[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Cố Cận Ngôn Tức...
2024-08-27 09:36:19
Tình cảm sâu đậm đối với một mình Minh Nguyệt trong bao nhiêu năm. Nhưng bây giờ có thể làm được gì chứ? Minh Nguyệt đã kết hôn, bây giờ đã làm vợ của người đàn ông khác, Tần Minh không còn cơ hội nữa rồi. Bây giờ có thể làm chỉ thế dùng thân phận một người bạn chúc phúc cho Minh Nguyệt mà thôi.
Tần Minh cầm lấy cuộn băng gạc, băng bó cho Minh Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, trong mắt của Tần Minh, cánh tay của Minh Nguyệt lúc này như một mầm cây non nớt vậy, động mạnh một chút sẽ gãy.
" Xong rồi. Cậu đừng để đụng nước đấy ". Tần Minh chăm chú nhìn vết thương đã được băng bó của Minh Nguyệt, trái tim như bị bóp vỡ, dù chỉ là vết thương nhỏ trên người Minh Nguyệt cũng khiến trái tim Tần Minh đau đớn. Tình yêu của Tần Minh đối Minh Nguyệt lớn đến nhường nào? Không ai biết được bao gồm cả bản thân Tần Minh.
Minh Nguyệt hướng theo ánh mắt của Tần Minh, cô bất chợt rút tay lại, cô hoàn toàn không để ý bàn tay mình đã nằm trong lòng bàn tay Tần Minh bao lâu. " Cảm ơn cậu ". Minh Nguyệt chuyển ánh mắt về phía mặt hồ, cố gắng giảm bớt đi sự gượng gạo. Minh Nguyệt bây giờ là Cố Thiếu Phu nhân là Phu nhân danh chính ngôn thuận của Cố Cận Ngôn người quyền lực nhất Đế Đô. Nắm tay một người đàn ông khác là chuyện không nên, dù đó là bạn từ nhỏ của mình.
" Mình đi mua nước cho cậu ". Tần Minh gượng cười, ánh mắt đầy ngượng ngùng, hai tai của Tần Minh đỏ ửng lên. Hồi nhỏ, việc Tần Minh nắm tay Minh Nguyệt là chuyện thường ngày giữa hai người, nhưng sau khi lớn lên, chuyện này chưa một lần xảy ra.
Tần Minh đứng dậy, quay người bước về phía gian hàng nước cách đó không xa. Tần Minh vừa đi, ánh mắt không ngừng nhìn vào bàn tay đã nắm tay cô hồi nãy, tai của cậu ấy càng ngày càng đỏ hơn. Tần Minh nở nụ cười hạnh phúc, chỉ là một cái nắm tay khiến Tần Minh cảm thấy hạnh phúc.
Minh Nguyệt nhìn bàn tay của mình, sự xấu hổ hiện ra trong ánh mắt của cô.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô vui vẻ quá nhỉ? ". Giọng nói lạnh lùng, bức tức vang lên.
" Cận Ngôn? Sao anh lại ở đây? ". Minh Nguyệt ngước lên bất ngờ nhìn Cố Cận Ngôn, người đàn ông dáng vẻ bực bội, ánh mắt sắc lạnh trước mặt đang nhìn chằm chằm mình. Minh Nguyệt không ngờ Cố Cận Ngôn lại đến đây.
Cố Cận Ngôn trên đường từ Cố thị trở về qua bờ hồ này, vô tình nhìn thấy cảnh tượng Tần Minh và Minh Nguyệt. Sự tức giận trong lòng hắn bộc phát, hắn gần như không kiểm soát được bản thân. Hắn tức giận vì Minh Nguyệt gần gũi với Tần Minh sao? Hắn cũng không biết lý do. Chỉ thấy tức giận, không thể kìm nén được.
Cố Cận Ngôn nắm chặt lấy cánh tay đang băng đó của Minh Nguyệt, mạnh bạo kéo Minh Nguyệt về phía chiếc Rolls-Royce màu đen đậu gần đó không xa.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
" Cận Ngôn! Anh buông em ra, đau quá ". Gương mặt Minh Nguyệt trở nên nhăn nhó, nỗi đau đớn hiện ra trên gương mặt của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt đau đớn vì bàn tay của Cố Cận Ngôn đang nắm chặt lấy vết thương vừa được băng bó lại. " Cận Ngôn! Em đau quá! ". Minh Nguyệt không ngừng cất tiếng nhưng không nhận được chút quan tâm nào từ hắn. Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn mạnh bạo kéo Minh Nguyệt đi.
Cố Cận Ngôn hất mạnh Minh Nguyệt vào trong ghế sau của xe. Hắn lập tức áp sát vào Minh Nguyệt, bóp mạnh cổ của cô, hắn dùng mạnh đến nỗi cả cánh tay đều nổi gân xanh.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô quên thân phận của mình rồi đúng không? Dám ở bên ngoài quyến rũ người đàn ông khác ". Gương mặt Cố Cận Ngôn càng trở nên phẫn nộ, bàn tay càng bóp chặt hơn, ánh mắt lạnh lùng như thực sự muốn giết chết Minh Nguyệt vậy.
Cố Cận Ngôn dùng lực càng ngày càng mạnh. Hắn không hề để ý đến gương mặt của Minh Nguyệt đã trở nên vô cùng khó coi, hơi thở cũng dần trở nên khó khăn, bàn tay Minh Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay đang bóp chặt cổ mình, cố gắng kéo cánh tay hắn nhưng không hề có tác dụng. Đương nhiên không có tác dụng rồi, Minh Nguyệt là một cô gái, sao có thể đủ sức đấu lại với một đàn ông chứ, hơn nữa hắn còn đang trong trạng thái tức giận.
" Anh ấy thực sự muốn giết mình sao? Mình sắp chết rồi sao? "
Hàng loại câu hỏi hiện ra trong đầu của Minh Nguyệt. Hơi thở của Minh Nguyệt dần dần yếu đi, bàn tay cũng dần mất đi sức lực.Cô sẽ chết sao? Sẽ chết trong tay Cố Cận Ngôn sao? Bàn tay Minh Nguyệt buông xuống, cô không còn sức để vùng vẫy nữa.
Minh Nguyệt nghĩ hôm nay thực sự sẽ chết trong tay Cố Cận Ngôn nhưng lúc này cánh tay Cố Cận Ngôn buông ra. Cả người Minh Nguyệt yếu ớt lập tức ngã ra ghế, tiếng ho và tiếng hô hấp nhanh chóng vang lên liên tục. Chính xác là tiếng hô hấp của Minh Nguyệt, cô đang cố gắng hít lấy những khí oxi xung quanh.
Minh Nguyệt yếu ớt nằm dạt ra ghế, cơ thể cô lúc này không còn lấy một chút sức nào, tay chân đều mềm nhũn. Cũng phải, Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi cánh cổng của Quỷ Môn Quan mà.
Tần Minh cầm lấy cuộn băng gạc, băng bó cho Minh Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, trong mắt của Tần Minh, cánh tay của Minh Nguyệt lúc này như một mầm cây non nớt vậy, động mạnh một chút sẽ gãy.
" Xong rồi. Cậu đừng để đụng nước đấy ". Tần Minh chăm chú nhìn vết thương đã được băng bó của Minh Nguyệt, trái tim như bị bóp vỡ, dù chỉ là vết thương nhỏ trên người Minh Nguyệt cũng khiến trái tim Tần Minh đau đớn. Tình yêu của Tần Minh đối Minh Nguyệt lớn đến nhường nào? Không ai biết được bao gồm cả bản thân Tần Minh.
Minh Nguyệt hướng theo ánh mắt của Tần Minh, cô bất chợt rút tay lại, cô hoàn toàn không để ý bàn tay mình đã nằm trong lòng bàn tay Tần Minh bao lâu. " Cảm ơn cậu ". Minh Nguyệt chuyển ánh mắt về phía mặt hồ, cố gắng giảm bớt đi sự gượng gạo. Minh Nguyệt bây giờ là Cố Thiếu Phu nhân là Phu nhân danh chính ngôn thuận của Cố Cận Ngôn người quyền lực nhất Đế Đô. Nắm tay một người đàn ông khác là chuyện không nên, dù đó là bạn từ nhỏ của mình.
" Mình đi mua nước cho cậu ". Tần Minh gượng cười, ánh mắt đầy ngượng ngùng, hai tai của Tần Minh đỏ ửng lên. Hồi nhỏ, việc Tần Minh nắm tay Minh Nguyệt là chuyện thường ngày giữa hai người, nhưng sau khi lớn lên, chuyện này chưa một lần xảy ra.
Tần Minh đứng dậy, quay người bước về phía gian hàng nước cách đó không xa. Tần Minh vừa đi, ánh mắt không ngừng nhìn vào bàn tay đã nắm tay cô hồi nãy, tai của cậu ấy càng ngày càng đỏ hơn. Tần Minh nở nụ cười hạnh phúc, chỉ là một cái nắm tay khiến Tần Minh cảm thấy hạnh phúc.
Minh Nguyệt nhìn bàn tay của mình, sự xấu hổ hiện ra trong ánh mắt của cô.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô vui vẻ quá nhỉ? ". Giọng nói lạnh lùng, bức tức vang lên.
" Cận Ngôn? Sao anh lại ở đây? ". Minh Nguyệt ngước lên bất ngờ nhìn Cố Cận Ngôn, người đàn ông dáng vẻ bực bội, ánh mắt sắc lạnh trước mặt đang nhìn chằm chằm mình. Minh Nguyệt không ngờ Cố Cận Ngôn lại đến đây.
Cố Cận Ngôn trên đường từ Cố thị trở về qua bờ hồ này, vô tình nhìn thấy cảnh tượng Tần Minh và Minh Nguyệt. Sự tức giận trong lòng hắn bộc phát, hắn gần như không kiểm soát được bản thân. Hắn tức giận vì Minh Nguyệt gần gũi với Tần Minh sao? Hắn cũng không biết lý do. Chỉ thấy tức giận, không thể kìm nén được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cận Ngôn nắm chặt lấy cánh tay đang băng đó của Minh Nguyệt, mạnh bạo kéo Minh Nguyệt về phía chiếc Rolls-Royce màu đen đậu gần đó không xa.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
" Cận Ngôn! Anh buông em ra, đau quá ". Gương mặt Minh Nguyệt trở nên nhăn nhó, nỗi đau đớn hiện ra trên gương mặt của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt đau đớn vì bàn tay của Cố Cận Ngôn đang nắm chặt lấy vết thương vừa được băng bó lại. " Cận Ngôn! Em đau quá! ". Minh Nguyệt không ngừng cất tiếng nhưng không nhận được chút quan tâm nào từ hắn. Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn mạnh bạo kéo Minh Nguyệt đi.
Cố Cận Ngôn hất mạnh Minh Nguyệt vào trong ghế sau của xe. Hắn lập tức áp sát vào Minh Nguyệt, bóp mạnh cổ của cô, hắn dùng mạnh đến nỗi cả cánh tay đều nổi gân xanh.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô quên thân phận của mình rồi đúng không? Dám ở bên ngoài quyến rũ người đàn ông khác ". Gương mặt Cố Cận Ngôn càng trở nên phẫn nộ, bàn tay càng bóp chặt hơn, ánh mắt lạnh lùng như thực sự muốn giết chết Minh Nguyệt vậy.
Cố Cận Ngôn dùng lực càng ngày càng mạnh. Hắn không hề để ý đến gương mặt của Minh Nguyệt đã trở nên vô cùng khó coi, hơi thở cũng dần trở nên khó khăn, bàn tay Minh Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay đang bóp chặt cổ mình, cố gắng kéo cánh tay hắn nhưng không hề có tác dụng. Đương nhiên không có tác dụng rồi, Minh Nguyệt là một cô gái, sao có thể đủ sức đấu lại với một đàn ông chứ, hơn nữa hắn còn đang trong trạng thái tức giận.
" Anh ấy thực sự muốn giết mình sao? Mình sắp chết rồi sao? "
Hàng loại câu hỏi hiện ra trong đầu của Minh Nguyệt. Hơi thở của Minh Nguyệt dần dần yếu đi, bàn tay cũng dần mất đi sức lực.Cô sẽ chết sao? Sẽ chết trong tay Cố Cận Ngôn sao? Bàn tay Minh Nguyệt buông xuống, cô không còn sức để vùng vẫy nữa.
Minh Nguyệt nghĩ hôm nay thực sự sẽ chết trong tay Cố Cận Ngôn nhưng lúc này cánh tay Cố Cận Ngôn buông ra. Cả người Minh Nguyệt yếu ớt lập tức ngã ra ghế, tiếng ho và tiếng hô hấp nhanh chóng vang lên liên tục. Chính xác là tiếng hô hấp của Minh Nguyệt, cô đang cố gắng hít lấy những khí oxi xung quanh.
Minh Nguyệt yếu ớt nằm dạt ra ghế, cơ thể cô lúc này không còn lấy một chút sức nào, tay chân đều mềm nhũn. Cũng phải, Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi cánh cổng của Quỷ Môn Quan mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro