ta và gia chủ các ngươi đã lâu rồi không có dịp ra ngoài thả lỏng." Bạch Ngôn Lê ăn hết cái bánh bao, lấy khăn ra lau tay, nói lời đầy ám chỉ, "Lần này chỉ muốn tận hưởng thế giới của hai người thôi."
Ý là: Không cần lũ bóng đèn các ngươi.
Thư Như hiểu ý, yên lặng nhìn các vị đồng bạn thân thiết. Trong lúc đó, Tư Vĩ đang dốc sức khuân đồ.
Lão nhện cực kỳ đắc ý nhìn các vị gia thần kia, trong lòng âm thầm sung sướng: Coi đi, lão tử và các ngươi không cùng một đẳng cấp!
"Chúng ta hiểu, nhưng mà...." Hà La vốn ít nói chuyện, nhưng trường hợp này mà không lên tiếng khuyên vài câu thì sợ sau này bị các gia thần khác phê phán, "Ngài đâu biết rõ tình hình ở Hầu Phục thế nào."
"Chuyển xong rồi à?" Bạch Ngôn Lê làm như đang tán gẫu với bọn họ, vẫn luôn để mặt đến Tư Vĩ.
"Vâng." Lão nhện ưỡn ngực.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cườu, "Ta muốn chuyến này đi lặng lẽ thôi, không để các yêu quái ở Hầu Phục phát hiện ra thân phận là tốt nhất. Các ngươi nghĩ sao?"
"Chuyện này...."
"Nếu dẫn một đội yêu quân theo, khiến người ta chú ý mới càng nguy hiểm, có phải vậy không?"
Đúng là rất có lý.
"Cho nên chuyện ta và gia chủ các ngươi ra ngoài du lịch, chỉ có người nhà biết với nhau, các ngươi thấy thế nào?"
Giọng điệu ngọt ngao như đang nói chuyện với con nít, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ uy nghiêm của bề trên.
"Vâng, ngài nói phải." Đan là gia thần đầu tiên thỏa hiệp. Hắn nhún vai.
Thủy Mã lườm một cái, hận tên đồng bạn không có tí kiên định nào.
Hắn vẫn muốn tiếp tục khuyên, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng sau lưng Bạch Ngôn Lê mở ra.
"...."
Thương Phạt đi ra, hiển nhiên đã nghe hết cuộc trò chuyện bên ngoài.
"Được rồi." Hắn không kiên nhẫn như Bạch Ngôn Lê, phất tay nói, "Các ngươi không giống Tư Vĩ, yêu phủ không thiếu các ngươi được."
Nụ cười trên mặt Tư Vĩ biến mất. Lão nhện uất ức lén nhìn vị tôn chủ vừa làm mình tổn thương sâu sắc.
Các yêu quái gian thần đồng loạt hành lễ, không còn có thể can gián thêm lời nào.
Sự thực đúng là như vậy, tuy địa vị của Tư Vĩ khá đặc biệt nhưng hắn tham gia vào sự vụ nào của yêu phủ. Trái lại, các đại yêu kia chí ít cũng quản lý yêu tộc và yêu quân của mình, không thể đi quá lâu.
"Vậy..." Chu Yếm tranh đường, thức thời nói, "Chúc ngài đi chơi vui vẻ."
"Đi thôi." Đám Yên quái này dám lải nhải với Bạch Ngôn Lê nhưng không dám nhiều lời với hắn. Thương Phạt lên xe, xoay người lại chia tay ra. Bạch Ngôn Lê nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Chúng ta làm thế có vẻ vô trách nhiệm nhỉ." Ngồi vững vàng rồi, Bạch Ngôn Lê lên tiếng.
Thương Phạt tùy ý nói, "Thế giờ chúng ta không đi nữa?"
"Đừng mà." Bạch Ngôn Lê lập tức dính lấy hắn, cười hì hì, "Ta chỉ nói thế thôi."
"Lần này ngươi cũng rõ hồ đồ." Lúc nào y cũng đặt chuyện yêu phủ lên hàng đầu, vậy mà giờ lại nằng nặc bắt hắn dẫn đi chơi xa tới ngàn dặm, sang hẳn một phục khác. Hắn bất đắc dĩ nói, "Chỉ vì không muốn ta đi cứu Diễm Uyên chứ gì?"
"Chuyện này có liên quan gì đến Diễm Uyên đâu." Bạch Ngôn Lê cứ như không xương không cốt, nằm nhoài vào lòng hắn, "Ta nghĩ thông suốt rồi, cứ bận bịu mãi chuyện yêu phủ cũng không ổn. Ta chỉ muốn người đưa ta đi chơi thôi."
"Được rồi." Thương Phạt ôm lấy y, "Nhưng sao lại dùng xe ngựa của con người?"
Ngồi xe ngựa kéo thông thường để đến Hầu Phục sẽ phí mất bao nhiêu thời gian, Thương Phạt không có nhiều kiên nhẫn như thế.
"Lát sau sẽ đổi." Xe ngựa mau chóng rời yêu phủ, tiến vào một khu rừng. Tư Vĩ ngồi ngoài đánh xe. Bạch Ngôn Lê ngồi trong xe, bị xóc nảy liên tục. Rời khỏi yêu phủ rồi, vẻ mặt y nhẹ nhõm hơn hẳn, tươi cười ngồi lên, "Phu quân, dậy ngắm cảnh chút đi."
"Có gì hay mà xem." Thương Phạt đang chợp mắt một lát.
Bạch Ngôn Lê đẩy cánh cửa sổ hai bên, lấy một hộp thức ăn, bày ra đủ thứ điểm tâm xinh xắn.
Đi xuyên qua mảnh rừng nhỏ kia là đến thành trấn. Bây giờ, Đông Phủ tọa lạc kế bên một tòa thành lớn của con người, cánh rừg kia đóng vai trò như bình phong ngăn cách.
Bầu không khí tĩnh lặng dần trở nên náo nhiệt, Tư Vĩ đánh xe chậm lại.
Bạch Ngôn Lê chống cằm bên ô cửa ngắm đường phố. Có lẽ vì ngồi xe ngựa thông thường nên không gây chú ý chút nào.
Thương Phạt nghe tiếng ra, cũng ra ngồi cạnh y.
"Nhìn kìa, kẹo hồ lô đó." Bạch Ngôn Lê chỉ tay vào một quầy hàng, "Tiệm đó do bán yêu mở."
"Sao ngươi biết?" Thương Phạt nhíu mày.
"Người thấy hình con thú treo ngoài cửa không?" Bạch Ngôn Lê mỉm cười, "Cửa tiệm của con người sẽ treo hình bát đũa."
Không cần suy nghĩ, ý tưởng này nhất định do vị bên cạnh hắn nghĩ ra. Thương Phạt tò mò hỏi, "Không phải ngươi vẫn muốn ba loài sống bình đẳng sao? Đã thế vì sao còn phân chia bọn họ?"
"Bởi vì không phải yêu quái nào cũng bằng lòng tiếp xúc với người khá, cũng không phải con người nào cũng muốn chung sống với yêu quái và bán yêu. Hơn nữa, về mặt quản lý, chia ra sẽ dễ dàng hơn."
"Cửa hàng của yêu quái thì sao?" Thương Phạt yên lặng quan sát. Xe ngựa đã đi hết một con phố mà hắn vẫn chưa thấy loại ký hiệu thứ ba.
"Trước mắt chưa có yêu quái nào muốn mở hiệu làm ăn." Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nói.
Thương Phạt nhìn cảnh phố xá phồn hoa, có cả người cả yêu và bán yêu. Kẻ buôn bán cứ buôn bán, kẻ dạo chơi cứ dạo chơi, có một vài cu li bán yêu làm công việc khuân vác nặng, con người đi sau trả tiền cho họ. Trên tửu lâu cách đso không xa, mấy yêu quái có chút thực lực ngồi thảnh thơi xuống rượu.
Xe ngựa càng đi về phía trước, hàng quán càng nhiều. Tư Vĩ biến thành bộ dạng của một lão già bình thường ngồi đánh xe, vô cùng cáu kỉnh.
Lão không thể sử dụng yêu lực, cũng không thể mở miệng quát mắng đám người chắn đường chắn lối.
"Có chuyện gì thế?" Bạch Ngôn Lê hỏi vọng ra.
"Phía trước có gánh xiếc." Tư Vĩ dù sao cũng là yêu, không dựa vào đôi mắt cũng có thể quan sát đằng xa.
"Người có muốn xem không?" Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu hỏi Thương Phạt.
Thương Phạt đương nhiên chẳng hứng thú tẹo nào.
Bạch Ngôn Lê hiểu ý, mở miệng dặn Tư Vĩ, "Cứ đi tiếp đi."
Xe ngựa đi chậm lại, Thương Phạt có không muốn xem cũng đành phải xem.
Ở giữa phố có một bục cao mới dựng. Một bán yêu biểu diễn trò đập tảng đá lớn trên ngực, còn một tiểu yêu mang hai tinh quái ra trinh diễn màn thổi lửa.
Đám người bên dưới hoa hô không ngớt, tiền cốt ném tung tóe lên đài.
Thương Phạt nhăn mày.
"Phu quân làm sao thế?" Bạch Ngôn Lê xem diễn được một lúc thì quay đầu lại, dễ dàng nhận ra hắn không vui.
"Sa đọa."
"Ơ..."
"Chẳng ra làm sao!" Thương Phạt quả thực bực mình. Đường đường là yêu quái mà biểu diễn trò xiếc cho lũ người và bán yêu xem, đung là mất mặt.
"Dùng năng lực của mình để kiếm tiền, mất mặt chỗ nào chứ?" Bạch Ngôn Lê không hề đồng tình.
Thương Phạt khép cửa sổ lại, "Bọn chúng cần tiền để mà làm gì?"
Ngươi và bán yêu cần tiền thì có thể hiểu được, nhưng yêu quái thì dùng vào việc gì?
"Không phải yêu quái nào cũng có thể sống mà không cần ăn uống."
"Đồ ăn?" Lông mày Thương Phạt nhăn tít tại, "Chúng tự tìm đồ ăn khó lắm hay sao?"
"Cũng đâu phải chỉ toàn ăn thịt." Yêu quái tìm giết thú hoang đương nhiên là dễ dàng, "Nhưng thi thoảng cũng muốn ăn bánh bao, kẹo đường? Ăn ngon và ăn no khác nhau, dù là yêu quái hay con người cũng có nhu cầu này."
"Chỉ vì miếng ăn?"
"Còn rượu, quần áo, cái gì cũng cần tiền cả."
Đông phủ nghiêm cấm giết chóc cướp bóc của con người trong phạm vi thống trị cho nên cần thứ gì đều phải có cái trao đổi.
Thương Phạt không còn gì để nói.
Bạch Ngôn Lê rất bình thản nói tiếp, "Còn cả linh tinh thạch nữa, chắc hẳn yêu quái nào cũng cần thứ này."
"Linh tinh thạch? Cái này cũng dùng để buôn bán được sao?" Thương Phạt lập tức trầm mặt.
Bạch Ngôn Lê quan sát thần sắc hắn, nhỏ nhẹ nói, "Vâng."
"Từ đâu mà có?" Nguồn ở chỗ nào? Nếu chỉ giao dịch một chút thì chấp nhận được, nhưng buôn bán với số lượng lớn thì không ổn.
"Từ..." Toàn bộ quặng mỏ tinh mạch nếu không nằm trong tay các yêu tộc thì cũng do yêu phủ quản lý, yêu quái thông thường tuyệt đối không thể sở hữu quá nhiều. Bạch Ngôn Lê gắng điềm tĩnh nói, "Yêu phủ chúng ta. Ta cho phép một số cấp dưới bán tinh thạch không đủ độ thuần khiết ra ngoài."
"Vì sao?" Thương Phạt vung tay, một bên cửa sổ khác cũng khép lại.
Âm thanh huyên náo của đường phố lập tức nhỏ đi.
"Ta tin ngươi biết rõ tính chất của việc làm này." Thương Phạt không quan tâm đến chuyện trong phủ, nhưng giao dịch linh tinh thạch với số lượng lớn thì không phải việc nhỏ nữa rồi.
Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy khó chịu với cách hành động thiếu suy xét của Bạch Ngôn Lê.
"Ta dự định...." Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn Lê nói thẳng, "Dùng thứ này làm bước trung gian để quá độ, thay thế sang một loại tiền tệ mới."
"..."
"Tiền cốt đều được đúc từ xương người." Đó là hành vi độc ác nhất và cũng mỉa mai nhất của yêu quái đối với nhân loại. Bọn họ giết người, lóc lấy xương, đúc thành tiền, sau đó lại khiến càng nhiều người phải liều mạng tranh giành nhau những đồng tiền này. Bạch Ngôn lê lấy ra mấy đồng tiền cốt, đặt trên lòng bàn tay, nhìn nó mà nói lạc giọng đi, "Mỗi khi thấy những thứ này, ta lại nghĩ, không biết đây có phải hài cốt của một người ta từng quen biết hay không. Người khác thấy đó là tiền, còn ta chỉ thấy đầy máu."
Thương Phạt cau mày, sắc mặt chẳng khá hơn chút nào.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cười rất gượng gạo, tiếp tục nhìn đăm đăm những đồng tiền trong tay, "Mỗi khi ta dùng nó, ta đều sợ rằng trong này có xương của thân nhân mình. Ta đang cầm xương cốt của người thân đi đổi lấy bánh bao, lấy gạo, lấy thứ để sinh tồn hay thứ để tiêu khiển."
Thương Phạt yêu lặng nghe.
Bạch Ngôn Lê siết chặt lòng bàn tay, tiếp tục nói, "Con người không thể sống thiếu tiền, ngày nào cũng phải đụng đến tiền. Chỉ cần chúng ta còn dùng đến nó, cái gông cùm trên cổ sẽ không bao giờ nới lỏng. Chúng dẫm đạp lên lòng tự tôn của con người, chúng áp bức con người đến nghẹt thở từng phút từng giây. Vì thứ này, hàng vạn năm qua, không một con người nào dám đứng lên đấu tranh."
Kẻ rèn đúc ra thứ tiền này độc ác đến cỡ nào. Bọn chúng không chỉ vô tâm với tính mạng con người, mà còn bẻ gãy cả trụ cột tinh thần của họ.
"Bạch Ngôn Lê..." Vẻ mặt phức tạp, Thương Phạt đưa tay chạm và hai má người kia, thở dài, "Ngươi chưa bao giờ hít thở được dễ dàng một giây phút nào sao?"
"....Ta..."
"Cho dù có ta bên cạnh?"
"Không phải đâu phu quân, ta chẳng qua..."
Ngón tay lướt xuống, Thương Phạt đè môi Bạch Ngôn Lê, ngăn lại tiếng nói chuẩn bị buột ra khỏi miệng. Giọng điệu hắn chưa từng nghiêm túc như thế, "Thứ tiền cốt này tuyệt đối không được can thiệp vào."
"Ta....ta hiểu."
"Ngươi không hiểu." Thương Phạt lạnh lùng gằn từng chữ, "Ngươi đang khiêu khích yêu quái trong Hoàng Thành ở Đế Kỳ. Bở vì quyết định này của ngươi, toàn bộ Đông phủ sẽ tan thành tro bụi chỉ trong phút chốc. Tất cả con người ở Hoang Phục, Yếu Phục, Tuy Phục đều chết không có chỗ chôn."
*Lời editor: Truyện đang đi dần đến cao trào rồi.
Tâm sự mỏng một chút. Tớ quyết định edit sau khi đọc thử 50 chương đầu và 20 chương cuối, còn cả quyển truyện thì đọc dần trong quá trình chuyển ngữ. Khi đọc 50 chương đầu, tớ cảm thấy những cảnh yêu quái tàn sát con người tuy rằng máu me nhưng không đủ sởn tóc gáy, không đủ gây sốc để tạo thành tiền đề thuyết phục cho một cuộc cách mạng. Nhưng khi đọc tới những chương này thì tớ biết mình đánh giá thấp tác giả rồi. Đây là một câu chuyện rất dark, vô cùng dark, tối thui như tiền đồ chị Dậu luôn. Vậy nên dù đôi khi không thích Bạch Ngôn Lê cho lắm, nhưng vẫn rất thông cảm. Bạch Ngôn Lê không thể làm khác. Những bạn sủng công sẽ muốn Bạch Ngôn Lê đừng thánh mẫu nữa, đừng lo cho con người nữa, một lòng vì Thương Phạt. Nhưng nếu Bạch Ngôn Lê làm thế thật, theo Thương Phạt về gia tộc, sống yên bình không màng thế sự, mặc kệ ngoài kia ra sao, mang con bỏ chợ, thì đó sẽ là một cái kết dở tệ cho cả cuốn truyện khi mà mâu thuẫn chính để làm nên câu chuyện đã không được giải quyết.
Đan đứng đầu hàng, muốn nói mà đành nín lặng.
Bấy giờ Thủy Mã đã biết Nhĩ Thử là nội gián nên nỗi bất mãn với Thương Phạt cũng biến mất. Hắn và Hà La đứng chung hàng, vẻ mặt lo lắng.
"Phu chủ..." Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thanh Canh không nhịn được, tiến đến dò hỏi, "Ngài chỉ dẫn một mình Tư Vĩ theo thôi sao? Có cần chúng ta đi cùng hộ tống không?"
"Các ngươi cũng muốn đi?" Bạch Ngôn Lê gặm bánh bao, hờ hững hỏi.
Thanh Canh quả thật muốn, yêu quái nào mà không muốn tranh thủ đến các phục trung tâm chứ, nhưng quan trọng hơn là, "Ta lo lắng cho sự an nguy của ngài thôi."
Không chỉ lo cho Bạch Ngôn Lê mà còn cả Thương Phạt nữa. Gia chủ của họ tuy rằng mạnh khó ai bì, nhưng làm việc thì như trẻ con.
Đám yêu quái ở Hầu Phục lợi hại vô cùng, lỡ đâu gặp phải việc gì thì sao...
"Đúng đó, hay là ngài mang ta theo đi." Đào Bão Bão đứng ngồi không yên.
Bạch Ngôn Lê xoa đầu y động viên, nói với đám gia thần, "Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ gia chủ các ngươi thật cẩn thận."
"...."
Thủy Mã nói, "Nếu không cho chúng ta theo thì cũng nên mang một đội yêu quân chứ?"
"Ta và gia chủ các ngươi đã lâu rồi không có dịp ra ngoài thả lỏng." Bạch Ngôn Lê ăn hết cái bánh bao, lấy khăn ra lau tay, nói lời đầy ám chỉ, "Lần này chỉ muốn tận hưởng thế giới của hai người thôi."
Ý là: Không cần lũ bóng đèn các ngươi.
Thư Như hiểu ý, yên lặng nhìn các vị đồng bạn thân thiết. Trong lúc đó, Tư Vĩ đang dốc sức khuân đồ.
Lão nhện cực kỳ đắc ý nhìn các vị gia thần kia, trong lòng âm thầm sung sướng: Coi đi, lão tử và các ngươi không cùng một đẳng cấp!
"Chúng ta hiểu, nhưng mà...." Hà La vốn ít nói chuyện, nhưng trường hợp này mà không lên tiếng khuyên vài câu thì sợ sau này bị các gia thần khác phê phán, "Ngài đâu biết rõ tình hình ở Hầu Phục thế nào."
"Chuyển xong rồi à?" Bạch Ngôn Lê làm như đang tán gẫu với bọn họ, vẫn luôn để mặt đến Tư Vĩ.
"Vâng." Lão nhện ưỡn ngực.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cườu, "Ta muốn chuyến này đi lặng lẽ thôi, không để các yêu quái ở Hầu Phục phát hiện ra thân phận là tốt nhất. Các ngươi nghĩ sao?"
"Chuyện này...."
"Nếu dẫn một đội yêu quân theo, khiến người ta chú ý mới càng nguy hiểm, có phải vậy không?"
Đúng là rất có lý.
"Cho nên chuyện ta và gia chủ các ngươi ra ngoài du lịch, chỉ có người nhà biết với nhau, các ngươi thấy thế nào?"
Giọng điệu ngọt ngao như đang nói chuyện với con nít, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ uy nghiêm của bề trên.
"Vâng, ngài nói phải." Đan là gia thần đầu tiên thỏa hiệp. Hắn nhún vai.
Thủy Mã lườm một cái, hận tên đồng bạn không có tí kiên định nào.
Hắn vẫn muốn tiếp tục khuyên, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng sau lưng Bạch Ngôn Lê mở ra.
"...."
Thương Phạt đi ra, hiển nhiên đã nghe hết cuộc trò chuyện bên ngoài.
"Được rồi." Hắn không kiên nhẫn như Bạch Ngôn Lê, phất tay nói, "Các ngươi không giống Tư Vĩ, yêu phủ không thiếu các ngươi được."
Nụ cười trên mặt Tư Vĩ biến mất. Lão nhện uất ức lén nhìn vị tôn chủ vừa làm mình tổn thương sâu sắc.
Các yêu quái gian thần đồng loạt hành lễ, không còn có thể can gián thêm lời nào.
Sự thực đúng là như vậy, tuy địa vị của Tư Vĩ khá đặc biệt nhưng hắn tham gia vào sự vụ nào của yêu phủ. Trái lại, các đại yêu kia chí ít cũng quản lý yêu tộc và yêu quân của mình, không thể đi quá lâu.
"Vậy..." Chu Yếm tranh đường, thức thời nói, "Chúc ngài đi chơi vui vẻ."
"Đi thôi." Đám Yên quái này dám lải nhải với Bạch Ngôn Lê nhưng không dám nhiều lời với hắn. Thương Phạt lên xe, xoay người lại chia tay ra. Bạch Ngôn Lê nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhảy lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta làm thế có vẻ vô trách nhiệm nhỉ." Ngồi vững vàng rồi, Bạch Ngôn Lê lên tiếng.
Thương Phạt tùy ý nói, "Thế giờ chúng ta không đi nữa?"
"Đừng mà." Bạch Ngôn Lê lập tức dính lấy hắn, cười hì hì, "Ta chỉ nói thế thôi."
"Lần này ngươi cũng rõ hồ đồ." Lúc nào y cũng đặt chuyện yêu phủ lên hàng đầu, vậy mà giờ lại nằng nặc bắt hắn dẫn đi chơi xa tới ngàn dặm, sang hẳn một phục khác. Hắn bất đắc dĩ nói, "Chỉ vì không muốn ta đi cứu Diễm Uyên chứ gì?"
"Chuyện này có liên quan gì đến Diễm Uyên đâu." Bạch Ngôn Lê cứ như không xương không cốt, nằm nhoài vào lòng hắn, "Ta nghĩ thông suốt rồi, cứ bận bịu mãi chuyện yêu phủ cũng không ổn. Ta chỉ muốn người đưa ta đi chơi thôi."
"Được rồi." Thương Phạt ôm lấy y, "Nhưng sao lại dùng xe ngựa của con người?"
Ngồi xe ngựa kéo thông thường để đến Hầu Phục sẽ phí mất bao nhiêu thời gian, Thương Phạt không có nhiều kiên nhẫn như thế.
"Lát sau sẽ đổi." Xe ngựa mau chóng rời yêu phủ, tiến vào một khu rừng. Tư Vĩ ngồi ngoài đánh xe. Bạch Ngôn Lê ngồi trong xe, bị xóc nảy liên tục. Rời khỏi yêu phủ rồi, vẻ mặt y nhẹ nhõm hơn hẳn, tươi cười ngồi lên, "Phu quân, dậy ngắm cảnh chút đi."
"Có gì hay mà xem." Thương Phạt đang chợp mắt một lát.
Bạch Ngôn Lê đẩy cánh cửa sổ hai bên, lấy một hộp thức ăn, bày ra đủ thứ điểm tâm xinh xắn.
Đi xuyên qua mảnh rừng nhỏ kia là đến thành trấn. Bây giờ, Đông Phủ tọa lạc kế bên một tòa thành lớn của con người, cánh rừg kia đóng vai trò như bình phong ngăn cách.
Bầu không khí tĩnh lặng dần trở nên náo nhiệt, Tư Vĩ đánh xe chậm lại.
Bạch Ngôn Lê chống cằm bên ô cửa ngắm đường phố. Có lẽ vì ngồi xe ngựa thông thường nên không gây chú ý chút nào.
Thương Phạt nghe tiếng ra, cũng ra ngồi cạnh y.
"Nhìn kìa, kẹo hồ lô đó." Bạch Ngôn Lê chỉ tay vào một quầy hàng, "Tiệm đó do bán yêu mở."
"Sao ngươi biết?" Thương Phạt nhíu mày.
"Người thấy hình con thú treo ngoài cửa không?" Bạch Ngôn Lê mỉm cười, "Cửa tiệm của con người sẽ treo hình bát đũa."
Không cần suy nghĩ, ý tưởng này nhất định do vị bên cạnh hắn nghĩ ra. Thương Phạt tò mò hỏi, "Không phải ngươi vẫn muốn ba loài sống bình đẳng sao? Đã thế vì sao còn phân chia bọn họ?"
"Bởi vì không phải yêu quái nào cũng bằng lòng tiếp xúc với người khá, cũng không phải con người nào cũng muốn chung sống với yêu quái và bán yêu. Hơn nữa, về mặt quản lý, chia ra sẽ dễ dàng hơn."
"Cửa hàng của yêu quái thì sao?" Thương Phạt yên lặng quan sát. Xe ngựa đã đi hết một con phố mà hắn vẫn chưa thấy loại ký hiệu thứ ba.
"Trước mắt chưa có yêu quái nào muốn mở hiệu làm ăn." Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nói.
Thương Phạt nhìn cảnh phố xá phồn hoa, có cả người cả yêu và bán yêu. Kẻ buôn bán cứ buôn bán, kẻ dạo chơi cứ dạo chơi, có một vài cu li bán yêu làm công việc khuân vác nặng, con người đi sau trả tiền cho họ. Trên tửu lâu cách đso không xa, mấy yêu quái có chút thực lực ngồi thảnh thơi xuống rượu.
Xe ngựa càng đi về phía trước, hàng quán càng nhiều. Tư Vĩ biến thành bộ dạng của một lão già bình thường ngồi đánh xe, vô cùng cáu kỉnh.
Lão không thể sử dụng yêu lực, cũng không thể mở miệng quát mắng đám người chắn đường chắn lối.
"Có chuyện gì thế?" Bạch Ngôn Lê hỏi vọng ra.
"Phía trước có gánh xiếc." Tư Vĩ dù sao cũng là yêu, không dựa vào đôi mắt cũng có thể quan sát đằng xa.
"Người có muốn xem không?" Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu hỏi Thương Phạt.
Thương Phạt đương nhiên chẳng hứng thú tẹo nào.
Bạch Ngôn Lê hiểu ý, mở miệng dặn Tư Vĩ, "Cứ đi tiếp đi."
Xe ngựa đi chậm lại, Thương Phạt có không muốn xem cũng đành phải xem.
Ở giữa phố có một bục cao mới dựng. Một bán yêu biểu diễn trò đập tảng đá lớn trên ngực, còn một tiểu yêu mang hai tinh quái ra trinh diễn màn thổi lửa.
Đám người bên dưới hoa hô không ngớt, tiền cốt ném tung tóe lên đài.
Thương Phạt nhăn mày.
"Phu quân làm sao thế?" Bạch Ngôn Lê xem diễn được một lúc thì quay đầu lại, dễ dàng nhận ra hắn không vui.
"Sa đọa."
"Ơ..."
"Chẳng ra làm sao!" Thương Phạt quả thực bực mình. Đường đường là yêu quái mà biểu diễn trò xiếc cho lũ người và bán yêu xem, đung là mất mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dùng năng lực của mình để kiếm tiền, mất mặt chỗ nào chứ?" Bạch Ngôn Lê không hề đồng tình.
Thương Phạt khép cửa sổ lại, "Bọn chúng cần tiền để mà làm gì?"
Ngươi và bán yêu cần tiền thì có thể hiểu được, nhưng yêu quái thì dùng vào việc gì?
"Không phải yêu quái nào cũng có thể sống mà không cần ăn uống."
"Đồ ăn?" Lông mày Thương Phạt nhăn tít tại, "Chúng tự tìm đồ ăn khó lắm hay sao?"
"Cũng đâu phải chỉ toàn ăn thịt." Yêu quái tìm giết thú hoang đương nhiên là dễ dàng, "Nhưng thi thoảng cũng muốn ăn bánh bao, kẹo đường? Ăn ngon và ăn no khác nhau, dù là yêu quái hay con người cũng có nhu cầu này."
"Chỉ vì miếng ăn?"
"Còn rượu, quần áo, cái gì cũng cần tiền cả."
Đông phủ nghiêm cấm giết chóc cướp bóc của con người trong phạm vi thống trị cho nên cần thứ gì đều phải có cái trao đổi.
Thương Phạt không còn gì để nói.
Bạch Ngôn Lê rất bình thản nói tiếp, "Còn cả linh tinh thạch nữa, chắc hẳn yêu quái nào cũng cần thứ này."
"Linh tinh thạch? Cái này cũng dùng để buôn bán được sao?" Thương Phạt lập tức trầm mặt.
Bạch Ngôn Lê quan sát thần sắc hắn, nhỏ nhẹ nói, "Vâng."
"Từ đâu mà có?" Nguồn ở chỗ nào? Nếu chỉ giao dịch một chút thì chấp nhận được, nhưng buôn bán với số lượng lớn thì không ổn.
"Từ..." Toàn bộ quặng mỏ tinh mạch nếu không nằm trong tay các yêu tộc thì cũng do yêu phủ quản lý, yêu quái thông thường tuyệt đối không thể sở hữu quá nhiều. Bạch Ngôn Lê gắng điềm tĩnh nói, "Yêu phủ chúng ta. Ta cho phép một số cấp dưới bán tinh thạch không đủ độ thuần khiết ra ngoài."
"Vì sao?" Thương Phạt vung tay, một bên cửa sổ khác cũng khép lại.
Âm thanh huyên náo của đường phố lập tức nhỏ đi.
"Ta tin ngươi biết rõ tính chất của việc làm này." Thương Phạt không quan tâm đến chuyện trong phủ, nhưng giao dịch linh tinh thạch với số lượng lớn thì không phải việc nhỏ nữa rồi.
Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy khó chịu với cách hành động thiếu suy xét của Bạch Ngôn Lê.
"Ta dự định...." Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn Lê nói thẳng, "Dùng thứ này làm bước trung gian để quá độ, thay thế sang một loại tiền tệ mới."
"..."
"Tiền cốt đều được đúc từ xương người." Đó là hành vi độc ác nhất và cũng mỉa mai nhất của yêu quái đối với nhân loại. Bọn họ giết người, lóc lấy xương, đúc thành tiền, sau đó lại khiến càng nhiều người phải liều mạng tranh giành nhau những đồng tiền này. Bạch Ngôn lê lấy ra mấy đồng tiền cốt, đặt trên lòng bàn tay, nhìn nó mà nói lạc giọng đi, "Mỗi khi thấy những thứ này, ta lại nghĩ, không biết đây có phải hài cốt của một người ta từng quen biết hay không. Người khác thấy đó là tiền, còn ta chỉ thấy đầy máu."
Thương Phạt cau mày, sắc mặt chẳng khá hơn chút nào.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cười rất gượng gạo, tiếp tục nhìn đăm đăm những đồng tiền trong tay, "Mỗi khi ta dùng nó, ta đều sợ rằng trong này có xương của thân nhân mình. Ta đang cầm xương cốt của người thân đi đổi lấy bánh bao, lấy gạo, lấy thứ để sinh tồn hay thứ để tiêu khiển."
Thương Phạt yêu lặng nghe.
Bạch Ngôn Lê siết chặt lòng bàn tay, tiếp tục nói, "Con người không thể sống thiếu tiền, ngày nào cũng phải đụng đến tiền. Chỉ cần chúng ta còn dùng đến nó, cái gông cùm trên cổ sẽ không bao giờ nới lỏng. Chúng dẫm đạp lên lòng tự tôn của con người, chúng áp bức con người đến nghẹt thở từng phút từng giây. Vì thứ này, hàng vạn năm qua, không một con người nào dám đứng lên đấu tranh."
Kẻ rèn đúc ra thứ tiền này độc ác đến cỡ nào. Bọn chúng không chỉ vô tâm với tính mạng con người, mà còn bẻ gãy cả trụ cột tinh thần của họ.
"Bạch Ngôn Lê..." Vẻ mặt phức tạp, Thương Phạt đưa tay chạm và hai má người kia, thở dài, "Ngươi chưa bao giờ hít thở được dễ dàng một giây phút nào sao?"
"....Ta..."
"Cho dù có ta bên cạnh?"
"Không phải đâu phu quân, ta chẳng qua..."
Ngón tay lướt xuống, Thương Phạt đè môi Bạch Ngôn Lê, ngăn lại tiếng nói chuẩn bị buột ra khỏi miệng. Giọng điệu hắn chưa từng nghiêm túc như thế, "Thứ tiền cốt này tuyệt đối không được can thiệp vào."
"Ta....ta hiểu."
"Ngươi không hiểu." Thương Phạt lạnh lùng gằn từng chữ, "Ngươi đang khiêu khích yêu quái trong Hoàng Thành ở Đế Kỳ. Bở vì quyết định này của ngươi, toàn bộ Đông phủ sẽ tan thành tro bụi chỉ trong phút chốc. Tất cả con người ở Hoang Phục, Yếu Phục, Tuy Phục đều chết không có chỗ chôn."
*Lời editor: Truyện đang đi dần đến cao trào rồi.
Tâm sự mỏng một chút. Tớ quyết định edit sau khi đọc thử 50 chương đầu và 20 chương cuối, còn cả quyển truyện thì đọc dần trong quá trình chuyển ngữ. Khi đọc 50 chương đầu, tớ cảm thấy những cảnh yêu quái tàn sát con người tuy rằng máu me nhưng không đủ sởn tóc gáy, không đủ gây sốc để tạo thành tiền đề thuyết phục cho một cuộc cách mạng. Nhưng khi đọc tới những chương này thì tớ biết mình đánh giá thấp tác giả rồi. Đây là một câu chuyện rất dark, vô cùng dark, tối thui như tiền đồ chị Dậu luôn. Vậy nên dù đôi khi không thích Bạch Ngôn Lê cho lắm, nhưng vẫn rất thông cảm. Bạch Ngôn Lê không thể làm khác. Những bạn sủng công sẽ muốn Bạch Ngôn Lê đừng thánh mẫu nữa, đừng lo cho con người nữa, một lòng vì Thương Phạt. Nhưng nếu Bạch Ngôn Lê làm thế thật, theo Thương Phạt về gia tộc, sống yên bình không màng thế sự, mặc kệ ngoài kia ra sao, mang con bỏ chợ, thì đó sẽ là một cái kết dở tệ cho cả cuốn truyện khi mà mâu thuẫn chính để làm nên câu chuyện đã không được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro